Hành Trình Giấc Mơ Của Mây (chương4-8)
Tác giả: Nokami
Giải trí;Xuyên không
Vẫn là Mây đây! Sau chuyến "công tác" đầy cam go ở Học viện Ma thuật Eldoria, mang theo chiếc vòng tay xanh ngọc như một lời hứa, tôi biết mình không thể chây ì thêm nữa. Dù cho là trong mơ, tôi vẫn phải có trách nhiệm! Đặc biệt là khi Leo, cậu bạn tiên tri "bị nguyền" của tôi, đang chờ đợi.
**Chương 4: Vương Quốc Pha Lê và Viên Đá Hồi Ức**
Đêm đó, tôi nằm gọn trong chăn, cố gắng tập trung toàn bộ tâm trí vào việc “quay lại” Học viện Eldoria. Tôi muốn gặp lại Leo, muốn cùng cậu ấy tìm ra “Hòn đá Tiên tri” để giải lời nguyền và ngăn chặn cuộc chiến. Tôi hình dung rõ ràng hành lang đá lạnh lẽo, những giá sách khổng lồ, và cả khuôn mặt lo lắng của Leo.
Thế nhưng… đời không như mơ, mà mơ thì lại không như ý tôi muốn!
Cảm giác lơ lửng, kéo giãn cơ thể quen thuộc lại đến. Lần này, nó êm ái hơn, như thể tôi đang trôi nhẹ trên một dòng sông vô tận. Tiếng Tinh Linh Giấc Mơ khẽ vang vọng: “Mỗi thế giới đều có bí mật riêng của nó, người lữ hành. Hãy để trí tò mò dẫn lối.”
Khi tôi mở mắt, một luồng ánh sáng rực rỡ đến chói mắt bao phủ lấy tôi. Tôi phải nheo mắt lại để nhìn rõ. Trước mặt tôi là một khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Không phải những tòa nhà đá cổ kính hay khói bụi công nghiệp, mà là một vương quốc tráng lệ, được xây dựng hoàn toàn bằng pha lê lấp lánh!
Những tòa tháp cao vút vươn thẳng lên bầu trời, phản chiếu ánh sáng mặt trời rực rỡ, tạo nên một cầu vồng vĩnh cửu. Những con đường lát đá pha lê trong suốt, bên dưới là những dòng suối nhỏ lấp lánh ánh kim cương. Những cây cối ở đây cũng được tạo hình từ pha lê, tán lá lung linh như hàng vạn viên đá quý. Không khí trong lành, mát rượi, mang theo mùi hương dịu nhẹ của hoa pha lê.
“Trời đất ơi! Đẹp xỉu!” – Tôi không kìm được mà thốt lên. Cảnh tượng này còn đẹp hơn cả trong mấy bộ phim hoạt hình Disney tôi từng xem. Nó lung linh, huyền ảo đến mức tôi cứ ngỡ mình đang lạc vào xứ sở thần tiên vậy.
Tôi nhìn xuống bộ trang phục trên người mình. Một chiếc váy dài thướt tha màu trắng bạc, được thêu những họa tiết lấp lánh như tinh tú. Mái tóc tôi được búi cao, cài một chiếc vương miện nhỏ bằng pha lê. Tôi cảm thấy mình như một nàng công chúa bước ra từ cổ tích vậy. À, nhưng mà tôi là công chúa lười biếng nhá!
Tôi đang đứng trên một con phố lớn, nơi người dân qua lại tấp nập. Họ đều mặc những bộ quần áo lụa là, sang trọng, màu sắc tươi sáng. Điều đặc biệt là làn da của họ đều trắng hồng, trong suốt như pha lê, và đôi mắt của họ lấp lánh ánh bạc. Họ di chuyển nhẹ nhàng, thanh thoát, như những vũ công.
Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo, du dương như tiếng chuông gió vang lên bên cạnh tôi: “Chào mừng đến với Vương quốc Pha Lê, du khách phương xa. Ngươi là người đầu tiên từ thế giới khác đặt chân đến đây trong hàng trăm năm qua.”
Tôi quay lại. Trước mặt tôi là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Mái tóc dài màu bạch kim óng ả, đôi mắt xanh thẳm như đại dương, và làn da trong suốt như sương mai. Cô ấy mặc một chiếc váy lụa xanh ngọc, trên đầu đội một chiếc vương miện pha lê lớn hơn của tôi rất nhiều. Nàng là… công chúa của vương quốc này à?
“Chào… chào cô.” – Tôi lắp bắp. “Tôi là Mây. Cô là…?”
“Ta là Công chúa Lyra.” – Cô gái mỉm cười, nụ cười ấy đẹp như những cánh hoa pha lê đang nở rộ. “Ta đã cảm nhận được sự hiện diện của ngươi từ khi ngươi đặt chân đến vương quốc này. Ngươi không mang theo một chút ánh sáng nào từ thế giới của chúng ta, nhưng lại mang theo một năng lượng thuần khiết, khác lạ.”
Tôi hơi lúng túng. “À… vâng. Tôi đến đây… bằng cách ngủ ạ.”
Công chúa Lyra bật cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo như tiếng suối chảy. “Ngươi là một người lữ hành của những giấc mơ, phải không? Ta đã đọc về những người như ngươi trong những cuốn sách cổ. Rất hiếm khi có người lữ hành đến được đây.”
“Cô biết về những người lữ hành của những giấc mơ sao?” – Tôi ngạc nhiên.
“Vâng. Vương quốc Pha Lê là nơi lưu giữ những kiến thức cổ xưa nhất về vũ trụ và những thế giới khác.” – Lyra nói. “Ta nghĩ, sự xuất hiện của ngươi không phải là ngẫu nhiên. Có lẽ, ngươi đến đây để giúp chúng ta.”
“Giúp gì cơ ạ?” – Tôi hỏi.
Lyra nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đượm buồn. “Vương quốc Pha Lê của chúng ta đang gặp nguy hiểm. Viên Đá Hồi Ức, viên đá duy nhất có thể bảo vệ vương quốc khỏi sự tàn phá của thời gian, đã bị đánh cắp.”
“Viên Đá Hồi Ức là gì ạ?” – Tôi hỏi.
“Viên Đá Hồi Ức là linh hồn của vương quốc này. Nó chứa đựng tất cả ký ức của chúng ta, từ khi vương quốc được thành lập cho đến nay.” – Lyra giải thích. “Nếu không có nó, vương quốc của chúng ta sẽ dần bị lãng quên, và cuối cùng là biến mất.”
“Vậy ai đã đánh cắp nó?” – Tôi hỏi.
Lyra khẽ thở dài. “Chúng ta không biết. Nhưng chúng ta tin rằng, đó là một thế lực tà ác từ bên ngoài, muốn hủy diệt vương quốc của chúng ta.”
Tôi cảm thấy một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng. Lại là một nhiệm vụ khó khăn nữa rồi. Nhưng tôi không thể bỏ mặc Vương quốc Pha Lê được. Nó quá đẹp, quá kỳ diệu để bị biến mất.
“Vậy… tôi có thể giúp gì được ạ?” – Tôi hỏi.
Lyra nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy hy vọng. “Ngươi là người đến từ thế giới khác, ngươi mang theo một năng lượng khác lạ. Có thể, ngươi sẽ là người duy nhất có thể tìm thấy Viên Đá Hồi Ức.”
Tôi gật đầu. “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Lyra đưa tôi đến Cung điện Pha Lê, nơi nàng sinh sống. Cung điện tráng lệ, được xây dựng hoàn toàn bằng những khối pha lê khổng lồ, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như hàng ngàn viên kim cương. Bên trong, những bức tường được trang trí bằng những bức tranh pha lê sống động, kể về lịch sử của vương quốc.
