Thành phố băng giá
Tác giả: Nokami
Chương 1: Tiếng Chuông Gió Trong Lòng Băng Giá
Giữa lòng Thành phố bị đóng băng vĩnh cửu, nơi những khối kiến trúc khổng lồ bằng băng tuyết sừng sững vươn lên như những hồn ma của một quá khứ huy hoàng, có một âm thanh nhỏ bé nhưng kiên định vẫn vang vọng. Đó là tiếng chuông gió làm từ những mảnh băng tinh thể, lấp lánh như pha lê dưới ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn tự chế. Mỗi khi chủ nhân của nó di chuyển, tiếng lanh canh trong trẻo ấy lại cắt ngang sự tĩnh mịch chết chóc của không gian, mang theo một nỗi cô độc man mác nhưng cũng đầy hy vọng.
Maya, cô gái trẻ với mái tóc màu hạt dẻ buộc gọn gàng và đôi mắt xanh biếc ẩn chứa sự thấu hiểu, khẽ rùng mình. Không phải vì cái lạnh cắt da cắt thịt đã trở thành một phần của cuộc sống, mà là vì một luồng năng lượng bất an đang lan tỏa từ phía bắc của khu đổ nát. Bàn tay cô siết chặt chiếc chuông gió, những ngón tay thon dài, tái nhợt vì lạnh lẽo nhưng lại mang một sự ấm áp kỳ lạ khi chạm vào những mảnh băng. Cô là một trong số rất ít những người còn sót lại mang trong mình khả năng đặc biệt: khả năng chịu đựng cái lạnh đến tận cùng xương tủy, và hơn thế nữa, là khả năng chữa lành bằng chính năng lượng băng giá.
Sáng sớm hôm nay, Maya đang trên đường trở về từ một chuyến tìm kiếm. Cái "nhà" của cô không phải là một căn hộ ấm cúng hay một pháo đài kiên cố, mà là một góc khuất được che chắn bởi những bức tường đổ nát của một siêu thị bỏ hoang. Nó đủ kín đáo để tránh những cơn gió buốt giá và những ánh mắt tò mò, nhưng không đủ để xua đi sự cô đơn. Trong chiếc ba lô cũ kỹ của mình, cô mang theo vài thanh năng lượng còn dùng được từ những chiếc máy bán hàng tự động bị hỏng và một ít dược liệu từ các loài cây băng giá hiếm hoi chỉ mọc được trong điều kiện khắc nghiệt này.
Bỗng, một tiếng rên khe khẽ vọng đến. Maya dừng lại, đôi mắt xanh lướt nhanh qua những khối băng trắng xóa và những tàn tích thép gỉ sét. Tiếng chuông gió trên tay cô im bặt, như thể cũng đang nín thở lắng nghe. Cô không bao giờ bỏ qua một tiếng cầu cứu nào, dù biết rằng điều đó có thể đặt bản thân vào nguy hiểm. Trong thành phố bị đóng băng này, lòng tốt đôi khi là một gánh nặng, nhưng đối với Maya, nó là lý do để cô tiếp tục tồn tại.
Cô đi theo âm thanh, len lỏi qua những con hẻm hẹp bị che khuất bởi tuyết. Càng đến gần, tiếng rên càng rõ ràng hơn, xen lẫn với tiếng thở dốc khó nhọc. Cuối cùng, cô nhìn thấy. Một người đàn ông trung niên, thân hình gầy gò, đang nằm co quắp dưới chân một bức tượng đài bằng băng bị đổ nát. Ông ta mặc một chiếc áo khoác dày cộp nhưng đã rách tả tơi, và một vết thương lớn đang rỉ máu ở chân. Có vẻ như ông đã bị tấn công bởi một trong những "Quái vật Băng" – những sinh vật khổng lồ, hung tợn được hình thành từ băng tuyết bị nhiễm xạ, lang thang khắp thành phố.
"Ông ơi!" Maya khẽ gọi, giọng cô mềm mại nhưng đầy kiên quyết.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục nhìn cô với vẻ cảnh giác xen lẫn tuyệt vọng. "Tránh... tránh ra... bọn chúng... vẫn còn ở gần..."
Maya lắc đầu. "Cháu sẽ giúp ông. Ông bị thương rồi."
Cô cẩn thận tiến lại gần, đặt ba lô xuống và quỳ gối bên cạnh ông. Vết thương rất sâu, và cái lạnh đang khiến máu đông lại thành những mảng đen sẫm. Maya hít một hơi thật sâu, tập trung năng lượng. Cô đặt bàn tay phải lên vết thương, lòng bàn tay bắt đầu phát ra một ánh sáng xanh nhạt, mờ ảo như ánh cực quang phương Bắc. Cùng lúc đó, nhiệt độ xung quanh vết thương dường như giảm xuống, nhưng kỳ lạ thay, cảm giác không phải là lạnh buốt mà là một sự tê dại nhẹ nhàng, sau đó là sự bình yên. Đây chính là năng lực đặc biệt của cô – Chữa Lành Bằng Băng.
Người đàn ông rên lên một tiếng, không phải vì đau đớn mà vì sự kinh ngạc. Ông cảm thấy một luồng khí lạnh ngấm vào vết thương, nhưng thay vì làm tê liệt nó, nó lại làm dịu đi cơn đau buốt, và lạ lùng hơn, các mô bị tổn thương dường như đang được tái tạo lại một cách chậm rãi nhưng rõ rệt. Máu ngừng chảy, và lớp da bị rách bắt đầu khép miệng.
"Cháu... cháu là ai?" ông thều thào.
Maya không trả lời ngay, cô vẫn tập trung vào việc chữa trị. Gương mặt cô đẫm mồ hôi, mặc dù cái lạnh xung quanh vẫn thấu xương. Việc chữa lành một vết thương nặng tốn rất nhiều năng lượng của cô. Khi vết thương đã ổn định, chỉ còn lại một vết sẹo mờ nhạt, cô mới rút tay về. Ánh sáng xanh nhạt tan biến, để lại một luồng hơi lạnh mỏng manh trên không trung.
"Cháu là Maya," cô nói, giọng hơi mệt mỏi. "Ông có thể đứng dậy được không?"
Người đàn ông từ từ ngồi dậy, thử cử động chân. Cơn đau đã giảm đi đáng kể, và ông có thể tựa vào bức tường băng để đứng lên. "Cảm ơn... cảm ơn cháu rất nhiều, Maya. Cháu đã cứu mạng ta." Ông nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ biết ơn và một chút nghi ngờ. "Ta chưa từng thấy ai có khả năng như cháu."
"Có rất ít người có thể làm được điều này," Maya đáp, giọng nhỏ dần. Cô biết rằng khả năng của mình vừa là phước lành vừa là gánh nặng. Trong một thế giới nơi sự sống mong manh như sương khói, một người chữa lành là một tài sản quý giá, nhưng cũng là một mục tiêu.
"Ông tên là gì? Sao ông lại ở đây một mình?" Maya hỏi, ánh mắt vẫn cảnh giác quét qua xung quanh.
Người đàn ông thở dài. "Ta là Kael. Ta... ta đi tìm con gái. Nó bị lạc trong khu vực này mấy ngày rồi. Ta nghe nói có một nguồn nước ấm ở phía bắc, ta nghĩ nó có thể đã đi theo hướng đó."
Nói đến con gái, ánh mắt Kael lộ rõ vẻ đau khổ và lo lắng tột cùng. Ông là một người cha, trong cái thế giới tàn khốc này, tình phụ tử vẫn tồn tại mãnh liệt, cháy bỏng hơn cả ngọn lửa cuối cùng trong một đêm đông. Khuôn mặt ông khắc khổ, làn da cháy sạm vì gió tuyết, nhưng đôi mắt thì vẫn còn vẹn nguyên sự yêu thương và khao khát tìm thấy đứa con bé bỏng.
