Trên ban công tầng cao nhất của khách sạn Lục Thị, gió đêm mang theo hơi lạnh khẽ lùa qua mái tóc Lư Bách Nhi. Cô đứng đó, lặng im nhìn xuống những ánh đèn xe kéo dài như vệt sáng vô tận. Lục Tư Trạch bước đến sau lưng, bộ Vest đen của anh hòa cùng màn đêm, lạnh lẽo, kiềm chế và xa cách.
“Em vẫn thích đứng một mình như thế,” Anh khẽ nói, giọng trầm thấp, chứa một nỗi mệt mỏi không tên.
Lư Bách Nhi không quay đầu. “Còn anh,” cô đáp, môi mỉm cười nhạt, “vẫn luôn thích đến muộn một bước.”
Khoảng cách giữa họ chỉ vài bước chân, nhưng như cách một đời người. Anh nhìn bóng lưng cô, người con gái từng cười rạng rỡ trong buổi ra mắt phim đầu tiên, từng vì anh mà từ bỏ vai diễn lớn nhất đời. Còn bây giờ, giữa ánh đèn mờ của thành phố, cô chỉ còn lại một chút lặng im thanh thản, như thể đã học được cách buông.
Lục Tư Trạch muốn nói điều gì đó, nhưng tất cả những lời xin lỗi đều nghẹn lại nơi cổ họng. Anh biết, giữa họ, không còn là yêu, mà là vết sẹo chưa kịp lành trong hai tâm hồn từng mập mờ giữa đúng và sai.