Tôi được giới thiệu với Vua và Hoàng hậu của Vương quốc Pha Lê. Họ cũng có làn da trong suốt và đôi mắt lấp lánh ánh bạc. Họ chào đón tôi nồng nhiệt, và đặt niềm tin vào tôi.
Ngày hôm sau, tôi bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm Viên Đá Hồi Ức. Lyra đã cung cấp cho tôi một bản đồ cổ, chỉ dẫn đến những nơi Viên Đá Hồi Ức có thể bị cất giấu.
Tôi đi qua những khu rừng pha lê, nơi những cây cối cao vút, tán lá lung linh như những viên đá quý. Tôi đi qua những con sông pha lê, nước trong vắt đến mức có thể nhìn thấy tận đáy. Tôi còn được chiêm ngưỡng những thác nước pha lê khổng lồ, nước chảy xuống tạo thành những tiếng nhạc du dương.
Tôi cũng gặp gỡ những sinh vật kỳ lạ sống trong Vương quốc Pha Lê. Có những con chim pha lê với bộ lông lấp lánh, những con bướm pha lê với đôi cánh trong suốt, và cả những linh thú pha lê khổng lồ, hiền lành và thân thiện.
Trong suốt cuộc hành trình, tôi phải đối mặt với nhiều thử thách. Có những lúc tôi lạc đường trong những mê cung pha lê, có những lúc tôi phải vượt qua những dòng sông có dòng chảy xiết, và có những lúc tôi phải giải những câu đố hóc búa để tìm đường đi.
May mắn thay, tôi không đơn độc. Lyra thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi, chỉ dẫn tôi, động viên tôi. Và đôi khi, một vài sinh vật pha lê cũng xuất hiện, giúp đỡ tôi vượt qua những khó khăn.
Sau nhiều ngày tìm kiếm, tôi cuối cùng cũng đến được một ngọn núi cao nhất trong Vương quốc Pha Lê. Theo bản đồ, Viên Đá Hồi Ức có thể được cất giấu ở đó.
Tôi trèo lên ngọn núi. Càng lên cao, không khí càng trở nên lạnh lẽo. Những ngọn gió thổi mạnh, mang theo những hạt bụi pha lê sắc nhọn.
Cuối cùng, tôi cũng đến được đỉnh núi. Ở đó, tôi thấy một hang động nhỏ, được bao phủ bởi những tinh thể pha lê lấp lánh. Tôi bước vào trong hang động.
Bên trong hang động, không có gì cả. Chỉ có một bệ đá cổ kính, và một vầng hào quang mờ ảo bao phủ lấy nó.
Tôi tiến lại gần bệ đá. Tôi không thấy Viên Đá Hồi Ức đâu cả.
Bỗng nhiên, một giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo vang lên trong hang động: “Ngươi là ai? Sao dám xâm phạm nơi thiêng liêng này?”
Tôi giật mình quay lại. Một bóng đen khổng lồ hiện ra trước mặt tôi. Đó là một sinh vật có hình dạng như một con rồng, nhưng được tạo thành từ bóng tối và khói. Đôi mắt nó đỏ rực, nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ta… ta đến đây để tìm Viên Đá Hồi Ức.” – Tôi nói, giọng run rẩy.
Bóng đen khẽ cười. Tiếng cười ấy lạnh lẽo, ghê rợn. “Viên Đá Hồi Ức? Ngươi nghĩ ngươi có thể lấy nó dễ dàng vậy sao? Nó đã bị ta chiếm giữ rồi.”
Tôi tròn mắt. “Ngươi… ngươi là ai?”
“Ta là Kẻ Lãng Quên. Ta là hiện thân của sự lãng quên, của sự tàn phá. Ta đến đây để hủy diệt vương quốc này, để nó biến mất khỏi ký ức của mọi người.” – Kẻ Lãng Quên nói, giọng đầy hống hách.
“Ngươi sẽ không làm được điều đó đâu!” – Tôi hét lên.
Kẻ Lãng Quên bật cười. “Ngươi chỉ là một con người bé nhỏ. Ngươi có thể làm gì để chống lại ta?”
Tôi không sợ hãi. Tôi nhớ đến Lyra, nhớ đến Vương quốc Pha Lê xinh đẹp, và nhớ đến những con người tốt bụng ở đây. Tôi không thể để Kẻ Lãng Quên phá hủy tất cả.
Tôi nắm chặt tay, cố gắng tập trung năng lượng. Tôi không có ma thuật mạnh mẽ, nhưng tôi có niềm tin.
“Ngươi có thể là Kẻ Lãng Quên, nhưng ta là Người Lữ hành của những giấc mơ! Ta sẽ không để ngươi hủy diệt những gì đẹp đẽ!” – Tôi nói.
Kẻ Lãng Quên khẽ gầm gừ, rồi lao về phía tôi. Nó há cái miệng rộng ngoác, chuẩn bị nuốt chửng tôi.
Tôi nhắm mắt lại. Trong đầu tôi, tôi nghĩ về làng Cá, về Edward, về Leo. Tôi nghĩ về những thế giới tôi đã đi qua, và những con người tôi đã gặp gỡ.
Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng rực rỡ bùng lên từ cơ thể tôi. Ánh sáng ấy không phải là ma thuật, mà là ánh sáng của ký ức, của những trải nghiệm, của những cảm xúc mà tôi đã thu thập được trong những chuyến phiêu lưu của mình.
Ánh sáng ấy mạnh mẽ đến mức, nó đẩy lùi Kẻ Lãng Quên. Kẻ Lãng Quên gầm lên đau đớn, lùi lại phía sau.
“Không thể nào! Năng lượng này là gì?” – Kẻ Lãng Quên hét lên.
“Nó là ký ức! Là niềm tin! Là những gì ngươi không thể hủy diệt!” – Tôi nói.
Kẻ Lãng Quên cố gắng tấn công tôi một lần nữa, nhưng mỗi khi nó tiến lại gần, ánh sáng từ cơ thể tôi lại mạnh mẽ hơn, đẩy lùi nó.
Dần dần, Kẻ Lãng Quên bắt đầu tan biến. Bóng tối mờ dần, rồi biến mất hoàn toàn.
Khi Kẻ Lãng Quên biến mất, một viên đá pha lê rực rỡ, lấp lánh ánh cầu vồng hiện ra trên bệ đá. Đó chính là Viên Đá Hồi Ức!
Tôi tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm vào Viên Đá. Một luồng ký ức ùa vào tâm trí tôi. Tôi nhìn thấy lịch sử của Vương quốc Pha Lê, những khoảnh khắc vui vẻ, những khoảnh khắc buồn bã, những câu chuyện về những con người đã sống ở đây.
Tôi cảm nhận được sự kết nối giữa Viên Đá và Vương quốc Pha Lê. Viên Đá không chỉ là ký ức, mà nó còn là linh hồn của vương quốc.
Tôi cầm Viên Đá Hồi Ức lên, rồi quay trở lại Cung điện Pha Lê.
Khi tôi đưa Viên Đá Hồi Ức cho Lyra, đôi mắt cô ấy sáng lên. Nàng ôm lấy Viên Đá, rồi một luồng ánh sáng rực rỡ bao phủ lấy nó. Viên Đá Hồi Ức dần trở lại vị trí cũ của nó trong cung điện, và vương quốc lại trở nên tươi sáng hơn bao giờ hết.
Lyra nhìn tôi, đôi mắt cô ấy đầy vẻ biết ơn. “Cảm ơn ngươi rất nhiều, người lữ hành. Ngươi đã cứu vương quốc của chúng ta.”