"Nguồn nước ấm?" Maya nhíu mày. "Đó là một khu vực nguy hiểm, có rất nhiều Quái vật Băng ở đó. Ông không nên đi một mình."
Kael lắc đầu. "Ta không còn lựa chọn nào khác. Ta không thể bỏ mặc con bé. Nó còn quá nhỏ..." Ông nhìn về phía bắc, nơi những khối băng khổng lồ vươn lên như những ngọn núi tuyết bất khả xâm phạm, ẩn chứa vô vàn nguy hiểm.
Maya im lặng. Cô hiểu cảm giác của ông. Trong thế giới hậu tận thế này, gia đình là tất cả, là sợi dây duy nhất kết nối con người với hy vọng. Cô nhìn Kael, người đàn ông gầy yếu đang đứng run rẩy trước cái lạnh và nỗi sợ hãi. Trái tim cô trỗi lên một cảm giác thôi thúc mạnh mẽ.
"Cháu sẽ đi cùng ông," Maya nói, giọng cô kiên quyết.
Kael ngạc nhiên nhìn cô. "Không được! Nơi đó quá nguy hiểm cho cháu. Cháu đã giúp ta rồi, ta không thể để cháu mạo hiểm thêm nữa."
"Cháu quen thuộc khu vực đó hơn ông. Và với khả năng của cháu, có thể chúng ta sẽ an toàn hơn," Maya kiên nhẫn giải thích. "Hơn nữa... cháu không thể bỏ mặc ông đi một mình."
Cô không nói ra, nhưng trong sâu thẳm, Maya cảm thấy một sự liên kết với Kael. Có lẽ là sự đồng cảm giữa những người cô độc, những người đang khao khát tìm kiếm điều gì đó đã mất.
Kael nhìn vào đôi mắt kiên định của Maya, cuối cùng cũng gật đầu. "Nếu vậy... ta sẽ tin tưởng cháu. Cảm ơn cháu, Maya."
"Chúng ta đi ngay bây giờ," Maya nói. "Càng để lâu, càng nguy hiểm." Cô nhặt ba lô lên, rồi cùng Kael bắt đầu hành trình đầy rủi ro về phía bắc, nơi ánh sáng yếu ớt từ một nguồn nước ấm huyền thoại có thể là hy vọng cuối cùng của một người cha, và cũng là khởi đầu cho hành trình khám phá bản thân của một cô gái mang trong mình dòng máu chữa lành từ băng.
Họ bắt đầu cuộc hành trình. Mỗi bước chân của Maya và Kael đều in hằn trên lớp tuyết dày, tạo nên những chấm nhỏ đơn độc trong bức tranh trắng xóa vô tận. Cái lạnh dần trở nên buốt giá hơn khi họ tiến sâu vào khu vực phía bắc, nơi những cấu trúc băng tuyết trở nên cao vút và kỳ vĩ hơn, như những nhà thờ khổng lồ được tạc từ băng. Gió rít lên từng hồi, mang theo những tinh thể băng nhỏ li ti quất vào mặt, khiến việc di chuyển càng trở nên khó khăn.
Maya đi trước, đôi mắt cô liên tục quét dọc những tàn tích xung quanh, tìm kiếm dấu hiệu của những Quái vật Băng hoặc bất kỳ nguy hiểm tiềm tàng nào. Kinh nghiệm sinh tồn đã dạy cô rằng trong môi trường này, ngay cả một âm thanh nhỏ nhất cũng có thể là dấu hiệu của sự sống – hoặc cái chết. Kael đi theo phía sau, thỉnh thoảng lại ho khan. Vết thương của ông đã lành, nhưng cơ thể gầy yếu của ông vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau trận chiến sinh tử.
"Cháu đã sống ở đây bao lâu rồi, Maya?" Kael hỏi, giọng ông khản đặc vì lạnh.
Maya quay đầu lại, đôi môi cô nở một nụ cười nhạt. "Cháu không nhớ rõ nữa, ông Kael. Từ khi cháu còn rất nhỏ. Cháu luôn sống trong cái lạnh này."
"Và khả năng của cháu... nó đến từ đâu?" Kael tiếp tục hỏi, ánh mắt đầy tò mò.
"Cháu cũng không biết," Maya đáp. "Cháu chỉ biết rằng cháu sinh ra đã như vậy. Khi còn nhỏ, cháu từng rất sợ nó, vì nó khiến cháu khác biệt với mọi người. Nhưng giờ thì... cháu nghĩ nó là một phần của cháu." Cô khẽ siết chặt chiếc chuông gió, âm thanh trong trẻo lại vang lên, xua đi phần nào sự nặng nề trong không khí.
Họ tiếp tục đi, băng qua những khu phố đổ nát, những chiếc xe bị đóng băng vĩnh viễn trong tư thế va chạm thảm khốc, những cửa hàng với biển hiệu rỉ sét treo lủng lẳng trong gió. Mọi thứ đều gợi nhắc về một thế giới đã mất, một nền văn minh đã sụp đổ dưới sự tàn phá của băng giá. Từng có lúc, nơi đây là một thành phố nhộn nhịp, đầy ắp tiếng cười và ánh đèn, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự im lặng và những tàn tích chết chóc.
Bỗng, Maya dừng lại. Cô ngửi thấy mùi gì đó, một mùi tanh nồng, lạnh lẽo đặc trưng của Quái vật Băng. "Dừng lại, ông Kael," cô thì thầm, giọng căng thẳng. "Có gì đó không ổn."
Kael lập tức dừng bước, ông siết chặt cây gậy trong tay, đôi mắt già nua cố gắng nhìn xuyên qua lớp sương mù lạnh giá.
Từ phía trước, một tiếng gầm gừ trầm đục vang lên, làm rung chuyển cả những khối băng xung quanh. Sau đó, một cái bóng khổng lồ hiện ra từ trong màn sương. Đó là một con Quái vật Băng, thân hình nó được tạo thành từ những khối băng sắc nhọn và tinh thể thạch anh màu xanh đậm, đôi mắt đỏ rực như hai đốm lửa ma quái trong bóng tối. Nó có kích thước của một chiếc xe tải nhỏ, bốn chân to lớn cắm sâu vào tuyết, và những móng vuốt sắc như dao găm.
"Chết tiệt!" Kael lẩm bẩm. "Một con trưởng thành!"
Maya nhanh chóng đẩy Kael ra phía sau mình. "Ông trốn đi! Cháu sẽ cố gắng câu giờ!"
"Không! Ta không thể bỏ cháu lại!" Kael phản đối, nhưng ông biết mình không thể chiến đấu với con quái vật này.
Con Quái vật Băng gầm lên một tiếng nữa, rồi lao tới với tốc độ đáng kinh ngạc, những khối băng trên lưng nó va vào nhau loảng xoảng. Nó giơ một cái chân trước lên, móng vuốt sắc nhọn chém xuống.
Maya phản ứng nhanh như chớp. Cô không có sức mạnh để đối đầu trực diện. Cô chỉ có khả năng chữa lành. Nhưng cô có tốc độ và sự linh hoạt. Cô né tránh cú tấn công đầu tiên, lăn mình sang một bên, để lại một vệt dài trên tuyết. Con quái vật lao qua cô, tạo ra một luồng gió lạnh buốt.
