Chu Tả | Tiếng Vọng Trong Thinh Lặng
Tác giả: 𝒀𝒊𝒊_𝒁𝑯ᶻ 𝘇 𐰁🌷
BL
"Anh ước..lúc đó anh có đủ sự mạnh mẽ để không đánh mất em"
"Để rồi..bây giờ một cơ hội cũng không có"
"Tình yêu nó vẫn vậy,chỉ khác là em..hết yêu anh rồi"
"Cũng do anh quá yếu đuối"
---
Ánh đèn trong phòng tự học đã tắt gần hết, chỉ còn lại một vệt sáng mờ hắt ra từ góc cuối
Chu Chí Hâm vẫn ngồi đó, vai hơi chùng xuống, chiếc bút máy lướt thoăn thoắt trên trang giấy trắng
Dù mọi thứ xung quanh đã chìm vào tĩnh lặng, tâm trí anh vẫn như một cỗ máy không ngừng nghỉ, bị thúc đẩy bởi những kỳ vọng vô hình
Anh là Chu Chí Hâm, hình mẫu hoàn hảo trong mắt mọi người: thông minh, tài giỏi, và mang trong mình gánh nặng của một gia tộc danh giá
Nhưng sâu thẳm bên trong, anh là một khoảng trống mênh mông, bị giam cầm trong chính vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách mà anh tự tạo ra
Tả Hàng bước vào, khẽ khàng đến mức chỉ có tiếng giày vải ma sát trên sàn gỗ
Cậu là học sinh mới, với đôi mắt nhạy cảm có thể nhìn thấy những điều mà người khác bỏ qua
Cậu cảm nhận được sự cô độc ẩn sau vẻ ngoài sắt đá của Chu Chí Hâm
Tả Hàng không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt một cành hoa nhỏ, không tên, lên bàn của
Chu Chí Hâm trước khi rời đi
Chu Chí Hâm dừng bút, liếc nhìn cành hoa. Một nụ cười khẩy hiện lên trên môi anh, nhưng nhanh chóng tan biến
"Thật phiền phức,"
anh lẩm bẩm, rồi hất cành hoa vào sọt rác, tiếp tục công việc của mình như thể chưa có chuyện gì xảy ra
Những ngày sau đó, Tả Hàng vẫn kiên trì một cách khó hiểu.Đôi khi là một tách cà phê ấm được đặt trước cửa phòng tự học của Chu Chí Hâm vào buổi sáng sớm, đôi khi là một mẩu giấy ghi lại những chi tiết nhỏ trong bài giảng mà Chu Chí Hâm có thể đã bỏ qua
Tất cả đều ẩn danh, lặng lẽ. Chu Chí Hâm vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, thậm chí còn tỏ ra khó chịu
Một buổi trưa, khi Chu Chí Hâm đang ăn trưa một mình trong căng tin vắng vẻ, Tả Hàng xuất hiện, cầm theo một cuốn phác thảo. Cậu không nói gì, chỉ ngồi xuống bàn đối diện.
"Cậu làm gì ở đây?"
Chu Chí Hâm hỏi, giọng nói sắc lạnh như dao cạo
"Cậu không có bạn sao?"
Tả Hàng không đáp lời, chỉ lật giở cuốn sổ. Trong đó là một bức vẽ về Chu Chí Hâm, đang ngồi một mình dưới tán cây khô, xung quanh là những bóng ma của áp lực và sự cô đơn
Nét vẽ của Tả Hàng chân thực đến mức đáng sợ, lột tả được nỗi tuyệt vọng mà Chu Chí Hâm luôn cố gắng che giấu
Chu Chí Hâm nhìn vào bức vẽ, đồng tử hơi co lại. Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng
"Thật bệnh hoạn,"
anh nói, giọng gằn lên
"Đừng bao giờ làm điều đó nữa."
Anh đứng dậy, bỏ đi, để lại Tả Hàng ngồi đó với bức vẽ còn dang dở. Cậu không khóc, nhưng đôi mắt cậu ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm.
Sự kiên nhẫn của Tả Hàng không phải không có giới hạn, nhưng sự thấu hiểu của cậu dường như vô biên
Dù bị đối xử lạnh nhạt, Tả Hàng vẫn không bỏ cuộc. Cậu không tìm cách làm vui lòng Chu Chí Hâm, mà chỉ lặng lẽ ở bên, như một cái bóng không mong được đáp lại.