Vua và Hoàng hậu cũng bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc. Họ nói rằng, tên của tôi sẽ được ghi vào sử sách của Vương quốc Pha Lê, và tôi sẽ mãi mãi là một ân nhân của họ.
Tôi mỉm cười. Tôi không cần danh tiếng hay phần thưởng. Điều quan trọng nhất là tôi đã giúp được họ.
Và tôi biết, đã đến lúc tôi phải quay trở về.
Lyra đưa tôi đến một bãi đất trống, nơi có một cổng dịch chuyển bằng pha lê đang chờ đợi.
“Hãy giữ lấy cái này.” – Lyra nói, rồi đưa cho tôi một viên pha lê nhỏ, lấp lánh ánh cầu vồng. “Đây là một mảnh vỡ của Viên Đá Hồi Ức. Nó sẽ giúp ngươi ghi nhớ những gì đã trải qua ở đây, và cũng sẽ là một lời nhắc nhở về tình bạn của chúng ta.”
Tôi đón lấy viên pha lê. Nó ấm áp trong lòng bàn tay tôi.
“Cảm ơn cô, Lyra.” – Tôi nói. “Vương quốc Pha Lê sẽ mãi mãi là một kỷ niệm đẹp trong tôi.”
Lyra mỉm cười. “Tạm biệt, người lữ hành. Hẹn gặp lại ngươi trong những giấc mơ khác.”
Tôi bước vào cổng dịch chuyển. Một luồng sáng chói lòa bao trùm lấy tôi. Rồi, mọi thứ chìm vào bóng tối.
* * *
“Reng… reng… reng…”
Tiếng chuông báo thức vang lên, kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Tôi uể oải mở mắt. Căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt tôi.
Tôi ngồi dậy, vươn vai. Tôi vẫn là Mây, con sâu lười chính hiệu. Nhưng trong tay tôi, một vật gì đó mát lạnh.
Tôi nhìn xuống. Một viên pha lê nhỏ, lấp lánh ánh cầu vồng, đang nằm gọn trong lòng bàn tay tôi.
Tôi dụi dụi mắt. Không phải ảo giác. Nó thực sự ở đây.
Tôi mỉm cười. Lần này, "quà kỷ niệm" của tôi là một viên pha lê. Tôi đưa viên pha lê lên ngắm nghía. Nó trong suốt, lấp lánh như một giọt nước mắt cầu vồng.
Tôi đặt viên pha lê cạnh chiếc đồng hồ quả quýt và chiếc vòng tay. Bộ sưu tập "chiến lợi phẩm" của tôi ngày càng phong phú rồi đấy!
Tôi bước xuống giường, chuẩn bị cho một ngày mới. Tôi biết, chuyến phiêu lưu ở Vương quốc Pha Lê đã kết thúc. Nhưng những ký ức, những trải nghiệm, và những cảm xúc mà tôi đã thu thập được ở đó, sẽ mãi mãi ở lại trong tôi.
Và tôi biết, những chuyến phiêu lưu tiếp theo đang chờ đợi.
Không biết lần này, Tinh Linh Giấc Mơ sẽ đưa tôi đến đâu.
Nhưng dù ở đâu, tôi cũng đã sẵn sàng để khám phá, để học hỏi, và để trở thành một phần của những câu chuyện mới.
Tôi là Mây, người lữ hành của những giấc mơ.
Và cuộc đời của tôi, giờ đây, không còn là những giấc ngủ vô nghĩa nữa rồi.
Mỗi giấc ngủ là một cánh cổng.
Mỗi giấc mơ là một thế giới.
Và tôi, tôi sẽ khám phá tất cả.
Chỉ cần… tôi lười biếng một cách có mục đích. Và ngủ thật sâu.
Đúng vậy, ngủ là chân ái!
Đúng rồi, lại tiếp tục đây! Mây “siêu lười” của chúng ta đã “đút túi” thêm viên pha lê cầu vồng từ Vương quốc Pha Lê. Ai mà ngờ được, một con bé chỉ muốn nằm ườn ra ngủ như tôi lại có thể trở thành “người giải cứu thế giới” trong mơ chứ? Nghĩ lại cũng thấy hài hước ghê. Nhưng mà kệ, có phiêu lưu, có kỉ niệm, có mấy món đồ hay ho mang về là tôi duyệt hết!
**Chương 5: Thế Giới Của Linh Hồn Và Lời Thỉnh Cầu Từ Cây Thế Giới**
Tối hôm đó, tôi hí hửng lăn vào chăn. Chiếc vòng tay, chiếc đồng hồ, và viên pha lê lung linh nằm ngay ngắn trên tủ đầu giường, như những minh chứng cho những chuyến đi không tưởng của tôi. Lần này, tôi không nghĩ về bất kỳ thế giới nào cụ thể, chỉ đơn giản là thả lỏng tâm trí, để Tinh Linh Giấc Mơ tự dẫn lối. Tôi tin rằng, dù đến đâu, tôi cũng sẽ có một câu chuyện để kể.
Và rồi, cảm giác bay bổng, nhẹ tênh lại đến. Nó không giống như rơi tự do hay lướt trên không trung, mà như thể tôi đang tan chảy vào một thứ chất lỏng ấm áp, đầy sao. Tiếng Tinh Linh Giấc Mơ lại vang lên, lần này có chút ngân nga, du dương hơn: “Mỗi linh hồn đều có một câu chuyện riêng, người lữ hành. Hãy lắng nghe và cảm nhận.”
Khi tôi mở mắt, tôi không thấy bất kỳ cảnh vật cụ thể nào. Xung quanh tôi là một không gian bao la, tĩnh mịch, tràn ngập những luồng sáng mờ ảo, đủ màu sắc. Những luồng sáng này lơ lửng, trôi nổi, có khi tụ lại thành những hình dạng kỳ lạ, có khi lại tan ra như khói. Tôi cảm thấy một sự bình yên đến lạ lùng, một cảm giác không trọng lượng, như thể tôi cũng là một phần của những luồng sáng ấy.
“Ủa, đây là… thiên đường à?” – Tôi lẩm bẩm. Hay là âm phủ? Nhưng mà trông nó không có vẻ gì là ghê rợn cả, mà lại huyền ảo và dịu êm đến khó tin.
Tôi nhìn xuống cơ thể mình. Tôi vẫn là tôi, nhưng cơ thể tôi dường như trong suốt, lấp lánh như sương khói. Tôi không cảm thấy lạnh hay nóng, chỉ có một sự thanh khiết tuyệt đối.
Bỗng nhiên, một luồng sáng lớn hơn, màu xanh ngọc bích, từ từ tiến lại gần tôi. Luồng sáng ấy tụ lại, và tôi nhận ra đó là hình ảnh một cô gái. Cô ấy có mái tóc dài bay bổng, đôi mắt xanh biếc như ngọc, và một nụ cười hiền hậu. Cô ấy không có hình dạng vật chất rõ ràng, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp và bình yên tỏa ra từ cô ấy.
“Chào mừng ngươi, người lữ hành của những giấc mơ.” – Giọng nói của cô gái vang lên, trong trẻo như tiếng chuông gió. “Đây là Thế Giới Của Linh Hồn.”
“Thế Giới Của Linh Hồn?” – Tôi ngạc nhiên. “Vậy những luồng sáng này là…?”
“Là những linh hồn. Những linh hồn đã hoàn thành sứ mệnh của mình ở thế giới vật chất, và giờ đang trở về đây để tái sinh, hoặc để tìm kiếm sự bình yên vĩnh cửu.” – Cô gái giải thích. “Ta là Linh Hồn Dẫn Lối, ta có nhiệm vụ dẫn dắt những linh hồn đến nơi họ thuộc về.”