"Chúng ta phải chạy!" Maya hét lên, cô chạy về phía một con hẻm nhỏ hẹp hơn, nơi con quái vật khó có thể di chuyển. Kael loạng choạng theo sau.
Con Quái vật Băng không ngừng đuổi theo. Nó va vào những bức tường băng, tạo ra những tiếng nứt vỡ lớn, nhưng thân thể của nó dường như không hề hấn gì. Nó quá lớn, quá mạnh mẽ.
Maya nhận ra rằng họ không thể chạy mãi. Con hẻm này sẽ dẫn họ đến một ngõ cụt.
Trong một khoảnh khắc tuyệt vọng, Maya nhìn thấy một khe nứt nhỏ trên một bức tường băng cao vút bên cạnh. Đó là một lối đi hẹp, chỉ vừa đủ cho một người lách qua.
"Ông Kael, theo cháu!" Maya hét lên. Cô không chần chừ, lao vào khe nứt. Kael cũng cố gắng hết sức lách vào theo cô. Con Quái vật Băng gầm lên một tiếng giận dữ, nó cố gắng chen vào khe nứt nhưng thân hình khổng lồ của nó bị kẹt lại. Nó đấm mạnh vào bức tường băng, tạo ra những tiếng động kinh hoàng.
Họ thở dốc, dựa lưng vào bức tường băng bên trong khe nứt hẹp. Âm thanh cào cấu và gầm gừ của con quái vật bên ngoài vẫn vang vọng, nhưng giờ đã bị giảm bớt.
"Chúng ta... chúng ta an toàn rồi," Kael thở hổn hển.
Maya không trả lời. Cô biết rằng họ chỉ an toàn tạm thời. Con quái vật sẽ không bỏ cuộc dễ dàng. Cô nhìn vào sâu bên trong khe nứt. Dường như có một đường hầm băng dẫn xuống sâu hơn.
"Chúng ta phải đi tiếp," Maya nói. "Con quái vật sẽ sớm phá được bức tường."
Kael gật đầu. Ông đã đặt niềm tin hoàn toàn vào cô gái trẻ này.
Họ bắt đầu đi xuống. Đường hầm tối tăm và lạnh lẽo, những khối băng tinh thể lấp lánh phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn lồng của Kael. Càng đi xuống, cái lạnh càng trở nên sâu hơn, nhưng với Maya, nó lại mang một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Cô cảm thấy như thể mình đang trở về nhà.
Họ đi bộ trong một thời gian dài, xuyên qua mê cung những đường hầm băng. Đôi lúc, họ nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, như tiếng nước chảy róc rách hoặc tiếng gió rít qua những khe nứt. Không gian dưới lòng đất này có một vẻ đẹp ma mị riêng, với những thạch nhũ băng lấp lánh như kim cương và những bức tường băng trong suốt như thủy tinh.
Cuối cùng, họ đến một không gian rộng lớn. Trước mắt họ là một cảnh tượng khó tin. Một hồ nước lớn, mặt nước bốc hơi nghi ngút, tạo ra một làn sương mờ ảo huyền ảo. Đây chính là Nguồn nước ấm mà Kael đã nói đến! Xung quanh hồ, những thảm thực vật kỳ lạ phát sáng nhẹ nhàng trong bóng tối, và những sinh vật nhỏ bé, lấp lánh bơi lội trong làn nước ấm áp.
Kael thốt lên một tiếng kinh ngạc. "Thật không thể tin được... Nó thực sự tồn tại!"
Ông ta nhìn khắp nơi, đôi mắt sáng lên một tia hy vọng. "Con gái ta... nó có thể đã đến được đây..."
Tuy nhiên, Maya cảm thấy một điều gì đó không ổn. Mặc dù cảnh tượng đẹp đẽ, cô vẫn cảm nhận được một luồng năng lượng lạnh lẽo, đáng sợ ẩn chứa dưới vẻ đẹp mê hoặc đó. Nguồn năng lượng này không phải là cái lạnh thông thường, mà là một sự lạnh lẽo đến từ sự sống, một cái gì đó cổ xưa và đầy quyền năng.
Họ tiến lại gần hồ nước. Hơi ấm từ mặt nước phả vào mặt, mang theo mùi của khoáng chất và một chút gì đó ngọt ngào, hư ảo.
"Cẩn thận, ông Kael," Maya thì thầm. "Cháu cảm thấy có điều gì đó không đúng."
Ngay khi cô vừa dứt lời, mặt nước hồ bỗng gợn sóng dữ dội. Một cái bóng khổng lồ, đen kịt bắt đầu nổi lên từ dưới đáy hồ. Không phải là Quái vật Băng thông thường. Sinh vật này lớn hơn, uy nghi hơn, và tỏa ra một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, khiến Maya cảm thấy toàn thân đông cứng lại.
Đó là một con Long Băng Cổ Đại, một sinh vật huyền thoại chỉ tồn tại trong truyền thuyết, được cho là người bảo vệ của những nguồn năng lượng nguyên thủy của thế giới đóng băng. Thân hình nó khổng lồ, được tạo thành từ những tảng băng trong suốt như ngọc bích, với đôi mắt rực cháy màu vàng kim. Hơi thở của nó mang theo những hạt băng nhỏ li ti, tạo ra một luồng sương giá dày đặc.
"Không thể nào..." Kael lắp bắp, khuôn mặt ông tái mét.
Con Long Băng ngẩng cao đầu, phát ra một tiếng gầm vang vọng khắp hang động, những tinh thể băng trên trần hang rơi lả tả. Nó nhìn chằm chằm vào Maya và Kael, đôi mắt vàng kim lạnh lẽo không một chút cảm xúc.
Maya cảm thấy một sức nặng đè lên lồng ngực. Đây là một đối thủ mà cô chưa từng đối mặt. Sức mạnh của nó vượt xa bất kỳ Quái vật Băng nào cô từng gặp. Cô siết chặt chiếc chuông gió trong tay, một luồng ý chí kiên định bừng cháy trong ánh mắt xanh biếc. Cô không thể bỏ cuộc. Cô phải tìm thấy con gái của Kael, và cô phải bảo vệ ông.
Chương 2: Hơi Thở Của Rồng
Tiếng gầm của Long Băng Cổ Đại vang vọng khắp không gian rộng lớn dưới lòng đất, làm rung chuyển cả những khối thạch nhũ băng trên trần hang. Ánh mắt vàng kim của nó găm chặt vào Maya và Kael, không một chút biểu cảm. Hơi thở của nó mang theo những tinh thể băng nhỏ li ti, tạo ra một luồng sương giá dày đặc khiến không khí xung quanh trở nên tê buốt đến lạ thường, dù hồ nước bên dưới vẫn bốc hơi nghi ngút. Kael đứng chôn chân tại chỗ, nỗi kinh hoàng bóp nghẹt lấy ông. Đây không phải là một sinh vật mà con người có thể đối phó.
Maya cũng cảm thấy sự áp đảo khủng khiếp từ con quái vật huyền thoại. Năng lượng băng giá từ nó không giống bất kỳ thứ gì cô từng cảm nhận, nó thuần khiết và cổ xưa, mạnh mẽ hơn vạn lần những Quái vật Băng mà cô vẫn thường đối mặt. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc sinh tử ấy, một tia sáng bỗng lóe lên trong tâm trí cô. Khả năng chữa lành của cô không chỉ là phục hồi vết thương, mà còn là sự thao túng năng lượng băng giá. Liệu cô có thể sử dụng nó để chống lại một sinh vật được tạo nên từ chính băng giá?
