Câu chuyện 6
Tác giả:
Ngôn tình
- Con nghe mẹ.
- Con đến chưa?
- Chắc 15 phút nữa con đến nơi, mẹ cứ ăn trước đi ạ.
- Đi đường cẩn thận đó.
- Vâng.
Cuộc hội thoại ngắn qua điện thoại giữa cô và mẹ, có vẻ bà rất mong cô đến.
- Hôm nay có gì mà vội vàng thế?
Đó là đồng nghiệp của cô - Mina, cô ấy là đồng nghiệp thân thiết của cô trong chỗ làm.
- Nay mình có hẹn.
Mina cười cười nhìn cô.
- Có người ấy rồi à?
Cô quay sang Mina xua tay.
- Làm gì có, mình có hẹn với mẹ thôi.
Mina nghe vậy thì ỉu xìu rồi thở dài.
- Chán thế? Bao giờ cậu mới có người ấy đây? Trong trung tâm ai cũng có hết rồi, còn mỗi cậu thôi đấy. Định ế đến bao giờ?
Cô chỉ cười rồi véo má cô bạn đồng nghiệp của mình.
- Vậy bao giờ định cho mình ăn cưới đây? Hẹn bao nhiêu lần rồi đó.
Mina đau đớn ôm má rồi bĩu môi với cô.
- Tại mình chưa chọn được ngày đẹp thôi chứ, nếu có ngày đẹp thì mình cũng cưới rồi.
Cô nhìn gương mặt ấy với biểu cảm dường như đã quá quen với điều này.
- Thôi đi cô nương, tôi nghe cái lý do này quá nhiều lần rồi, lo mà cưới đê.
Mina huých vai cô.
- Cậu cũng phải có người yêu đi, gần 30 rồi, sắp thành bà cô già rồi đó.
Cô chỉ cười rồi mau chóng tạm biệt Mina đi đến điểm hẹn.
Điểm dừng chân của cô là một nhà hàng đồ hàn quốc rất nổi tiếng và cô cũng đã từng ghé đây khá nhiều. Cô vẫn còn đang vui sướng vì hôm nay được đích thân mẹ mời đến đây ăn thì cảnh tượng trước mắt làm cô vỡ mộng.
Mẹ cô thấy cô thì liền vẫy tay gọi con gái tới với gương mặt hết sức vui mừng nhưng đâu chỉ có mình mẹ mà còn có thêm hai người lạ mặt nữa, một người có vẻ bằng tuổi mẹ cô và một người đàn ông có vẻ lớn tuổi cô, ánh mắt của ba người họ đang dán chặt vào cô.
Ôi trời, đừng nó đây là một cuộc xem mắt do mẹ cô sắp đặt đấy nha, không chịu đâu.
- Layla, đến đây.
Thôi xong rồi, hết đường trốn.
- Vâng…
Cô gượng cười mà đi tới bên mẹ, không quên cúi đầu chào hai người đối diện.
- Xinh quá, khéo chăm con gái thật đấy.
- Có gì đâu, cậu cũng khéo chăm con trai lắm mà.
Cô nhìn người đàn bà phúc hậu đối diện với mẹ cô, dường như hai có vẻ rất thân nhau, có lẽ người này là người bạn thân mà mẹ cô hay kể.
- Nãy giờ mọi người đợi con lâu không ạ? Vừa nãy có chút kẹt xe nên tới muộn.
- Không sao đâu, cô cũng vừa đến thôi, chúng ta gọi món đi.
Từ nãy giờ mới để ý, người đàn ông đối diện cô có vẻ hơi trầm lắng nhỉ? Nhìn kỹ lại thì…Đồng tử cô dãn nở, căng ra xác nhận lại những gì nó vừa thấy.
“Henry?”
- Layla.
Cô hơi giật mình, quay sang nhìn mẹ.
- Dạ?
- Mê trai cũng đừng lộ liễu quá như vậy chứ? Không sợ người ta đánh giá sao?
Cô trố mắt nhìn mẹ, nội tâm gào thét, “xịt keo cứng ngắc” trước câu nói của mẹ. Đâu phải cô mê trai đâu, chỉ là muốn xác nhận xem người đàn ông này có phải là “người ấy” không thôi chứ?
- Mẹ cái gì? Không đúng sao? Thu cái mắt lại đi.
Đến khúc này cạn lời rồi nha, sao mẹ có thể bán đứng cô như vậy chứ? Thật là…mẹ có phải là mẹ của con không thế?
- Thôi nào, sao cậu lại trêu con bé như vậy? Nó ngượng rồi kìa.