“Vậy tôi ở đây làm gì ạ?” – Tôi hỏi. “Tôi đâu phải là linh hồn đã qua đời?”
Linh Hồn Dẫn Lối mỉm cười. “Ngươi đến đây theo một mục đích khác, người lữ hành. Ngươi đến theo lời thỉnh cầu của Cây Thế Giới.”
“Cây Thế Giới?” – Tôi thắc mắc. “Đó là gì ạ?”
“Cây Thế Giới là trái tim của vũ trụ. Nó kết nối tất cả các thế giới lại với nhau, và nó nuôi dưỡng sự sống của vạn vật.” – Linh Hồn Dẫn Lối nói. “Nhưng Cây Thế Giới đang suy yếu. Nguồn năng lượng sống của nó đang cạn kiệt.”
“Tại sao nó lại suy yếu ạ?” – Tôi hỏi.
Linh Hồn Dẫn Lối khẽ thở dài. “Trong những năm gần đây, có một thế lực đen tối đang lan rộng khắp vũ trụ. Nó gieo rắc sự hỗn loạn, sự ích kỷ và lòng tham. Nó hút cạn năng lượng sống từ các thế giới, khiến Cây Thế Giới dần suy yếu.”
Tôi cảm thấy một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng. Thế lực đen tối? Nghe có vẻ nghiêm trọng hơn cả vụ Kẻ Lãng Quên hay lời nguyền Tiên tri nữa.
“Vậy tôi có thể làm gì để giúp Cây Thế Giới?” – Tôi hỏi.
Linh Hồn Dẫn Lối nhìn tôi, đôi mắt cô ấy đầy hy vọng. “Ngươi là một người lữ hành của những giấc mơ. Ngươi đã đi qua nhiều thế giới, ngươi đã thu thập được nhiều ký ức, nhiều trải nghiệm. Năng lượng của ngươi là năng lượng của sự kết nối, của sự thấu hiểu. Ngươi có thể giúp Cây Thế Giới phục hồi lại năng lượng sống.”
“Nhưng bằng cách nào ạ?” – Tôi hỏi. “Tôi không có phép thuật mạnh mẽ, cũng không phải là một chiến binh.”
“Ngươi không cần sức mạnh vật chất, người lữ hành. Ngươi cần sự kết nối.” – Linh Hồn Dẫn Lối nói. “Hãy đến gần Cây Thế Giới, và để linh hồn ngươi kết nối với nó. Hãy để những ký ức, những trải nghiệm của ngươi truyền vào Cây Thế Giới. Hãy để tình yêu, lòng trắc ẩn của ngươi sưởi ấm nó.”
Tôi gật đầu. “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Linh Hồn Dẫn Lối dẫn tôi đi sâu hơn vào Thế Giới Của Linh Hồn. Càng đi vào, những luồng sáng càng trở nên dày đặc, lấp lánh hơn. Tôi cảm nhận được vô số những linh hồn đang trôi nổi xung quanh mình, mỗi linh hồn mang theo một câu chuyện, một ký ức riêng.
Cuối cùng, chúng tôi đến một không gian rộng lớn, tĩnh lặng. Ở giữa không gian đó, một cây cổ thụ khổng lồ, cao vút đến mức tôi không thể nhìn thấy đỉnh của nó, đang tỏa sáng rực rỡ. Thân cây được tạo thành từ những luồng sáng đa sắc, những nhánh cây vươn dài ra khắp nơi, và những chiếc lá lung linh như những vì sao.
Đó chính là Cây Thế Giới.
Nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được sự yếu ớt của nó. Ánh sáng của Cây Thế Giới đang dần mờ đi, và một vài nhánh cây đã trở nên xám xịt, không còn sức sống.
Tôi tiến lại gần Cây Thế Giới. Linh Hồn Dẫn Lối khẽ gật đầu, ra hiệu cho tôi.
Tôi đặt tay lên thân cây. Một luồng năng lượng ấm áp, mạnh mẽ ùa vào cơ thể tôi. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng tâm trí, để linh hồn mình kết nối với Cây Thế Giới.
Trong đầu tôi, những ký ức từ những chuyến phiêu lưu của tôi bắt đầu hiện lên.
Ký ức về làng Cá, về những con người chất phác, về tiếng sóng biển rì rào và mùi cá nướng thơm lừng.
Ký ức về thành phố hơi nước, về Edward và Sarah, về câu chuyện tình yêu bi kịch và chiếc khinh khí cầu bay lên bầu trời hoàng hôn.
Ký ức về Học viện Eldoria, về Leo, về những cuốn sách ma thuật cổ kính và lời nguyền của Tiên Tri.
Ký ức về Vương quốc Pha Lê, về Lyra, về những cung điện pha lê lấp lánh và cuộc chiến với Kẻ Lãng Quên.
Tất cả những ký ức ấy, tất cả những trải nghiệm ấy, những cảm xúc ấy, tôi đều truyền vào Cây Thế Giới. Tôi cảm nhận được Cây Thế Giới đang hấp thụ năng lượng của tôi, như một cây khô đang đón nhận những giọt mưa đầu mùa.
Dần dần, ánh sáng của Cây Thế Giới trở nên rực rỡ hơn. Những nhánh cây xám xịt bắt đầu lấy lại màu sắc, và những chiếc lá khô héo lại xanh tươi trở lại. Cây Thế Giới bắt đầu tỏa ra một năng lượng sống mạnh mẽ, lan tỏa khắp Thế Giới Của Linh Hồn.
Tôi cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong lòng lại tràn đầy sự bình yên và hạnh phúc. Tôi đã làm được. Tôi đã giúp Cây Thế Giới.
Khi tôi mở mắt, Linh Hồn Dẫn Lối mỉm cười với tôi. “Ngươi đã làm rất tốt, người lữ hành. Ngươi đã truyền năng lượng sống cho Cây Thế Giới. Ngươi đã giúp nó phục hồi.”
“Vậy còn thế lực đen tối thì sao ạ?” – Tôi hỏi.
Linh Hồn Dẫn Lối lắc đầu. “Chúng ta không thể tiêu diệt nó hoàn toàn. Nhưng với sự phục hồi của Cây Thế Giới, nó sẽ bị suy yếu đi rất nhiều. Và những người có trái tim thuần khiết sẽ có thể chống lại nó.”
Tôi gật đầu. Điều đó có nghĩa là, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Nhưng ít nhất, giờ đây, vũ trụ đã có thêm hy vọng.
“Cảm ơn ngươi rất nhiều, người lữ hành.” – Linh Hồn Dẫn Lối nói. “Ngươi đã mang lại hy vọng cho tất cả các thế giới.”
Linh Hồn Dẫn Lối đưa tôi đến một bãi đất trống. Ở đó, một luồng sáng hình xoáy ốc đang chờ đợi.
“Hãy giữ lấy cái này.” – Linh Hồn Dẫn Lối nói, rồi đưa cho tôi một hạt mầm nhỏ, lấp lánh ánh xanh ngọc bích. “Đây là hạt mầm của Cây Thế Giới. Nó sẽ giúp ngươi luôn kết nối với nguồn năng lượng sống của vũ trụ, và cũng sẽ là một lời nhắc nhở về sứ mệnh của ngươi.”
Tôi đón lấy hạt mầm. Nó nhỏ xíu, nhưng lại tỏa ra một năng lượng ấm áp, mạnh mẽ.
“Cảm ơn cô ạ.” – Tôi nói. “Tôi sẽ giữ nó thật cẩn thận.”