"Ông Kael, chạy đi!" Maya hét lên, giọng cô vang vọng trong không gian ẩm ướt. Cô không thể để Kael mạo hiểm thêm nữa. Cô biết mình phải làm gì đó, dù chỉ để câu kéo thời gian.
Long Băng Cổ Đại không cho họ cơ hội thứ hai. Với một tiếng gầm nhỏ hơn nhưng đầy uy lực, nó vươn cái cổ dài, thon gọn về phía họ. Hàng trăm tinh thể băng sắc nhọn từ lưng nó bắn ra như mưa đá, lao về phía Maya và Kael với tốc độ kinh hoàng.
"Cẩn thận!" Maya đẩy Kael lùi lại, đồng thời cô nhanh chóng triệu tập năng lượng. Lòng bàn tay cô phát ra ánh sáng xanh lam mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô đưa tay ra, và một bức tường băng mỏng manh nhưng kiên cố bất ngờ hiện ra trước mặt họ, chặn đứng hàng loạt tinh thể băng. Tiếng va chạm "loảng xoảng" vang lên, những tinh thể băng vỡ vụn khi chạm vào bức tường, nhưng Maya cảm thấy một lực phản chấn mạnh mẽ truyền qua cánh tay cô. Bức tường băng lung lay, gần như sụp đổ.
"Cháu... cháu đã làm được gì vậy?" Kael kinh ngạc nhìn Maya, đôi mắt ông mở to.
Maya không trả lời, cô tập trung duy trì bức tường. Trán cô lấm tấm mồ hôi, và hơi thở cô trở nên gấp gáp. Việc tạo ra một bức tường băng kiên cố như vậy đòi hỏi rất nhiều sức lực. Cô biết mình không thể duy trì nó lâu.
Con Long Băng nhận thấy chiêu thức phòng thủ bất ngờ này. Nó gầm lên một tiếng giận dữ, sau đó, từ miệng nó phun ra một luồng hơi thở băng giá màu xanh thẫm. Đó không chỉ là không khí lạnh, mà là một dòng năng lượng tinh khiết có thể đóng băng mọi thứ trên đường đi của nó. Luồng hơi thở này lao thẳng vào bức tường băng của Maya.
Bức tường bắt đầu nứt vỡ. Tiếng "rắc... rắc..." ngày càng lớn dần, và những vết nứt lan nhanh như mạng nhện. Maya nghiến răng, cố gắng đẩy thêm năng lượng. Cô cảm thấy một cơn đau nhói ở đầu, như thể bộ não của cô đang bị đóng băng.
"Không ổn rồi!" Kael lo lắng.
Trong giây phút quyết định, Maya buông bỏ bức tường. Năng lượng băng giá không còn chịu sự kiểm soát của cô, nó bùng nổ ra xung quanh, tạo thành một làn sóng lạnh cực mạnh đẩy lùi luồng hơi thở của Long Băng một khoảnh khắc ngắn ngủi. Maya nhân cơ hội đó, kéo Kael lao sang một bên, né tránh đòn tấn công hủy diệt. Họ đổ sầm xuống một gờ đá gần đó, hơi thở hổn hển.
Con Long Băng Cổ Đại dường như bị bất ngờ trước sự bùng nổ năng lượng đó. Nó rít lên một tiếng, rồi hạ thấp đầu, đôi mắt vàng kim quét qua khắp hang động. Nó không tấn công ngay lập tức mà dường như đang thăm dò.
"Cháu không thể đấu lại nó, Maya," Kael nói, giọng ông run rẩy. "Chúng ta phải tìm đường khác."
Maya gật đầu. Cô biết điều đó. Sức mạnh của cô không phải để chiến đấu, mà là để chữa lành và bảo vệ. Cô cần tìm một cách để thoát khỏi đây, và quan trọng hơn, tìm con gái của Kael. Ánh mắt cô quét qua hồ nước, nơi những sinh vật nhỏ bé vẫn lấp lánh bơi lội trong làn nước ấm áp một cách bình yên, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của Long Băng.
Chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Maya. "Ông Kael," cô thì thầm. "Ông có nói con gái ông có thể đã đi theo nguồn nước ấm này đúng không?"
"Đúng vậy..." Kael đáp, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào con Long Băng đang di chuyển chậm rãi về phía họ.
"Nếu vậy, có thể con bé đã đi theo dòng chảy của nó, hoặc tìm một nơi ẩn náu gần đây," Maya nói nhanh. "Chúng ta phải tìm một con đường dưới nước!"
Kael sửng sốt. "Dưới nước? Không được! Nơi đó nguy hiểm hơn!"
"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác!" Maya kiên quyết. "Con Long Băng này sẽ không để chúng ta yên. Nơi duy nhất chúng ta có cơ hội là dưới lòng hồ này."
Con Long Băng Cổ Đại đã di chuyển đến gần hơn. Tiếng bước chân nặng nề của nó vang lên khô khốc trên nền băng. Maya biết họ không còn nhiều thời gian.
"Ông Kael, tin cháu đi," cô nói, nắm chặt lấy tay ông. "Cháu sẽ bảo vệ ông."
Với một quyết định táo bạo, Maya kéo Kael lại gần mép hồ. Hơi nước ấm áp bốc lên từ mặt hồ làm giảm đi cái lạnh buốt giá từ con Long Băng.
"Cháu có thể giúp ông thở dưới nước không?" Kael hỏi, giọng ông đầy lo lắng.
"Cháu sẽ cố gắng," Maya đáp. Cô hít một hơi thật sâu, tập trung năng lượng băng giá của mình. Ánh sáng xanh nhạt lại bao trùm bàn tay cô. Cô đặt tay lên ngực Kael, và một cảm giác tê tái nhẹ nhàng lan tỏa khắp cơ thể ông. Ông cảm thấy phổi mình như được lấp đầy bởi một luồng khí lạnh lẽo nhưng trong lành, giúp ông dễ thở hơn.
"Khi nào cháu nói, ông hãy nhảy xuống," Maya nói, đôi mắt cô không rời con Long Băng đang tiến gần.
Con Long Băng Cổ Đại đã đến rất gần, nó hạ thấp đầu, như thể đang đánh hơi con mồi. Một luồng khí lạnh buốt phả vào mặt họ.
"Ngay bây giờ!" Maya hét lên.
Không chần chừ, cô kéo Kael và cùng ông lao mình xuống dòng nước ấm áp của hồ.
Nước hồ tuy ấm, nhưng lại mang một cảm giác kỳ lạ. Ánh sáng từ những thảm thực vật dưới đáy hồ chiếu rọi, tạo nên một khung cảnh huyền ảo dưới nước. Những sinh vật nhỏ bé lấp lánh bơi lội xung quanh họ, không hề sợ hãi.
Long Băng Cổ Đại gầm lên một tiếng giận dữ khi con mồi thoát khỏi tầm tay nó. Nó lao tới mép hồ, thân hình khổng lồ của nó in bóng xuống mặt nước.
Dưới nước, Maya và Kael bắt đầu bơi sâu hơn. Nhờ khả năng của Maya, Kael vẫn có thể thở một cách kỳ diệu. Dòng nước ấm áp đẩy họ về phía trước, dẫn họ đến một khe nứt nhỏ dưới đáy hồ, nơi dòng nước chảy xiết hơn.
"Chắc chắn rồi... con bé đã đi theo lối này," Kael nghĩ thầm, ánh mắt ông lóe lên một tia hy vọng mới.
Họ tiến vào khe nứt, cảm thấy áp lực nước tăng lên. Đường hầm dưới nước hẹp và tối tăm, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những sinh vật phát quang dưới biển chiếu rọi. Maya cố gắng cảm nhận luồng năng lượng. Cô không chỉ cảm nhận được dòng chảy của nước, mà còn cả những luồng năng lượng băng giá ẩn sâu trong lòng đất, những mạch ngầm nối liền các khu vực khác nhau của thành phố bị đóng băng.