Chu Chí Hâm, dù tỏ ra thờ ơ, nhưng dần dần, những hành động nhỏ của Tả Hàng bắt đầu phá vỡ lớp vỏ bọc kiên cố của anh.
Anh bắt đầu nhận ra, Tả Hàng không muốn gì từ anh, ngoài việc ở bên cạnh. Đó là một điều mà chưa ai từng làm được.
Một đêm, Chu Chí Hâm thức trắng với một bài toán khó. Anh gửi một tin nhắn cho một giáo sư, nhưng không nhận được phản hồi
Vài phút sau, điện thoại anh rung lên. Một tin nhắn ẩn danh, không có nội dung, chỉ có một hình ảnh đính kèm – lời giải thích chi tiết cho bài toán anh đang vật lộn
Anh biết đó là Tả Hàng. Anh không xóa tin nhắn đó.
Dần dần, Chu Chí Hâm cho phép Tả Hàng bước vào không gian của mình, dù chỉ là một khoảng cách rất nhỏ
Anh không còn xua đuổi Tả Hàng, không còn buông lời cay nghiệt. Thay vào đó, anh im lặng lắng nghe khi Tả Hàng kể về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, về những bức vẽ mới của cậu.
"Gia đình tôi... họ không bao giờ thực sự nhìn thấy tôi,"
Chu Chí Hâm nói vào một buổi chiều mưa, khi họ ngồi trong thư viện. Đây là lần đầu tiên anh hé lộ một chút về gánh nặng của mình
"Họ chỉ thấy một Chu Chí Hâm phải hoàn hảo, phải đứng đầu. Không có chỗ cho sự yếu đuối."
Tả Hàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên cuốn sách đang mở của Chu Chí Hâm. Không một lời an ủi sáo rỗng, chỉ có sự hiện diện và thấu hiểu.
Đó là khoảnh khắc Chu Chí Hâm nhận ra, Tả Hàng là nơi duy nhất anh có thể thở, dù chỉ là một hơi thở ngắn ngủi
Mối quan hệ của họ không có những lời yêu thương nồng cháy, không có những cử chỉ ngọt ngào, mà chỉ là sự chấp nhận và thấu hiểu sâu sắc, lặng lẽ như chính cái tên "Tiếng Vọng Trong Thinh Lặng".
Nhưng sự bình yên mong manh đó nhanh chóng bị phá vỡ. Gia đình Chu Chí Hâm, với mạng lưới giám sát chặt chẽ, đã phát hiện ra mối quan hệ của họ
Cha Chu Chí Hâm, một người đàn ông quyền lực và tàn nhẫn, đã triệu tập anh.
"Con nghĩ con đang làm trò hề gì vậy?"
ông ta gầm lên, giọng nói vang vọng khắp căn phòng sang trọng
"Con đang làm ô danh gia đình! Mối quan hệ này phải chấm dứt ngay lập tức!"
Chu Chí Hâm cố gắng phản kháng, nhưng lời nói của ông ta như những lưỡi dao sắc bén
"Nếu con còn tiếp tục qua lại với thằng nhóc đó, ta sẽ đảm bảo nó không còn một con đường nào để đi. Ta sẽ hủy hoại nó, hủy hoại mọi thứ mà nó cố gắng xây dựng. Con có muốn thấy điều đó không, Chí Hâm?"
Trái tim Chu Chí Hâm như bị bóp nghẹt. Anh biết cha mình không nói suông. Anh không thể để Tả Hàng phải gánh chịu sự tàn nhẫn của thế giới này, của gia đình anh
Anh không còn lựa chọn nào khác. Anh phải hy sinh.
Hôm đó, Chu Chí Hâm hẹn gặp Tả Hàng ở công viên, nơi mưa vẫn rơi tầm tã như để hòa cùng nỗi đau trong lòng anh.
"Tả Hàng, chúng ta kết thúc đi,"
Chu Chí Hâm nói, giọng nói lạnh lùng đến mức chính anh cũng không nhận ra. Ánh mắt anh trống rỗng, vô cảm, được rèn giũa để che giấu mọi giằng xé bên trong.
Tả Hàng sững sờ, khuôn mặt tái nhợt.
"Cái gì? Anh nói gì vậy, Chí Hâm? Chuyện gì đã xảy ra?"
Cậu cố gắng nắm lấy tay anh, nhưng Chu Chí Hâm gạt ra.