Linh Hồn Dẫn Lối mỉm cười. “Tạm biệt, người lữ hành. Ta hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Tôi bước vào luồng sáng hình xoáy ốc. Một luồng năng lượng mạnh mẽ bao trùm lấy tôi. Rồi, mọi thứ chìm vào bóng tối.
* * *
“Reng… reng… reng…”
Tiếng chuông báo thức lại vang lên, kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Tôi uể oải mở mắt. Căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt tôi.
Tôi ngồi dậy, vươn vai. Tôi vẫn là Mây, con sâu lười chính hiệu. Nhưng trong tay tôi, một vật gì đó nhỏ xíu.
Tôi nhìn xuống. Một hạt mầm nhỏ, lấp lánh ánh xanh ngọc bích, đang nằm gọn trong lòng bàn tay tôi.
Tôi dụi dụi mắt. Không phải ảo giác. Nó thực sự ở đây.
Tôi mỉm cười. Lần này, "quà kỷ niệm" của tôi là một hạt mầm của Cây Thế Giới. Tôi cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp từ hạt mầm, nó lan tỏa khắp cơ thể tôi.
Tôi đặt hạt mầm vào một chiếc hộp nhỏ, cất cẩn thận cạnh chiếc đồng hồ quả quýt, chiếc vòng tay và viên pha lê. Bộ sưu tập của tôi ngày càng “độc” và “chất” rồi đấy!
Tôi bước xuống giường, chuẩn bị cho một ngày mới. Tôi biết, chuyến phiêu lưu ở Thế Giới Của Linh Hồn đã kết thúc. Nhưng ý nghĩa của nó thì vẫn còn mãi.
Tôi đã không chỉ du hành qua những thế giới khác, mà tôi còn giúp đỡ những thế giới ấy. Tôi đã trở thành một phần của những câu chuyện, và tôi đã góp phần thay đổi số phận của những thế giới đó.
Và tôi biết, những chuyến phiêu lưu của tôi sẽ không dừng lại ở đây.
Vũ trụ còn rất nhiều bí ẩn đang chờ đợi tôi khám phá.
Và tôi, Mây, sẽ tiếp tục hành trình của mình.
Bởi vì tôi là Người Lữ hành của những giấc mơ.
Và tôi có một sứ mệnh.
Thôi, giờ thì đi học thôi. Tối nay lại phải ngủ thật sâu để tiếp tục sứ mệnh giải cứu vũ trụ.
Chứ cứ cái đà này, chắc tôi sẽ trở thành “người lười biếng vĩ đại nhất mọi thời đại” mất! Mà cũng được, nghe có vẻ ngầu phết!
Vâng, lại là tôi – Mây, “thánh lười xuyên không” đây! Sau khi “tưới tắm” cho Cây Thế Giới bằng những “hồi ức đẹp đẽ” của mình và ôm về hạt mầm lấp lánh, tôi lại càng tin vào cái “sứ mệnh lười biếng cao cả” này. Ai bảo lười là vô dụng? Tôi lười đấy, nhưng mỗi giấc ngủ của tôi là cả một thế giới!
**Chương 6: Vương Quốc Hoa Và Nàng Công Chúa Ngủ Say**
Đêm đó, tôi chui tọt vào chăn, ôm ấp chiếc gối mềm mại như ôm ấp cả vũ trụ. Tôi vẫn giữ cái thói quen không nghĩ nhiều về điểm đến tiếp theo. Cứ để Tinh Linh Giấc Mơ làm “hướng dẫn viên du lịch” cho tôi. Nàng ấy biết tôi thích gì mà!
Cảm giác lần này thật đặc biệt. Không phải là trôi nổi, không phải là bay lượn, mà như thể tôi đang nhẹ nhàng tan ra thành những cánh hoa, bay theo làn gió thoang thoảng. Tiếng Tinh Linh Giấc Mơ thì thầm, dịu dàng như một khúc hát ru: “Vẻ đẹp đôi khi ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm, người lữ hành. Hãy dùng trái tim để cảm nhận.”
Khi tôi mở mắt, một mùi hương ngọt ngào, tinh khiết của hoa cỏ tràn ngập không gian. Trước mắt tôi là một vương quốc rực rỡ sắc màu, như một bức tranh khổng lồ được vẽ bằng hàng triệu loài hoa. Những tòa nhà ở đây không phải bằng đá, bằng gỗ, hay pha lê, mà được xây dựng từ những thân cây cổ thụ khổng lồ, được bao phủ bởi những giàn hoa leo đủ màu sắc. Những con đường uốn lượn được lát bằng những thảm hoa tươi thắm, và những con suối nhỏ chảy róc rách giữa những luống hoa hồng, hoa ly, hoa oải hương…
Ánh nắng vàng ươm chiếu rọi xuống, khiến những cánh hoa càng thêm lung linh. Những con bướm đủ màu sắc bay lượn dập dìu, những chú chim hót líu lo trên những cành cây đầy hoa. Không khí trong lành, mát mẻ, và tràn ngập sự sống.
“Trời đất ơi! Đây là vườn cổ tích phiên bản siêu to khổng lồ à?” – Tôi thốt lên, mắt tròn xoe. Tôi là đứa mê hoa, mê cây cảnh lắm. Giờ được lạc vào cái nơi như thế này, đúng là muốn xỉu ngang vì sung sướng!
Tôi nhìn xuống bộ trang phục trên người mình. Một chiếc váy lụa mỏng nhẹ màu xanh lá cây, điểm xuyết những cánh hoa nhỏ. Tóc tôi được tết gọn gàng, cài thêm một bông hoa hồng trắng tinh khôi. Tôi cảm thấy mình như một nàng tiên hoa vậy. Lại còn có mùi hương thoang thoảng từ quần áo nữa chứ! Ước gì ngoài đời cũng được như vậy!
Tôi đang đứng trên một con đường hoa, nơi những người dân trong vương quốc đang đi lại. Họ có làn da mịn màng, mái tóc óng ả như những cánh hoa, và đôi mắt trong veo như giọt sương. Họ mặc những bộ trang phục được dệt từ tơ tằm và hoa, nhẹ nhàng, thanh thoát. Ai cũng mang vẻ đẹp tinh khôi, dịu dàng.
Bỗng nhiên, một cô bé nhỏ nhắn, khoảng 6, 7 tuổi, với mái tóc xoăn màu nâu và đôi mắt to tròn, chạy đến bên tôi. Cô bé mặc một chiếc váy hoa nhỏ nhắn, trên tay cầm một giỏ hoa nhỏ.
“Chị ơi, chị là người mới đến ạ?” – Cô bé hỏi, giọng trong trẻo như tiếng chim hót.
“Chào em. Chị là Mây. Chị vừa đến đây.” – Tôi mỉm cười thân thiện.
“Em là Flora. Chị có phải là nàng tiên hoa đến từ khu rừng xa xôi không ạ?” – Flora hỏi, đôi mắt lấp lánh sự tò mò.
Tôi bật cười. “Không phải đâu. Chị chỉ là khách du lịch thôi.”
Flora có vẻ hơi thất vọng, nhưng rồi cô bé lại vui vẻ nắm tay tôi. “Vậy chị có muốn đi ngắm hoa với em không? Vương quốc Hoa của chúng ta có rất nhiều loài hoa đẹp lắm!”
“Có chứ! Chị rất thích hoa!” – Tôi hào hứng.
Flora kéo tay tôi đi khắp vương quốc. Cô bé chỉ cho tôi những loài hoa lạ lùng mà tôi chưa từng thấy. Có những loài hoa phát sáng trong đêm, có những loài hoa có thể thay đổi màu sắc theo cảm xúc, và có những loài hoa có thể hát những bản nhạc du dương.