Họ bơi qua một mê cung dưới nước. Đôi lúc, họ phải né tránh những tảng đá ngầm và những dòng xoáy nhỏ. Maya cảm thấy năng lượng của mình đang cạn dần, nhưng cô không thể dừng lại. Cô phải tìm thấy con gái của Kael.
Sau một thời gian dài bơi lội, họ cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng ở phía trước. Họ nổi lên từ một hồ nước ngầm nhỏ hơn, nằm trong một hang động đá vôi khổng lồ. Không khí ở đây ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài, và có những dòng suối nước nóng nhỏ chảy róc rách.
"Chúng ta đã đến nơi rồi," Kael thốt lên, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng niềm vui của họ nhanh chóng tắt ngấm.
Trước mặt họ, trên một gờ đá cao, có một nhóm người lạ mặt đang tụ tập. Họ mặc những bộ quần áo dày cộp, che kín gần như toàn bộ cơ thể, và cầm trong tay những vũ khí thô sơ được chế tạo từ kim loại và xương. Ánh mắt họ sắc lạnh, đầy vẻ cảnh giác và thù địch. Và ở giữa nhóm người đó, có một cô bé gái đang bị trói, miệng bị bịt lại. Đôi mắt sợ hãi của cô bé nhìn về phía Kael.
"Lia!" Kael kêu lên, ông định lao về phía con gái, nhưng Maya đã kịp giữ ông lại.
"Chờ đã, ông Kael," cô thì thầm. "Họ là ai?"
Người đàn ông dẫn đầu nhóm, một kẻ cao lớn với khuôn mặt dữ tợn và vết sẹo dài trên má, bước tới. Hắn nhìn chằm chằm vào Maya và Kael, ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Ai đây?" hắn gằn giọng, giọng nói thô ráp vang vọng trong hang động. "Hai kẻ đột nhập à? Ngươi làm gì ở đây, và tại sao lại có khả năng bơi dưới nước như vậy?" Hắn nhìn chằm chằm vào Maya, ánh mắt hắn lộ rõ sự kinh ngạc khi thấy cô dễ dàng thoát khỏi môi trường khắc nghiệt dưới nước.
Maya cảm thấy một sự căng thẳng tột độ. Nhóm người này có vẻ không thân thiện. Họ có vẻ là những kẻ sống sót đã chiếm giữ nơi này. Và con gái của Kael đang nằm trong tay họ.
Kael cố gắng nói, nhưng Maya đã lên tiếng trước. "Chúng tôi chỉ là những người lữ hành bị lạc. Chúng tôi đang tìm kiếm con gái của ông ấy."
Kẻ dẫn đầu nhếch mép cười khẩy. "Con gái? Con bé này ư?" Hắn chỉ vào Lia, người đang nhìn cha mình với đôi mắt đầy nước mắt. "Nó là 'vật sở hữu' của chúng ta. Nó có thể cảm nhận được những mạch nước ngầm. Nó rất hữu ích."
Maya cảm thấy máu trong người cô như đông lại. Họ đang bắt cóc Lia và lợi dụng khả năng của cô bé!
"Trả con bé lại cho chúng tôi!" Kael gầm lên, ông cố gắng xông tới nhưng bị những kẻ khác trong nhóm chặn lại.
"Im đi, lão già!" một tên trong nhóm quát. "Hay ngươi muốn nếm mùi băng giá vĩnh cửu?"
Tình hình trở nên vô cùng nguy hiểm. Maya biết rằng cô không thể sử dụng khả năng chữa lành của mình để đối phó với những kẻ này. Cô cần một kế hoạch. Liệu cô có thể cứu được Lia và Kael khỏi nhóm người nguy hiểm này? Hay Long Băng Cổ Đại chỉ là khởi đầu cho một chuỗi những thử thách mới còn tàn khốc hơn?
Chương 3: Nơi Ánh Sáng Chết Chóc
Không khí trong hang động bỗng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Lời nói của kẻ dẫn đầu, hay còn gọi là Thủ Lĩnh Sẹo, vang lên đầy thách thức, ghim chặt Maya và Kael vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Ánh mắt tuyệt vọng của Lia, cô bé đang bị trói chặt trên gờ đá, đâm thẳng vào trái tim Kael, khiến ông đau đớn như bị xé toạc. Ông muốn xông lên ngay lập tức, bất chấp nguy hiểm, nhưng bàn tay kiên định của Maya đã giữ ông lại.
Maya quan sát nhóm người. Chúng có khoảng mười tên, trang bị khá tạp nham nhưng trông rất lão luyện trong việc đối phó với môi trường khắc nghiệt này. Vũ khí của chúng là những con dao găm làm từ xương sắc nhọn, rìu đá gắn cán thép gỉ sét, và thậm chí là một vài khẩu súng tự chế trông rất thô sơ nhưng chắc chắn có khả năng gây sát thương. Rõ ràng, đây là một băng nhóm đã quen với việc sinh tồn bằng bạo lực và chiếm đoạt.
"Chúng ta không có ý thù địch," Maya nói, giọng cô cố gắng giữ bình tĩnh, dù trong lòng lửa giận đang bùng lên. "Chúng tôi chỉ muốn đưa con bé về. Chúng tôi có thể trả bất cứ thứ gì các người muốn."
Thủ Lĩnh Sẹo phá lên cười khẩy, tiếng cười của hắn thô lỗ và đầy vẻ khinh miệt. "Bất cứ thứ gì? Ngươi nghĩ những kẻ sống sót như các ngươi có gì để chúng ta phải quan tâm chứ? Con bé này là nguồn sống của chúng ta. Nó dẫn chúng ta đến những mạch nước ấm, đến những nơi có tài nguyên. Nó quý giá hơn bất cứ thứ gì các ngươi có!" Hắn ta liếc nhìn Maya, ánh mắt dừng lại ở chiếc chuông gió bằng băng của cô. "Trừ khi... ngươi có thứ gì đó đặc biệt hơn."
Hắn ta tiến lại gần, vẻ mặt đầy sự dò xét. "Ngươi là ai? Ta chưa từng thấy ai có thể bơi dưới lòng hồ băng giá mà không cần trang bị đặc biệt. Có phải ngươi là một trong những... 'dị nhân'?"
Maya không trả lời. Cô biết rằng việc tiết lộ khả năng của mình có thể là một con dao hai lưỡi. Nó có thể khiến cô trở nên có giá trị, nhưng cũng có thể biến cô thành một mục tiêu bị lợi dụng hoặc tiêu diệt.
"Sao nào? Không nói được à?" Thủ Lĩnh Sẹo cười nhạo. Hắn ta ra hiệu cho hai tên thuộc hạ tiến lên, chuẩn bị tấn công. "Dù sao thì, ta cũng sẽ lấy thứ ta muốn."
Kael gầm lên, cố gắng vùng vẫy khỏi sự kìm kẹp của Maya. "Thả con gái ta ra! Các ngươi... các ngươi sẽ phải trả giá!"
"Trả giá?" Tên thuộc hạ bên cạnh Thủ Lĩnh Sẹo vung rìu lên, chuẩn bị giáng xuống Kael. "Để ta dạy cho lão già này một bài học!"