"Tôi chán cậu rồi,"
Chu Chí Hâm tiếp tục, từng từ như những nhát dao đâm vào trái tim cậu
"Cậu phiền phức quá. Tôi nhận ra cậu không đáng để tôi bận tâm. Tất cả chỉ là một trò tiêu khiển. Cậu quá ngây thơ để hiểu thế giới của tôi."
Tả Hàng lùi lại, đôi mắt mở to vì không thể tin được. Nước mắt bắt đầu tuôn rơi, hòa cùng những giọt mưa lạnh giá.
"Không... không thể nào... Cậu nói dối! Cậu không thể nói như vậy!"
Chu Chí Hâm không nhìn vào mắt Tả Hàng, sợ rằng anh sẽ không thể giữ vững vai diễn
"Tôi chưa bao giờ coi cậu là gì cả. Cậu quá yếu đuối, không thể chịu đựng được thế giới này. Biến đi, Tả Hàng. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Những lời nói cay độc đó đã hoàn toàn đánh gục Tả Hàng. Cậu đứng đó, run rẩy, đôi vai gầy guộc chìm trong màn mưa.
"Cậu... cậu là đồ tồi!"
Tả Hàng thét lên, giọng nói vỡ vụn, rồi quay lưng bỏ chạy, biến mất vào màn mưa như một linh hồn lạc lối.
Chu Chí Hâm đứng đó, bất động, mặc cho mưa xối xả lên người. Nước mắt anh cũng bắt đầu rơi, hòa lẫn với những giọt mưa lạnh giá
Anh đã tự tay bóp nát hạnh phúc của mình, đẩy người anh yêu thương nhất đi xa
Anh đã tự nhận lấy vai kẻ phản diện, để Tả Hàng có thể ghét bỏ anh và tìm thấy một cuộc sống bình yên hơn, không có sự kiểm soát và tàn nhẫn của gia đình anh
Anh đã tự kết án mình sống trong địa ngục, để đổi lấy sự an toàn cho Tả Hàng.
Tả Hàng rời đi, mang theo trái tim tan nát và những vết sẹo không thể lành. Cậu không hiểu lý do, chỉ biết rằng mình đã bị phản bội một cách đau đớn nhất
Chu Chí Hâm tiếp tục sống trong sự dằn vặt và hối hận tột cùng. Anh vẫn là học sinh ưu tú, vẫn hoàn hảo trong mắt mọi người, nhưng sâu thẳm bên trong, anh là một con người trống rỗng, vô vị
Anh đã hy sinh tình yêu của mình để bảo vệ người anh yêu, nhưng cái giá phải trả là cả cuộc đời anh chìm trong thinh lặng, không còn tiếng vọng của tình yêu, không còn ánh sáng của Tả Hàng
Mỗi đêm, anh vẫn thấy hình bóng Tả Hàng trong cơn mưa, và tiếng nức nở của cậu vẫn văng vẳng bên tai, như một lời nguyền ám ảnh.
---
Năm tháng trôi đi. Chu Chí Hâm, giờ đây là một người đàn ông trưởng thành, tài giỏi trong công việc, nhưng lại hoàn toàn sụp đổ trong cuộc sống cá nhân
Anh là kẻ thừa kế sáng giá của tập đoàn, được kính trọng và nể phục, nhưng không ai biết được những đêm anh vật lộn với những cơn ác mộng, với hình bóng Tả Hàng
Nỗi đau của sự chia ly, của lời nói dối tàn nhẫn cứ gặm nhấm anh từ bên trong, khiến anh gần như phát điên
Anh trở nên lạnh lùng hơn, xa cách hơn, một bức tượng hoàn hảo không có linh hồn. Cuộc sống của anh là một chuỗi ngày vô nghĩa, chỉ có công việc và sự cô độc
Tả Hàng, sau cú sốc đó, đã phải vật lộn rất nhiều để vượt qua. Cậu lao vào nghệ thuật, biến nỗi đau thành những tác phẩm đầy ám ảnh
Những bức tranh của cậu không còn mang màu sắc u buồn mà là sự tuyệt vọng, sự giằng xé, nhưng vẫn đẹp đến nao lòng
Tả Hàng đã trưởng thành, mạnh mẽ hơn, nhưng vết sẹo trong tim cậu vẫn còn đó, không bao giờ biến mất hoàn toàn
Cậu vẫn không hiểu tại sao. Cậu không thể tin rằng tình cảm của Chu Chí Hâm chỉ là một trò đùa, nhưng những gì anh đã nói, đã làm lại quá tàn nhẫn.