Tôi còn được giới thiệu với Nữ hoàng của Vương quốc Hoa. Nữ hoàng là một phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy, mái tóc dài óng ả như những cánh hoa anh đào. Nàng có một vẻ đẹp buồn man mác, đôi mắt luôn chất chứa một nỗi u hoài.
Nữ hoàng chào đón tôi nồng nhiệt, nhưng tôi cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm ẩn chứa trong đôi mắt nàng.
“Nữ hoàng có chuyện gì buồn sao ạ?” – Tôi hỏi Flora khi chúng tôi rời cung điện.
Flora nhìn tôi, ánh mắt cô bé cũng đượm buồn. “Dạ… Nữ hoàng đang rất buồn vì Công chúa Rosaline ạ.”
“Công chúa Rosaline?” – Tôi thắc mắc. “Nàng ấy sao rồi?”
“Công chúa Rosaline bị một lời nguyền, nàng ấy đã ngủ say suốt mười năm rồi ạ.” – Flora nói, giọng lí nhí. “Nữ hoàng và tất cả mọi người đều rất buồn. Nàng ấy là công chúa đẹp nhất, tốt bụng nhất của chúng ta.”
Tôi tròn mắt. “Ngủ say mười năm? Vậy là giống như công chúa ngủ trong rừng sao?”
Flora gật đầu. “Vâng. Lời nguyền này không thể giải được. Chỉ có một giọt nước mắt của Tinh Linh Hồi Sinh mới có thể đánh thức nàng ấy.”
“Tinh Linh Hồi Sinh là gì?” – Tôi hỏi.
Flora lắc đầu. “Không ai biết. Đó chỉ là một truyền thuyết cổ xưa thôi. Có lẽ, Tinh Linh Hồi Sinh không tồn tại.”
Tôi cảm thấy tim mình thắt lại. Một công chúa xinh đẹp bị ngủ say, và không có cách nào để đánh thức nàng ấy. Chắc hẳn Nữ hoàng và tất cả người dân ở đây phải buồn lắm.
Tôi quyết định sẽ tìm hiểu về lời nguyền của Công chúa Rosaline. Có thể tôi không phải là một pháp sư, nhưng tôi là người lữ hành của những giấc mơ. Tôi đã từng giúp Edward và Sarah, đã từng giúp Cây Thế Giới. Có lẽ, tôi cũng có thể giúp Vương quốc Hoa.
Tôi dành thời gian để đọc những cuốn sách cổ trong thư viện của vương quốc. Những cuốn sách được làm từ giấy hoa, tỏa ra mùi hương dịu nhẹ. Tôi đọc được về lịch sử của Vương quốc Hoa, về những lời nguyền cổ xưa, và về truyền thuyết về Tinh Linh Hồi Sinh.
Truyền thuyết kể rằng, Tinh Linh Hồi Sinh là một linh hồn thuần khiết, được sinh ra từ những giọt sương mai đầu tiên của buổi bình minh. Nước mắt của nàng có thể hóa giải mọi lời nguyền, và mang sự sống trở lại. Nhưng Tinh Linh Hồi Sinh rất hiếm khi xuất hiện, và nàng chỉ xuất hiện ở những nơi tràn ngập tình yêu và sự hy vọng.
Tôi cũng tìm hiểu về lời nguyền của Công chúa Rosaline. Lời nguyền này được giáng xuống bởi một phù thủy độc ác, vì nàng ghen tỵ với sắc đẹp và sự lương thiện của Rosaline. Lời nguyền khiến Rosaline chìm vào giấc ngủ vĩnh cửu, và không một ai có thể đánh thức nàng.
Trong lúc đang đọc sách, tôi chợt nhớ đến hạt mầm của Cây Thế Giới mà tôi đang giữ. Nó tỏa ra một luồng năng lượng sống mạnh mẽ. Có lẽ, nó có thể giúp tôi tìm ra Tinh Linh Hồi Sinh.
Tôi quay trở lại cung điện, đến nơi Công chúa Rosaline đang ngủ. Nàng nằm trên một chiếc giường được trải bằng những cánh hoa, khuôn mặt nàng thanh tú, bình yên như đang say ngủ. Xung quanh giường nàng, những bông hoa trắng tinh khôi nở rộ, tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ.
Tôi đặt tay lên hạt mầm của Cây Thế Giới, và truyền năng lượng vào nó. Hạt mầm bắt đầu phát sáng. Một luồng ánh sáng xanh ngọc bích từ hạt mầm bay ra, và từ từ di chuyển về phía một cửa sổ lớn trong phòng.
Tôi nhìn theo luồng sáng. Cửa sổ mở ra một khu vườn hoa hồng trắng rộng lớn. Ánh sáng từ hạt mầm bay đến một bụi hồng cổ thụ, nơi có một nụ hồng trắng to lớn đang chúm chím.
“Có lẽ… Tinh Linh Hồi Sinh ở đây!” – Tôi thì thầm.
Tôi đi đến bụi hồng. Luồng sáng từ hạt mầm càng lúc càng mạnh mẽ, bao phủ lấy nụ hồng trắng.
Bỗng nhiên, nụ hồng từ từ hé nở. Và từ bên trong nụ hồng, một cô gái nhỏ nhắn, với đôi cánh bướm trong suốt, và mái tóc bạch kim óng ả, từ từ hiện ra. Đôi mắt nàng trong veo như giọt sương, và trên khuôn mặt nàng, một giọt nước mắt trong suốt đang lăn dài.
Đó chính là Tinh Linh Hồi Sinh!
Giọt nước mắt của nàng rơi xuống một cánh hoa hồng, rồi từ từ tan biến. Tôi biết, đây chính là cơ hội của chúng tôi.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào giọt nước mắt trên má Tinh Linh Hồi Sinh. Giọt nước mắt ấy mát lạnh, và mang theo một năng lượng thuần khiết, mạnh mẽ.
Tôi cẩn thận hứng lấy giọt nước mắt ấy vào một chiếc lọ thủy tinh nhỏ mà tôi luôn mang theo bên mình (đúng là dân “xuyên không” chuyên nghiệp, đồ nghề phải đầy đủ!).
Sau khi hứng được giọt nước mắt, Tinh Linh Hồi Sinh nhìn tôi, đôi mắt nàng ánh lên vẻ biết ơn. Nàng khẽ gật đầu, rồi đôi cánh bướm của nàng vỗ nhẹ, bay vút lên trời, tan biến vào ánh nắng ban mai.
Tôi quay trở lại phòng Công chúa Rosaline. Nữ hoàng và Flora đang đứng bên giường nàng, khuôn mặt buồn bã.
Tôi giơ chiếc lọ thủy tinh lên. “Nữ hoàng, Flora! Con đã tìm thấy Tinh Linh Hồi Sinh! Và đây là nước mắt của nàng ấy!”
Nữ hoàng và Flora nhìn tôi, đôi mắt họ ngạc nhiên, rồi dần chuyển sang vui mừng.
Tôi nhẹ nhàng nhỏ giọt nước mắt của Tinh Linh Hồi Sinh lên môi Công chúa Rosaline.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng rực rỡ bao phủ lấy Rosaline. Những cánh hoa trên giường nàng bắt đầu lung linh, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào hơn bao giờ hết.
Rồi, Công chúa Rosaline từ từ mở mắt. Đôi mắt nàng trong veo, long lanh như những viên ngọc. Nàng nhìn xung quanh, có chút bỡ ngỡ.
“Rosaline! Con gái của mẹ!” – Nữ hoàng reo lên, ôm chầm lấy Rosaline.