Ngay lập tức, Maya phản ứng. Cô không thể để Kael bị thương thêm nữa. Năng lượng băng giá trong cô bùng lên, không phải để chữa lành, mà là để phòng thủ. Cô đưa tay ra, và một làn sương mù lạnh lẽo bất ngờ bùng phát từ lòng bàn tay cô, bao trùm lấy tên thuộc hạ. Tên đó rùng mình, tiếng răng va vào nhau lập cập, toàn thân hắn bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng. Hắn ta rên rỉ, không thể cử động.
Cả nhóm người đều sững sờ. Thủ Lĩnh Sẹo thu hẹp đôi mắt lại. "Thú vị... ngươi thực sự là một dị nhân." Hắn ta khẽ cười, một nụ cười rùng rợn. "Vậy thì, ngươi sẽ có giá trị hơn cả con bé kia."
Hắn ta ra lệnh: "Bắt lấy cả hai! Đừng làm hỏng con nhỏ này!"
Ngay lập tức, những tên còn lại trong nhóm đồng loạt xông lên. Chúng vây quanh Maya và Kael, những vũ khí thô sơ loáng lên trong ánh sáng yếu ớt của hang động.
Maya biết cô không thể chống lại tất cả bọn chúng. Cô cần một chiến thuật. Cô không thể dùng khả năng chữa lành để chiến đấu, và sức mạnh băng giá của cô chỉ đủ để gây tê liệt tạm thời.
Trong lúc hỗn loạn, Kael đã tìm cách rút ra một con dao găm nhỏ giấu trong ống tay áo. Ông ta lao vào tên gần nhất, đâm vào chân hắn. Tên đó gầm lên đau đớn. Maya nhân cơ hội đó, tung ra một làn sương lạnh khác, khiến một tên khác ngã nhào vì tê cứng.
"Vào khe nứt kia!" Maya hét lên, chỉ vào một khe hở nhỏ phía sau nơi Lia đang bị giữ. Cô nhớ rằng lối vào hang động này có nhiều đường hầm nhỏ.
Kael gật đầu, ông hiểu ý cô. Hai người phối hợp ăn ý, đẩy lùi một số tên để tạo ra một khoảng trống nhỏ.
Thủ Lĩnh Sẹo thấy tình hình không ổn, hắn ta gầm lên ra lệnh cho những tên còn lại tập trung tấn công. Nhưng Maya không cho hắn cơ hội. Cô dồn tất cả năng lượng còn lại vào một đòn cuối cùng. Cô đưa cả hai tay lên, lòng bàn tay phát ra ánh sáng xanh chói lóa. Từ hai tay cô, hai luồng khí lạnh cực mạnh bắn ra, tạo thành một cơn lốc băng nhỏ quét qua hang động.
Cơn lốc băng không gây sát thương vật lý, nhưng nó mang theo một nhiệt độ cực thấp, làm tê liệt tức thì mọi thứ nó chạm vào. Những tên thuộc hạ đang lao tới đều bị đóng băng tại chỗ, cơ thể chúng co cứng lại, không thể nhúc nhích. Ngay cả Thủ Lĩnh Sẹo cũng lùi lại một bước, đôi mắt hắn lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Nhân cơ hội đó, Maya nhanh chóng lao đến chỗ Lia. Cô bé sợ hãi co rúm người lại. Maya nhanh chóng dùng con dao nhỏ của Kael cắt đứt sợi dây trói.
"Lia! Con có sao không?" Kael vội vàng chạy đến ôm chầm lấy con gái.
"Cha! Con sợ lắm!" Lia nức nở, ôm chặt lấy ông Kael.
"Chạy đi!" Maya nói, cô cảm thấy năng lượng trong người gần như cạn kiệt, đầu óc quay cuồng. Khả năng của cô tuy mạnh mẽ, nhưng lại tiêu hao quá nhiều sức lực.
Thủ Lĩnh Sẹo nhìn chằm chằm vào Maya, ánh mắt hắn lộ rõ sự tham lam và căm phẫn. Hắn không bị đóng băng hoàn toàn, nhưng hắn biết rằng hắn không thể đối đầu với khả năng kỳ lạ của Maya một cách trực diện.
"Đừng hòng chạy thoát!" Hắn gầm lên. "Chúng ta sẽ tìm thấy các ngươi! Sẽ không có nơi nào an toàn trong thành phố này!"
Maya không quan tâm đến lời đe dọa của hắn. Cô chỉ muốn đưa Kael và Lia thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Cả ba người nhanh chóng lách qua khe nứt nhỏ mà Maya đã nhìn thấy. Phía sau họ, tiếng gầm thét của Thủ Lĩnh Sẹo và tiếng rìu đá đập vào lớp băng đóng cứng vẫn vang vọng, nhưng dần xa dần.
Họ chạy xuyên qua một mê cung những hành lang hẹp và tối tăm dưới lòng đất. Maya vẫn cố gắng cảm nhận năng lượng xung quanh để tìm đường đi. Cô biết rằng có thể sẽ có một lối thoát khác, một lối đi an toàn hơn dẫn ra khỏi khu vực này, tránh xa tầm mắt của Long Băng Cổ Đại và cả băng nhóm kia.
Trong lúc chạy, Lia bỗng nắm chặt tay Maya. "Chị ơi... em cảm thấy... có một dòng nước ngầm khác. Nó chảy về phía... phía dưới đó." Cô bé chỉ về một lối rẽ tối tăm hơn, có một luồng gió lạnh nhẹ phả ra.
Maya nhìn Lia. Khả năng cảm nhận mạch nước ngầm của cô bé có thể là chìa khóa để họ thoát khỏi đây.
"Con bé nói đúng," Kael nói, giọng ông tin tưởng. "Lia chưa bao giờ sai về những mạch nước."
"Được rồi," Maya nói, dù cô vẫn cảm thấy nghi ngờ về hướng đi này. Nhưng cô tin vào bản năng của Lia. "Chúng ta đi lối này."
Họ đi theo Lia, tiến vào một hành lang dốc xuống sâu hơn. Càng đi, cái lạnh càng trở nên rõ rệt, và có một mùi hương lạ thoang thoảng trong không khí – mùi của khoáng chất và một chút gì đó giống như điện. Ánh sáng từ đèn của Kael yếu ớt soi sáng con đường.
Cuối cùng, họ đến một không gian rộng lớn khác. Nhưng lần này, không có hồ nước ấm áp nào. Thay vào đó là một hang động khổng lồ với những cột băng cao vút, lấp lánh như những khối pha lê. Trung tâm hang động là một cái hố sâu hun hút, từ đó phát ra một ánh sáng xanh nhạt yếu ớt và một luồng năng lượng băng giá kinh hoàng. Đó là một nguồn năng lượng thuần khiết, lạnh lẽo đến tận cùng xương tủy, nhưng lại mang một vẻ đẹp mê hoặc, gần như thiêng liêng.
"Đây là..." Maya lẩm bẩm, cô cảm thấy một lực hút mạnh mẽ từ cái hố. Năng lượng băng giá ở đây mạnh đến nỗi nó gần như vô hình, không phải dạng cô có thể điều khiển được. "Nó không phải là nước ấm..."
Lia lùi lại, đôi mắt cô bé mở to vì sợ hãi. "Nó... nó rất lạnh... Lạnh hơn cả bên ngoài..."
Kael nhìn xuống cái hố sâu thẳm, khuôn mặt ông lộ rõ sự lo lắng. "Đây không phải là nơi an toàn. Chúng ta phải quay lại."
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng gầm rít kinh hoàng vang lên từ phía sau họ. Tiếng gầm của Long Băng Cổ Đại! Có vẻ như nó đã tìm được đường vào hang động này. Và cùng lúc đó, tiếng bước chân dồn dập của nhóm Thủ Lĩnh Sẹo cũng vọng lại từ phía hành lang.