Cậu tránh xa mọi thứ liên quan đến Chu Chí Hâm, cố gắng tạo một cuộc sống mới, không có anh. Cậu xây dựng một bức tường vô hình xung quanh mình, không cho phép ai chạm vào phần sâu thẳm nhất trong tâm hồn
Nỗi đau đã biến cậu thành một người khác, một người không còn tin vào những điều tốt đẹp một cách dễ dàng.
Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh, Không Hồi Kết
---
Năm năm sau.
Một buổi triển lãm nghệ thuật quốc tế được tổ chức tại một thành phố lớn. Tả Hàng là một trong những nghệ sĩ trẻ triển vọng nhất, được mời trưng bày tác phẩm của mình
Tác phẩm chính của cậu, một bức tranh khổ lớn mang tên "Vực Sâu Im Lặng", miêu tả một hình bóng đơn độc đang rơi xuống một vực thẳm đen kịt, phía trên là một bàn tay đưa ra nhưng không thể chạm tới. Nó là hiện thân cho nỗi đau, sự mất mát và những câu hỏi không lời đáp
Đêm khai mạc, ánh đèn lấp lánh trên những tác phẩm, những lời khen ngợi xì xào khắp sảnh triển lãm. Tả Hàng đứng đó, lòng đầy bất an. Bỗng, một ánh mắt quen thuộc, lạnh lẽo đến thấu xương, chạm vào cậu.
Chu Chí Hâm.
Anh đứng ở một góc khuất, lịch lãm trong bộ vest tối màu, nhưng vẻ mệt mỏi và nỗi buồn sâu thẳm trong mắt anh không thể che giấu được
Anh đã đến đây không phải vì nghệ thuật, mà vì anh biết, bức tranh đó là về anh, về vực sâu mà anh đã đẩy Tả Hàng vào, và cũng là vực sâu mà anh đang sống.
"Chào anh, Chu Chí Hâm,"
Tả Hàng cất tiếng, giọng nói khô khốc, không có chút cảm xúc nào ngoài sự lạnh nhạt và xa cách.
Chu Chí Hâm giật mình, quay sang
"Tả Hàng..." Giọng anh khàn đặc, đầy rắc rối
"Đã lâu không gặp."
Không khí giữa họ đặc quánh, nặng nề. Những ký ức cũ ùa về, không ngọt ngào, mà chỉ là những vết cứa đau nhói.
"Bức tranh này... rất ý nghĩa,"
Chu Chí Hâm nói, ánh mắt dán chặt vào "Vực Sâu Im Lặng". Anh không nói nó đẹp, vì nó không đẹp, nó là nỗi đau trần trụi
"Tôi... tôi xin lỗi."
Tả Hàng nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt không còn sự ngây thơ ngày xưa, mà chất chứa sự tổn thương sâu sắc
"Xin lỗi vì điều gì? Vì đã phá hủy cuộc sống của tôi, hay vì đã coi tôi là kẻ thế thân cho sự hèn nhát của anh?"
Giọng Tả Hàng không còn sự nghẹn ngào, chỉ còn sự lạnh lẽo và mỉa mai.
Chu Chí Hâm nhắm chặt mắt lại, như thể muốn xua đi hình ảnh Tả Hàng đau khổ.
"Tôi... tôi không thể nói cho cậu biết lý do lúc đó. Tôi chỉ muốn cậu được sống."
"Sống?"
Tả Hàng bật cười khẩy, tiếng cười như xé toạc không gian tĩnh lặng
"Cậu nghĩ những gì cậu làm là để tôi sống sao? Cậu đã giết chết một phần con người tôi, Chu Chí Hâm! Tôi đã sống như một cái bóng, bị ám ảnh bởi những lời nói dối và sự tàn nhẫn của cậu!"
Giọt nước mắt không còn lăn dài trên má Tả Hàng. Cậu đã cạn nước mắt từ lâu. Chỉ có nỗi đau âm ỉ, dai dẳng.
"Tôi biết,"
Chu Chí Hâm nói, giọng nghẹn lại. Anh không biện minh, chỉ chấp nhận
"Tôi biết tôi đã làm cậu đau khổ. Tôi xin lỗi. Tôi đã phải lựa chọn, Tả Hàng. Gia đình tôi... họ đã đe dọa sẽ hủy hoại cậu. Họ sẽ không chỉ làm cậu mất đi cơ hội, họ sẽ hủy hoại hoàn toàn cuộc đời cậu"
"Tôi không thể để điều đó xảy ra. Thà để cậu ghét bỏ tôi, còn hơn là thấy cậu bị họ vùi dập và biến thành một Chu
Chí Hâm thứ hai."