Flora cũng vui mừng khôn xiết, nhảy cẫng lên. “Công chúa Rosaline đã tỉnh rồi!”
Rosaline nhìn tôi, đôi mắt nàng ánh lên vẻ biết ơn. “Cảm ơn cô rất nhiều. Cô là ai?”
“Tôi là Mây. Tôi là người lữ hành của những giấc mơ.” – Tôi mỉm cười.
Rosaline mỉm cười. Nụ cười của nàng rạng rỡ như ánh nắng ban mai, xua tan đi mọi u ám trong phòng.
Nữ hoàng và tất cả người dân trong vương quốc đều vui mừng khôn xiết. Họ tổ chức một buổi lễ long trọng để ăn mừng sự hồi sinh của Công chúa Rosaline, và để cảm ơn tôi.
Tôi ở lại Vương quốc Hoa thêm vài ngày. Tôi cùng Rosaline đi dạo trong vườn hoa, nghe nàng kể về những giấc mơ của nàng trong suốt mười năm ngủ say. Nàng nói rằng, nàng đã mơ thấy một thế giới đầy màu sắc, đầy âm nhạc, và nàng đã gặp gỡ một linh hồn thuần khiết, mang theo ánh sáng của hy vọng.
Tôi biết, nàng đang nói về tôi.
Và tôi biết, đã đến lúc tôi phải quay trở về.
Trước khi tôi rời đi, Rosaline tặng tôi một chiếc kẹp tóc nhỏ, được làm từ những cánh hoa hồng vĩnh cửu. “Hãy giữ lấy cái này, Mây. Nó sẽ là kỷ niệm về tình bạn của chúng ta, và cũng là một lời nhắc nhở rằng, vẻ đẹp vĩnh cửu luôn ẩn chứa trong trái tim.”
Tôi đón lấy chiếc kẹp tóc. Nó nhẹ nhàng, và tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ.
“Cảm ơn nàng, Rosaline.” – Tôi nói. “Vương quốc Hoa sẽ mãi mãi là một ký ức đẹp trong tôi.”
Rosaline mỉm cười. “Tạm biệt, người lữ hành của những giấc mơ.”
Tôi nhắm mắt lại. Một luồng sáng bao trùm lấy tôi. Tôi cảm thấy mình đang được kéo đi, xa dần khỏi Vương quốc Hoa.
* * *
“Reng… reng… reng…”
Tiếng chuông báo thức lại vang lên, kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Tôi uể oải mở mắt. Căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt tôi.
Tôi ngồi dậy, vươn vai. Tôi vẫn là Mây, con sâu lười chính hiệu. Nhưng trên tóc tôi, một vật gì đó nhẹ nhàng.
Tôi đưa tay lên sờ. Một chiếc kẹp tóc nhỏ, được làm từ những cánh hoa hồng vĩnh cửu, đang cài trên tóc tôi.
Tôi dụi dụi mắt. Không phải ảo giác. Nó thực sự ở đây.
Tôi mỉm cười. Lần này, "quà kỷ niệm" của tôi là một chiếc kẹp tóc. Tôi tháo chiếc kẹp tóc ra, ngắm nghía nó. Những cánh hoa hồng vẫn tươi rói, không hề héo úa.
Tôi đặt chiếc kẹp tóc cạnh chiếc đồng hồ quả quýt, chiếc vòng tay, và viên pha lê, hạt mầm. Bộ sưu tập của tôi càng ngày càng "đồ sộ" rồi đấy!
Tôi bước xuống giường, chuẩn bị cho một ngày mới. Tôi biết, chuyến phiêu lưu ở Vương quốc Hoa đã kết thúc. Nhưng câu chuyện về nàng công chúa ngủ say, về Tinh Linh Hồi Sinh, và về sức mạnh của tình yêu, của hy vọng, sẽ mãi mãi ở lại trong tôi.
Và tôi biết, những chuyến phiêu lưu tiếp theo đang chờ đợi.
Vũ trụ còn rất nhiều điều kỳ diệu đang chờ đợi tôi khám phá.
Và tôi, Mây, sẽ tiếp tục hành trình của mình.
Bởi vì tôi là Người Lữ hành của những giấc mơ.
Và tôi có một sứ mệnh.
Thôi, giờ thì đi học thôi. Tối nay lại phải ngủ thật sâu để xem mình sẽ lạc vào thế giới nào tiếp theo đây.
Mà nói thật, cái sứ mệnh này cũng “dễ kiếm ăn” ghê, chỉ cần ngủ là xong! Đúng là nghề trong mơ!
À rế, lại đến lượt Mây “chuyên gia xuyên không” khoe thành tích đây! Sau khi “cứu” công chúa Rosaline và ôm về chiếc kẹp tóc hoa hồng vĩnh cửu, bộ sưu tập “vật phẩm chứng minh có thật” của tôi ngày càng phong phú. Ai mà tin được, một đứa mê ngủ như tôi lại có “nghề nghiệp” oai phong lẫm liệt thế này chứ! Thôi, không dài dòng nữa, cùng Mây “lạc” vào thế giới tiếp theo thôi!
**Chương 7: Thành Phố Bóng Đêm Và Hội Sát Thủ Bí Ẩn**
Tối đó, tôi quyết định không “kiềm chế” nữa. Tôi lăn lộn trên giường, ôm chặt chiếc gối yêu quý, và nhắm mắt lại với một sự háo hức khó tả. Có khi Tinh Linh Giấc Mơ lại đưa tôi đến một nơi cực kỳ kịch tính thì sao? Ví dụ như… một thế giới võ hiệp, hay một thế giới đầy rẫy những cuộc đối đầu cân não? Càng nghĩ càng thấy… buồn ngủ.
Và rồi, cảm giác quen thuộc lại đến. Lần này, nó không phải là bay lượn hay tan chảy, mà là một cảm giác lướt đi trong không gian đen kịt, như một mũi tên xé gió. Tiếng Tinh Linh Giấc Mơ vang lên, trầm hơn, khàn hơn một chút, như một lời cảnh báo: “Bóng tối đôi khi che giấu những sự thật tàn khốc, người lữ hành. Hãy cẩn trọng.”
Khi tôi mở mắt, một màn đêm u ám bao phủ lấy tôi. Không có ánh nắng mặt trời, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn lồng treo trên những con phố hẹp. Mùi ẩm mốc, mùi kim loại gỉ sét và một chút hương máu tanh thoang thoảng trong không khí.
Tôi đang đứng trong một con hẻm tối tăm. Những tòa nhà cao chót vót, kiến trúc cổ kính nhưng lại mang vẻ u ám, đáng sợ. Những con đường lát đá ẩm ướt, in hằn những vũng nước đọng. Tiếng bước chân vội vã, tiếng gió rít qua những khe hở, và tiếng lưỡi dao loáng thoáng trong bóng đêm… Tất cả tạo nên một không khí căng thẳng, lạnh lẽo.
“Ôi mẹ ơi! Đây là thế giới… sát thủ à?” – Tôi lẩm bẩm, lạnh sống lưng. Tôi từng đọc mấy bộ truyện về sát thủ rồi, nhưng không ngờ lại được “trực tiếp trải nghiệm” thế này. Tim tôi đập thình thịch. Từ một đứa chỉ biết “lười” trong chăn, giờ tôi lại lạc vào cái chốn “động tay động chân” này sao?
Tôi nhìn xuống bộ trang phục trên người mình. Một bộ đồ đen bó sát, nhẹ nhàng và linh hoạt. Trên tay tôi là một đôi găng tay da, và bên hông tôi, một con dao găm nhỏ được giắt gọn ghẽ. Tôi giật mình, vội vàng rút con dao ra. Lưỡi dao sắc bén ánh lên trong bóng tối. Ôi trời, tôi lại biến thành… sát thủ sao?
