Trên sân thượng lặng gió của phim trường cũ, Lư Bách Nhi ngồi trên lan can, đôi chân đong đưa nhẹ, mái tóc rối bởi gió. Dưới ánh hoàng hôn tàn, bóng cô trải dài, mong manh mà kiên định. Lục Tư Trạch bước đến, dáng cao lớn của anh phủ một lớp bóng đổ lên người cô, vừa quen thuộc, vừa khiến người ta ngạt thở.
“Anh không nên đến,” cô khẽ nói, giọng nhỏ như gió, nhưng đủ để cắt vào lòng.
Anh đứng yên, ánh mắt chứa cả tầng u ám của quá khứ. “Anh biết. Nhưng anh vẫn muốn nhìn em… ít nhất một lần, không phải qua màn hình hay những lời người khác kể.”
Bách Nhi quay đầu, đôi mắt cô long lanh như sắp vỡ tan, nhưng nụ cười lại nhẹ tênh: “Nhìn rồi thì sao, Lục Tư Trạch? Mọi thứ giữa chúng ta, đã qua rồi.”
Anh im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ nói: “Không phải anh quên, mà là anh không có quyền nhớ.”
Giữa hoàng hôn rực rỡ ấy, một người lựa chọn quên để sống tiếp, một người chọn nhớ để trừng phạt chính mình. Mọi thứ mập mờ, như ánh nắng cuối cùng tan vào màn đêm sắp phủ xuống họ.