Câu nói mang tính bảo vệ nhưng cũng chẳng đáng kể, nhìn cái cách mà hai người đó cười kìa, hiểu tại sao thân nhau rồi đấy. Cô quay sang nhìn người đàn ông kia, hắn ta cũng đang nở nụ cười nhưng nụ cười lại đầy ẩn ý mà cô chẳng bao giờ đoán được.
- Mọi người cứ ăn trước đi ạ, con xin phép vào phòng vệ sinh một lát.
Cô liền đứng dậy đi vào phòng vệ sinh như một tên trộm đang chạy trốn vì bị ai đó phát hiện ra. Phía con tim cô trở nên rạo rực, nó đập liên hồi như chưa bao giờ từng như thế, phía mang tai đã đỏ ửng, bên trong cô dần nóng lên rồi đến nỗi phải nới lỏng cà vạt, cởi bớt cúc áo giữa cái thời tiết -8 độ lạnh giá.
- Tại sao lại cái tên đấy chứ?
Rốt cuộc duyên phận thế nào lại để cô gặp lại người không bao giờ muốn gặp? Tức chết đi được nhưng cũng chẳng được gì. Đã thế vì cái tên đó làm cô quê không biết tìm cái lỗ nào để chui vào nữa.
Cô đi đến bồn rửa mặt, hai tay hứng lấy làn nước lạnh đưa mặt để rửa trôi những cái thứ ngại ngùng vừa nãy đồng thời cũng làm cơ thể hạ nhiệt xuống. Mái tóc ngắn che đi toàn bộ khuôn mặt đang hơi ửng hồng kia.
Cô ngẩng lại lên một lần nữa, vẫn gương mặt ấy nhưng ánh mắt lại khác đi nó trở nên lạnh lẽo đi không còn vẻ ngây thơ vừa nãy. Cô chỉnh lại cà vạt rồi nhìn lại mình một lần nữa.
“Đừng trở về làm nhóc cấp 3 si tình đấy nữa.”
Cô nhanh chóng trở lại bàn ăn, lúc này đồ ăn đã được dọn ra hết, chỉ chờ được thưởng thức.
Trong bữa ăn, chủ yếu là các phụ huynh bắt chuyện với nhau, còn cô và hắn dường như chẳng có tương tác qua lại, đúng kiểu mệnh ai nấy ăn.
Cô và hắn cũng nắm được sơ lược lý lịch của nhau.
Hắn đang kinh doanh một cửa hàng bánh có tiếng trong thành phố, có lẽ cô cũng đã từng ghé qua.
Cô thì đang là giáo viên dạy tiếng Hàn ở một trung tâm lớn và rất nổi tiếng.
Sau khi kết thúc bữa ăn, cô định xin phép về trước nhưng bị mẹ ngăn lại.
- Giờ vẫn còn sớm, hai đứa có thể dành chút thời gian để hiểu rõ về nhau hơn.
Cô hơi cau mày quay sang nhìn mẹ.
“Mẹ à, con đâu có cần đâu.”
- Đúng không, con gái yêu?
- Cũng được ạ, chỉ sợ là…
Cô gượng cười nhìn về phía hắn tỏ ý sợ phiền đến người đàn ông này.
- Không sao đâu, ngày mai là ngày nghỉ cửa hàng sẽ đóng cửa nên không sao đâu.
“Cô ơi đừng vậy mà.”
Mẹ cô mỉm cười rồi nhìn về phía Henry.
- Henry à, lát nữa con đưa Layla về nhà luôn nhé, cô sợ nó đi một mình cô không yên tâm.
Cô quay sang nhìn mẹ.
- Con tự lái xe về được mà, không cần phiền người ta như vậy đâu.
- Không phiền đâu, con sẽ chở cô ấy về.
Cô hoá đá nhìn hắn còn hắn thì đang mỉm cười nhìn mẹ cô. Hết đường chạy.
- Vậy thì tốt quá, nhờ vào cháu.
“Ba cái người này có thông đồng với nhau à?”
Cô vừa tức vừa bất lực, đã đến cái nước đi này rồi thì đành phải làm theo thôi.
Cô và hắn ra ngoài tiễn hai mẹ về trước, khi chiếc xe trở họ đã đi xa, cô cũng hết nhiệm vụ, vui vẻ quay đầu hướng ra nhà để xe.
“Về nhà thui. Giường ơi, tao nhớ mày lắm rồi.”
Vừa mới đi được nửa bước cô đã bị người con trai kia kéo lại.
- Tính đi đâu?
Cô cau mày quay lại nhìn hắn.
- Chúng ta liên quan đến nhau à?
- Có chứ.
Cô hất tay hắn ra.
- Tôi ghét nhất những người tuỳ tiện động chạm cơ thể đấy.