Họ đã bị dồn vào đường cùng. Phía trước là cái hố sâu thẳm với nguồn năng lượng băng giá bí ẩn, phía sau là Long Băng và băng nhóm của Thủ Lĩnh Sẹo.
Maya nhìn Kael và Lia, trái tim cô thắt lại. Cô phải bảo vệ họ, bằng mọi giá.
Ánh mắt cô dừng lại ở cái hố sâu hun hút. Liệu đó có phải là lối thoát, hay một cái bẫy chết người? Năng lượng từ cái hố này thật đáng sợ, nhưng cũng vô cùng quen thuộc với Maya, như thể nó là một phần của chính cô.
Chương 4: Lời Thì Thầm Từ Vực Thẳm
Tiếng gầm thét kinh hoàng của Long Băng Cổ Đại và tiếng chân dồn dập của băng nhóm Thủ Lĩnh Sẹo ngày càng gần hơn, vọng lại từ phía sau, bóp nghẹt mọi hy vọng thoát thân. Maya, Kael và Lia bị kẹp giữa hai mối nguy hiểm chết người: phía trước là cái hố sâu hun hút với nguồn năng lượng băng giá bí ẩn, phía sau là sự truy đuổi không ngừng nghỉ. Không khí trong hang động trở nên đặc quánh sự sợ hãi và tuyệt vọng.
"Không thể nào... chúng ta bị mắc kẹt rồi!" Kael thốt lên, ôm chặt lấy Lia đang run rẩy trong vòng tay ông. Lia khóc thút thít, khuôn mặt nhỏ bé vùi vào vai cha, cố gắng che giấu nỗi sợ hãi tột độ.
Maya nhìn chăm chú vào cái hố sâu thẳm. Ánh sáng xanh nhạt từ dưới đó lay động, mời gọi một cách ma mị. Cô cảm nhận được một sự quen thuộc kỳ lạ từ luồng năng lượng ấy, như thể nó đang gọi tên cô, hòa hợp với dòng máu băng giá đang chảy trong huyết quản. Đây không phải là sự lạnh lẽo của cái chết, mà là sự lạnh lẽo của một khởi nguyên, một nguồn sức mạnh cổ xưa.
"Phải có một lối thoát khác!" Kael tuyệt vọng nhìn quanh, nhưng chỉ có những bức tường băng đá lạnh lẽo và cái hố thăm thẳm.
"Không còn thời gian nữa!" Maya nói, giọng cô đầy kiên quyết. Cô đã đưa ra quyết định. "Chúng ta không thể quay lại. Con Long Băng sẽ không tha cho chúng ta, và băng nhóm kia cũng vậy."
Tiếng gầm của Long Băng đã vang dội ngay sau lưng họ, kèm theo tiếng đổ vỡ của những cột băng khi nó cố gắng chen vào. Mùi tanh nồng của nó tràn ngập không khí.
"Con bé này có vẻ rất đặc biệt!" Tiếng Thủ Lĩnh Sẹo vọng tới, ngay sát nút. "Bắt lấy chúng! Đừng để chúng chạy thoát!"
Maya quay sang Kael. "Ông Kael, ông tin cháu chứ?"
Kael nhìn vào đôi mắt kiên định của Maya, nơi sự sợ hãi đã biến mất, thay vào đó là một sự quyết tâm lạ thường. Ông đã chứng kiến khả năng của cô, và dù chưa hiểu hết, ông biết rằng cô là niềm hy vọng duy nhất của họ lúc này. "Ta tin cháu, Maya," ông thì thầm, ôm chặt Lia.
"Được rồi," Maya hít một hơi thật sâu. "Chúng ta sẽ xuống đó."
Không đợi Kael kịp phản ứng, Maya lao mình về phía miệng hố.
"Maya! Không!" Kael hét lên, nhưng đã quá muộn.
Maya nhảy vào khoảng không thăm thẳm. Cảm giác rơi tự do nhanh chóng bao trùm lấy cô, nhưng kỳ lạ thay, cô không hề sợ hãi. Năng lượng băng giá từ cái hố như đón lấy cô, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, làm giảm tốc độ rơi.
"Cha! Nhảy đi!" Lia hét lên, cô bé đã lấy lại được chút bình tĩnh, giọng nói non nớt nhưng đầy quả quyết. Cô bé cảm nhận được sự "an toàn" từ phía dưới, một trực giác mách bảo rằng đó là con đường duy nhất.
Kael ngần ngại chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Tiếng gầm của Long Băng và tiếng la hét của nhóm người đã ở ngay phía sau lưng ông. Không còn lựa chọn nào khác. Ông ôm chặt Lia, nhắm mắt lại, và gieo mình vào vực sâu không đáy.
Cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy Kael và Lia, nhưng đó không phải là cái lạnh buốt xương mà họ đã quen thuộc. Nó là một cái lạnh tinh khiết, nhẹ nhàng, như thể hàng ngàn tinh thể băng nhỏ đang chạm vào da thịt họ. Kael mở mắt ra, và ông thấy Maya đang lơ lửng ngay phía dưới họ, bàn tay cô phát ra ánh sáng xanh nhạt, tạo ra một luồng năng lượng vô hình đỡ lấy cả ba người, làm chậm lại tốc độ rơi của họ một cách đáng kinh ngạc. Họ đang trôi chậm rãi xuống vực sâu, như những chiếc lá mùa đông nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Xung quanh họ là một thế giới hoàn toàn mới. Không gian không còn tối tăm nữa, mà được chiếu sáng bởi hàng triệu tinh thể băng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm. Dòng năng lượng băng giá mạnh mẽ luân chuyển trong không khí, tạo ra những dải sáng xanh biếc và tím than tuyệt đẹp. Đây là một cảnh tượng siêu thực, một vẻ đẹp huyền ảo mà không ai trong số họ từng thấy.
Họ tiếp tục rơi xuống, sâu và sâu hơn nữa. Maya cảm thấy năng lượng của cái hố đang "nói chuyện" với cô, không phải bằng ngôn ngữ, mà bằng những cảm xúc, những ký ức cổ xưa. Cô cảm nhận được sự hình thành của thế giới băng giá này, sự trỗi dậy của những thực thể băng giá đầu tiên, và cả sự "ngủ yên" của một thứ gì đó vĩ đại. Dòng năng lượng này không chỉ là một nguồn sức mạnh, mà còn là một kho tàng tri thức.
Cuối cùng, họ chạm đất. Đó không phải là một mặt sàn rắn chắc, mà là một lớp băng mềm mại, phát sáng. Cả ba đứng vững, ánh mắt kinh ngạc quét khắp không gian. Đây là một hang động khổng lồ, rộng lớn đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối, và được bao phủ hoàn toàn bởi những tinh thể băng đủ mọi kích cỡ, hình dạng. Chúng lấp lánh như những viên kim cương khổng lồ.
Ở trung tâm của hang động, một khung cảnh choáng ngợp hiện ra. Một khối tinh thể băng khổng lồ, cao đến tận trần hang, đang tỏa ra một ánh sáng xanh thẫm huyền ảo, nhấp nháy theo một nhịp điệu chậm rãi, như một trái tim đang đập. Khối tinh thể đó lớn đến mức khiến Long Băng Cổ Đại cũng trở nên nhỏ bé nếu đặt cạnh nó. Từ khối tinh thể này, vô số những mạch năng lượng băng giá tỏa ra, lan tỏa khắp hang động, và dường như là cả toàn bộ thành phố đóng băng.