Tả Hàng chết lặng. Lời giải thích đó, tàn nhẫn và cay đắng đến mức cậu không thể ngờ tới, lại là sự thật
Nỗi đau không hề vơi đi, mà còn trở nên sâu sắc hơn bởi sự thật trần trụi. Cậu nhìn Chu Chí Hâm, thấy sự giày vò trong mắt anh, thấy một phần của anh đã chết
cùng với ngày đó.
"Cậu... cậu đã phải chịu đựng điều đó một mình sao?"
Tả Hàng thì thầm, giọng nói đầy sự tổn thương và cả một chút thương xót, không phải ngọt ngào, mà là một sự đau đáu khôn nguôi
"Và cậu nghĩ đó là lý do để tôi tha thứ ư? Anh nghĩ một lời giải thích có thể xóa đi tất cả những gì tôi đã phải trải qua sao?"
"Tôi không muốn cậu phải chịu đựng gánh nặng đó cùng tôi. Tôi nghĩ đó là cách duy nhất để bảo vệ cậu,"
Chu Chí Hâm nói, ánh mắt nhìn xa xăm, như nhìn thấy lại những cơn ác mộng của mình
"Tôi đã sai. Tôi đã quá yếu đuối, không đủ mạnh mẽ để đấu tranh cho cả hai."
Tiếng Vọng Của Sự Chia Cách Vĩnh Viễn
Màn đêm buông xuống, buổi triển lãm dần vãn khách
Chỉ còn Chu Chí Hâm và Tả Hàng đứng đó, giữa những tác phẩm nghệ thuật nói lên nỗi lòng của Tả Hàng, nhưng cũng là của chính Chu Chí Hâm.
"Tả Hàng,"
Chu Chí Hâm khẽ gọi, giọng anh đầy sự tuyệt vọng, một điều hiếm thấy ở anh
"Tôi không dám xin cậu một cơ hội. Tôi chỉ muốn hỏi, liệu chúng ta có thể... nói chuyện thêm không? Không phải để hàn gắn, mà để tôi có thể hiểu hơn về nỗi đau của cậu"
"Để tôi có thể chịu đựng nó cùng cậu, dù chỉ là trong những cuộc trò chuyện."
Tả Hàng nhìn anh, đôi mắt cậu vẫn còn vương vấn nỗi buồn, sự nghi ngờ. Cậu đã bị tổn thương quá nhiều để có thể dễ dàng tha thứ, để có thể tin vào những lời hứa hẹn.
"Nói chuyện để làm gì, Chu Chí Hâm?"
Tả Hàng nói, giọng nói đầy sự mệt mỏi và kiệt quệ
"Để vết thương lại bị khoét sâu thêm sao? Để nhắc nhở tôi về việc tôi đã ngây thơ đến mức nào khi tin tưởng anh? Không. Đã quá muộn rồi."
Cậu tiến lại gần bức tranh "Vực Sâu Im Lặng", khẽ vuốt ve bề mặt vải
"Bức tranh này là tất cả những gì còn lại của chúng ta"
"Nó là nỗi đau của tôi, và cũng là sự thật về việc chúng ta không bao giờ có thể trở lại được nữa"
"Anh đã chọn con đường của mình, và tôi đã phải sống với hậu quả của nó."
Tả Hàng quay lại nhìn Chu Chí Hâm lần cuối, ánh mắt không còn sự thù hận, chỉ còn sự chấp nhận đau đớn
"Đừng tìm tôi nữa, Chu Chí Hâm. Chúng ta không có cơ hội hàn gắn nào cả. Cả hai chúng ta đều đã rơi xuống vực sâu đó rồi"
"Và có lẽ, cách duy nhất để chúng ta sống tiếp là chấp nhận sự thật này."
Nói rồi, Tả Hàng quay lưng bước đi, bóng cậu chìm dần vào màn đêm, bỏ lại Chu Chí Hâm một mình giữa sảnh triển lãm trống rỗng, với bức tranh "Vực Sâu Im Lặng" làm chứng cho sự chia cắt vĩnh viễn của họ
Tiếng vọng trong thinh lặng không còn là nỗi đau của một mình anh, mà là tiếng vọng của một tình yêu đã chết, không bao giờ có thể sống lại.
---
_END_
_Chu Thiên Tả Nhi-Yii-nhie_