Hắn mỉm cười nhìn cô.
- Vẫn cứng đầu như xưa nhỉ?
Cô nhướng mày nhìn hắn.
- Muốn gì?
- Muốn đưa cậu về thôi.
- Nhưng tôi không muốn.
Hắn tiến lại gần cô, ánh mắt có phần tội lỗi.
- Cậu vẫn giận tôi vì chuyện đó.
- Tôi không giận, mà sao tôi phải giận?
- Tôi mong cậu không cố tình nói dối.
- Tôi chả có cái gì để nói dối cả, đừng nghĩ cậu học tâm lý mà cậu có thể đoán được hết cảm xúc của người khác, không có đâu.
Không để hắn nói thêm, cô lại gần hắn, rất gần hắn đến nỗi khó mà tìm được khoảng cách giữa họ.
- Đừng dính líu đến tôi, tôi vẫn chưa muốn gặp cậu đâu.
- Vậy thì là bao giờ?
- Không bao giờ.
Cô lùi một bước, về đúng vị trí ban đầu.
- Nếu còn tôn trọng tôi thì mong cậu hiểu.
Cô xoay người đi ra, dáng đi rất hiên ngang chẳng có chút nặng nề nào.
- Về nhà thôi.
Cô vui vẻ đi ra nhà xe, lấy chìa khoá bấm nút tìm xe nhưng mãi mà chả thấy cái xe nào sáng.
- Cái này hỏng à?
Cô gõ gõ vài lần rồi bấm lại nhưng kết quả vẫn vậy.
- Hỏng thật đấy à?
Cô cố nhớ lại vị trí để xe rồi đi tới.
- Xe đâu?
Chỗ cô đứng chả thấy có chiếc xe nào cả, chỉ là một chỗ trống, điện thoại cô đột nhiên có tiếng chuông tin nhắn.
- Xe con mẹ cho người đưa đi bảo dưỡng rồi.-
- Ha…
Đó tiếng nói của sự bất lực đó, đúng là chỉ có mẹ cô mới nghĩ được ra cái trò này thôi.
“Mẹ ơi là mẹ.”
Cô định gọi xe thì một chiếc xe đi tới chỗ cô, kính xe được hạ xuống, lại là con người quen thuộc ấy.
- Cậu với mẹ tôi chung thuyền à?
Hắn mỉm cười nhìn cô.
- Không, chỉ là mẹ cậu hiểu ý tôi quá thôi.
Cô chẳng thèm nói gì, nhấc máy gọi taxi đến đón.
- Nhà hàng Hàn…
Chưa kịp nói hết cái điện thoại trong tay cô đã bị lấy, cuộc gọi cũng bị tắt.
- Cậu vẫn muốn cứng đầu đến cùng sao?
Cô tỏ ra khó chịu nhìn hắn.
- Trả lại điện thoại cho tôi.
- Trừ khi đồng ý để tôi chở cậu về.
- Tôi nói trả.
Và một cuộc giằng co chính thức bắt đầu, với cái cơ thể nhỏ bé nhưng chẳng yếu đuối, cái điện thoại cuối cùng cũng được trả về cho chủ nhân của nó và cả hai con người này cũng đã thấm mệt. Điện thoại cô bỗng reo lên, gương mặt cô bỗng có phần tươi tỉnh, vui vẻ nghe điện thoại.
- Mình nghe Alex.
Hắn cau mày nhìn cô, rốt là thằng nào khiến cô vui vẻ thế chứ?
- Ừm, vậy hẹn trưa mai nha.
- Biết rồi, nhắc mãi, cậu cũng ngủ đi đó.
Cô tắt điện thoại quay lại thì đụng ngay vào cơ thể rắn chắc của hắn.
- Cậu không thể đứng cách ra được à?
Cô với một chút khó chịu ngước mắt lên nhìn hắn.
Gương mặt hắn có vẻ…đang tức giận…thì phải? Nó khiến có chút rùng mình mà lùi bước lại.
- Người đó là ai?
Giọng hắn đột nhiên trầm xuống khiến cô có chút giật mình.
- Cậu hỏi làm gì?
- Trả lời.
Ánh mắt cô trở nên sắc lạnh nhìn hắn
- Cậu đang ép tôi đấy à? Tính nạt tôi sao?
Hắn nhìn cô, đồng tử có phần dãn ra
- Tôi chỉ muốn hỏi thôi
- Bạn của tôi đấy, được chưa?
Hắn cau mày tiến lại gần cô.
- Cậu có vẻ thân với người đó, hai người thân lắm à?
- Vậy có thân như tôi với cậu không?