"Cái gì đây...?" Kael thì thào, giọng ông đầy kinh sợ.
Lia dụi mắt, cô bé không còn khóc nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào khối tinh thể khổng lồ với vẻ ngạc nhiên. "Đẹp quá..."
Maya tiến lại gần khối tinh thể. Cô cảm nhận được một sự kết nối mạnh mẽ với nó, một sự cộng hưởng sâu sắc mà cô chưa từng trải qua. Khối tinh thể không phải là một vật vô tri, nó sống động, và nó đang "giao tiếp" với cô. Cô đặt tay lên bề mặt lạnh lẽo của khối tinh thể.
Ngay lập tức, một luồng ký ức khổng lồ ùa vào tâm trí Maya. Cô thấy những hình ảnh mơ hồ về một nền văn minh cổ đại, những con người có thể điều khiển băng giá, xây dựng những thành phố hùng vĩ từ tinh thể. Cô thấy sự xuất hiện của Long Băng Cổ Đại, không phải là kẻ thù, mà là những người bảo vệ, những linh hồn của băng giá. Và sau đó là thảm họa, khi sự cân bằng bị phá vỡ, khi năng lượng băng giá bị lợi dụng, và thế giới chìm vào kỷ băng hà vĩnh cửu.
Cô cũng thấy một hình ảnh khác, một cô gái nhỏ bé, cũng có mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt xanh biếc như cô, đang đứng trước khối tinh thể này, gương mặt tràn đầy sức sống. Đó là một phần của cô, một ký ức xa xăm, một lời thì thầm từ quá khứ. Cô bé đó chính là Maya, nhưng là một Maya ở một thời điểm khác, một Maya của những dòng chảy năng lượng thuần khiết.
Và rồi, cô thấy nguyên nhân của lời nguyền. Một thực thể hắc ám, được tạo ra từ sự tham lam và khao khát quyền lực, đã cố gắng chiếm đoạt năng lượng từ khối tinh thể này, khiến nó bị suy yếu, và làm cho thế giới chìm vào bóng tối vĩnh cửu. Thực thể đó vẫn còn tồn tại, ẩn mình đâu đó trong thành phố băng giá, hấp thụ dần năng lượng còn sót lại.
"Chúng ta... chúng ta phải làm gì đây?" Kael hỏi, kéo Maya trở về thực tại.
Maya thở hắt ra, ánh mắt cô trở nên kiên định hơn bao giờ hết. Cô đã hiểu. Khả năng của cô không phải là một dị biến ngẫu nhiên, mà là một phần của nguồn năng lượng này, một tiếng vọng của quá khứ. Cô là "Kẻ Chữa Lành Từ Băng" không chỉ để cứu chữa vết thương, mà còn để hàn gắn lại sự cân bằng đã mất của thế giới.
"Chúng ta phải giúp nó," Maya nói, giọng cô vang vọng trong không gian mênh mông. Cô chỉ vào khối tinh thể. "Nó đang bị suy yếu. Nó là nguồn sống của cả thành phố này."
"Giúp nó bằng cách nào?" Kael hỏi, ông vẫn chưa hiểu hết.
"Nó... nó cho cháu thấy," Maya đáp, đôi mắt cô lấp lánh. "Để làm cho khối tinh thể này hồi sinh, chúng ta phải tìm ra Lõi Năng Lượng Hắc Ám và tiêu diệt nó."
Ngay khi Maya vừa nói dứt lời, từ một khe nứt trên trần hang, một tiếng gầm rít kinh hoàng vang lên. Con Long Băng Cổ Đại! Nó đã tìm ra cách vào đây. Và ngay sau nó là băng nhóm của Thủ Lĩnh Sẹo, ánh mắt chúng tràn đầy tham lam khi nhìn thấy khối tinh thể khổng lồ.
"Thứ đó... nó là gì?" Thủ Lĩnh Sẹo thì thào, ánh mắt hắn dán chặt vào khối tinh thể. "Năng lượng... năng lượng mạnh mẽ quá!"
Hắn ta không còn quan tâm đến việc bắt Maya và Kael nữa. Mục tiêu của hắn đã chuyển sang khối tinh thể. Hắn ra hiệu cho thuộc hạ, và chúng bắt đầu lao về phía khối tinh thể, khuôn mặt đầy vẻ khao khát.
Long Băng Cổ Đại cũng nhìn chằm chằm vào khối tinh thể, nhưng ánh mắt nó không phải là tham lam, mà là một sự đau đớn và phẫn nộ. Nó lao về phía nhóm của Thủ Lĩnh Sẹo, rõ ràng là muốn bảo vệ khối tinh thể.
Một cuộc chiến bùng nổ ngay trong lòng hang động tinh thể. Con Long Băng khổng lồ va chạm với những tên thuộc hạ, tiếng xương vỡ, tiếng gầm rít, và tiếng vũ khí loảng xoảng vang lên dữ dội. Thủ Lĩnh Sẹo và những tên mạnh nhất của hắn tập trung tấn công Long Băng, hy vọng sẽ khuất phục nó để chiếm lấy khối tinh thể.
Maya nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Đây là cơ hội của họ.
"Ông Kael, Lia," cô nói, giọng cô đầy nghiêm túc. "Chúng ta phải hành động. Chúng ta phải tìm Lõi Năng Lượng Hắc Ám. Nó là thứ duy nhất có thể kết thúc lời nguyền này."
"Nhưng... chúng ta sẽ tìm nó ở đâu?" Kael hỏi.
"Cháu không biết," Maya đáp. "Nhưng cháu cảm nhận được nó. Nó là một luồng năng lượng đối lập với cái này." Cô chỉ vào khối tinh thể đang phát sáng. "Nó ở đâu đó... trong những vùng sâu nhất, tối tăm nhất của thành phố đóng băng này."
Nhiệm vụ mới đã được định hình. Không chỉ là sinh tồn, không chỉ là tìm kiếm, mà là cứu rỗi cả một thế giới. Maya, Kael và Lia giờ đây mang trên vai gánh nặng của lời nguyền vĩnh cửu. Liệu họ có thể tìm ra Lõi Năng Lượng Hắc Ám và giải phóng thế giới khỏi băng giá? Hay họ sẽ chìm vào quên lãng cùng với những tàn tích của một nền văn minh đã mất?
_____________
Thành phố bị đóng băng vĩnh cửu: Một siêu đô thị từng phồn thịnh giờ đây bị bao phủ bởi lớp băng dày đặc do một kỷ băng hà mới hoặc sự thay đổi khí hậu đột ngột. Những tòa nhà chọc trời biến thành những khối băng khổng lồ, đường phố bị chôn vùi dưới tuyết và băng, ẩn chứa những tàn tích công nghệ tiên tiến và những bí mật của một quá khứ đã đóng băng. Cuộc sống ở đây cực kỳ khắc nghiệt, đòi hỏi con người phải thích nghi với cái lạnh thấu xương và những hiểm họa từ băng tuyết.
__________
Maya (Kẻ Chữa Lành Từ Băng): Một cô gái mang trong mình dòng máu hiếm có, cho phép cô chịu đựng cái lạnh khắc nghiệt và thậm chí là thao túng băng tuyết ở một mức độ nào đó. Maya không có sức mạnh chiến đấu, nhưng cô lại có khả năng đặc biệt trong việc chữa lành vết thương bằng cách sử dụng năng lượng lạnh giá, và cô thường lang thang khắp thành phố để giúp đỡ những người sống sót khác. Cô luôn mang theo một chiếc chuông gió nhỏ làm từ những mảnh băng tinh thể, phát ra âm thanh trong trẻo mỗi khi cô di chuyển.