Cô ngây người nhìn hắn. Câu hỏi này rốt cuộc là sao?
- Thân hơn đấy
Đồng tử hắn mở to, trái tim có chút đau nhói.
- Tại sao?
- Cậu ấy luôn luôn đồng hành cùng tôi, không bao giờ để tôi cảm thấy cô đơn và…cậu ấy sẽ không bỏ mặc tôi trong lúc tôi khó khăn nhất…như cậu đâu
Cả hai rơi vào trong khoảng lặng, ánh mắt cô vẫn vậy nhìn hắn không chút cảm xúc
Để giảm bớt cái bầu không khí này thì chỉ còn cách là đi về thôi.
- Tôi muốn về.
Cô khoanh tay nhìn hắn như một tiểu thư đang ra lệnh cho tài xế của mình vậy.
- Ừm, tôi đưa cậu về.
Hắn chu đáo mở cửa cho cô bước lên rồi mới lật đật đi sang ghế của mình. Chiếc xe bắt đầu khởi hành, hắn bật nhạc lên.
I wish I could have told you that~
I was made to love you~
To love you with all my heart~
Lời bài hát quen thuộc vang lên bài hát gắn rất nhiều kỉ niệm với hai người, hắn cũng khéo chọn bài đây chứ.
- Đừng có hỏi tôi bất cứ câu nào nữa.
Cô nhìn hắn, ra lời cảnh cáo rồi theo giai điệu du dương của bản nhạc tình ca mà thiếp đi, hôm nay có lẽ là một ngày dài với cô rồi. Hắn không nói gì mà chỉ khẽ cười rồi tiếp tục tập trung lái xe nhưng câu nói hồi nãy của cô vẫn là hắn để tâm và cả biểu cảm sợ hãi của cô nữa.
Suốt quãng thời gian hắn và cô có duyên kết thân với nhau, cô đã có những dấu hiệu bất ổn về tâm lý rồi, đôi lúc còn muốn kết thúc cuộc sống.
Đến lúc hắn rời đi cô cũng không khá lên là bao, dù không còn quá bất ổn như trước nhưng bản thân cô hiếm có được niềm vui hoặc bản thân cô đã quá vô cảm với những thú vui bình thường của con người, đôi lúc hắn còn thấy cô đi mua mấy lọ thuốc trầm cảm hay là những thuốc làm kìm chế lại những sự kích động khi bản thân cô gặp bất ổn tâm lý.
Và đến hôm nay hắn lại làm cô có phần kích động nữa, không biết tâm lý có bị ảnh hưởng không nữa?
Nhìn cô rơi vào trạng thái say giấc, hắn cũng an tâm phần nào, cũng tự hỏi không biết cô còn bị mất ngủ nữa không?
“Xin lỗi cậu.”
Hắn thở dài một hơi, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc, buồn vui lẫn lộn, đan xen chút hổ thẹn.
Bản thân Henry cũng chẳng ngờ rằng đối tượng xem mắt của mình lại là cô.
Cứ ngỡ hai người chỉ dừng lại ở khoảng thời gian đó, có thể coi họ như tri kỉ, họ có nhiều điểm tương đồng về gia đình, đồng điệu trong suy nghĩ, họ hiểu được đối phương nghĩ gì, nói hai người sinh ra để bù trừ cho nhau quả thực chưa bao giờ sai. Nhưng mối quan hệ tri kỷ ấy cũng không đi được quá dài và bản thân hắn là người rời đi trước.
Sau 5 năm không còn bất cứ mối liên quan với nhau, hai người lại gặp lại nhau một lần nữa, không còn là những cô cậu học sinh ngây thơ trong sáng nữa mà là những người trưởng thành với công việc đến nỗi chẳng thèm quan tâm đi tìm người để bầu bạn, tâm sự, chia sẻ buồn vui trong cuộc sống.
Liệu ông trời đang sắp đặt chuyện này sao? Hay chỉ là một sự trùng hợp thôi? Nhưng dù có là gì chăng nữa lần này hắn sẽ không để mất người con gái ấy nữa đâu.
‼️ Ý TƯỞNG CÁ NHÂN CỦA TÁC GIẢ, KHÔNG SAO CHÉP HAY ĐÁNH CẮP Ý TƯỞNG CỦA NHỮNG NGƯỜI KHÁC
❌ KHÔNG COPY DƯỚI MỌI HÌNH THỨC
❌ KHÔNG BÌNH LUẬN [ . ] DƯỚI BÀI VIẾT
Chúc mọi người đọc vui vẻ và nếu ai muốn mẩu chuyện này thành một bộ tiểu thuyết thì bình luận bên dưới nhé 👇
#kediencuongtrongtinhyeu