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng, sắc bén vang lên ngay phía sau tôi: “Ngươi lại ngây ra đó làm gì? Nhiệm vụ sắp bắt đầu rồi.”
Tôi giật mình quay lại. Một người đàn ông cao lớn, toàn thân được bao phủ bởi bộ đồ đen, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng như chim ưng. Anh ta đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt, che đi phần lớn khuôn mặt. Trên tay anh ta là một thanh kiếm dài, ánh bạc.
“Nhiệm vụ gì cơ?” – Tôi hỏi, giọng có chút run rẩy.
Người đàn ông liếc nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ khó chịu. “Ngươi lại bị đụng đầu vào tường sao? Nhiệm vụ ám sát Bá tước Valerius. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của ngươi, đừng có mà làm hỏng.”
Nói rồi, anh ta quay lưng đi thẳng, biến mất vào bóng tối. Tôi đứng đó, tim đập như trống bỏi. Ám sát? Bá tước Valerius? Tôi có biết gì đâu! Tôi chỉ là một con bé thích ngủ thôi mà!
Tôi quyết định sẽ không tham gia vào nhiệm vụ ám sát đó. Tôi không thể giết người. Tôi chỉ muốn khám phá thế giới này, tìm hiểu về nó thôi.
Tôi bắt đầu đi bộ dọc theo con phố. Thành phố này, đúng như cái tên tôi nghĩ, là Thành Phố Bóng Đêm. Những ngọn đèn lồng chỉ đủ soi sáng những lối đi nhỏ hẹp, còn những tòa nhà lớn thì chìm trong bóng tối. Tôi cảm thấy mình như một bóng ma, lướt đi trong màn đêm.
Tôi đi qua những quán rượu ồn ào, nơi những tên côn đồ đang cười đùa, uống rượu. Tôi đi qua những con hẻm vắng vẻ, nơi những bóng đen bí ẩn lướt qua. Tôi còn nhìn thấy những tên sát thủ khác, họ mặc bộ đồ đen giống tôi, và di chuyển nhanh như cắt.
Tôi nhận ra, thế giới này không giống những thế giới trước. Nó nguy hiểm, tàn khốc, và đầy rẫy những bí ẩn.
Trong lúc đang đi, tôi chợt nghe thấy tiếng kêu cứu. Tôi quay lại. Một cô gái trẻ, với bộ quần áo rách rưới, đang bị một tên côn đồ kéo lê vào một con hẻm tối.
Tôi lưỡng lự. Tôi không biết đánh nhau. Tôi chỉ là một con bé thích ngủ. Nhưng tôi không thể bỏ mặc cô gái đó được.
Tôi siết chặt con dao găm trong tay, hít một hơi thật sâu, rồi lao vào con hẻm.
“Dừng lại!” – Tôi hét lên.
Tên côn đồ giật mình, quay lại nhìn tôi. Hắn ta có một thân hình to lớn, xăm trổ đầy mình. Hắn ta nhìn tôi, rồi nhếch mép cười khẩy. “Ồ, một con nhóc cũng muốn làm anh hùng sao? Mau cút đi, nếu không muốn ăn đòn.”
Tôi không sợ hãi. Tôi nhớ đến những gì Tinh Linh Giấc Mơ đã nói: “Bóng tối đôi khi che giấu những sự thật tàn khốc, người lữ hành. Hãy cẩn trọng.” Nhưng cũng là: “Hãy dùng trái tim để cảm nhận.” Trái tim tôi mách bảo tôi phải giúp cô gái này.
Tôi giơ con dao găm lên. “Thả cô ta ra!”
Tên côn đồ bật cười, rồi lao về phía tôi. Hắn ta vung tay đấm tôi. Tôi né được cú đấm, rồi dùng con dao găm cứa vào cánh tay hắn ta.
Tên côn đồ gầm lên đau đớn, lùi lại phía sau. Hắn ta nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc. “Con nhóc này… ngươi là sát thủ sao?”
Tôi không trả lời. Tôi nhìn cô gái trẻ. Cô ấy đang co rúm lại, sợ hãi.
Tên côn đồ tức giận, lao vào tôi một lần nữa. Hắn ta mạnh hơn tôi rất nhiều. Tôi né tránh những cú đấm của hắn, rồi cố gắng tìm sơ hở để tấn công.
Bỗng nhiên, một bóng đen vụt qua tôi. Một thanh kiếm sáng loáng lóe lên trong bóng đêm, rồi tên côn đồ gục xuống.
Tôi tròn mắt. Người đàn ông mặc đồ đen, người đã nói chuyện với tôi lúc nãy, đang đứng đó. Thanh kiếm của anh ta vẫn còn dính máu.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng. “Ngươi đã phá hỏng nhiệm vụ của mình. Ngươi quá yếu đuối.”
“Tôi… tôi không thể giết người.” – Tôi nói.
Anh ta khẽ nhếch mép. “Ở Thành Phố Bóng Đêm này, kẻ yếu sẽ bị đào thải. Ngươi không thể sống sót nếu không học cách giết người.”
Nói rồi, anh ta quay lưng đi thẳng, biến mất vào bóng đêm.
Tôi nhìn cô gái trẻ. Cô ấy vẫn còn sợ hãi, nhưng đã an toàn.
“Cô không sao chứ?” – Tôi hỏi.
Cô gái gật đầu, giọng run rẩy. “Tôi… tôi không sao. Cảm ơn cô rất nhiều.”
Tôi dìu cô gái ra khỏi con hẻm. Cô ấy tên là Anya, một người dân bình thường sống ở Thành Phố Bóng Đêm. Cô ấy nói rằng, những tên côn đồ thường xuyên quấy rối những người yếu thế ở đây.
Anya đưa tôi về nhà cô ấy. Đó là một căn nhà nhỏ, tồi tàn, nằm sâu trong một con hẻm. Cô ấy mời tôi ăn một bữa cơm đơn giản, nhưng lại rất ấm cúng.
Tôi kể cho Anya nghe về việc tôi đến đây như thế nào, và về việc tôi không muốn trở thành sát thủ. Anya lắng nghe tôi, đôi mắt cô ấy đầy sự thấu hiểu.
“Thành Phố Bóng Đêm này rất nguy hiểm. Nếu cô không có sức mạnh, cô sẽ không thể sống sót.” – Anya nói. “Nhưng cô có một trái tim nhân hậu. Đó là điều quý giá nhất ở đây.”
Tôi cảm thấy một sự ấm áp dâng lên trong lòng. Anya là người đầu tiên tôi gặp ở đây không nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng hay khó chịu.
Tôi quyết định sẽ không rời đi ngay. Tôi muốn tìm hiểu thêm về Thành Phố Bóng Đêm, về Hội Sát Thủ, và về những luật lệ ở đây. Có thể tôi sẽ không trở thành sát thủ, nhưng tôi có thể tìm cách để giúp đỡ những người yếu thế như Anya.
Những ngày sau đó, tôi lang thang khắp Thành Phố Bóng Đêm. Tôi quan sát cách những tên sát thủ hành động, cách họ luyện tập, cách họ thực hiện nhiệm vụ. Tôi nhận ra, họ không phải ai cũng là kẻ xấu. Có những người bị ép buộc phải trở thành sát thủ để tồn tại, có những người muốn dùng sức mạnh của mình để bảo vệ những người yếu thế.
Tôi cũng học được cách tự vệ. Tôi luyện tập sử dụng dao găm, học cách né tránh, cách di chuyển trong bóng tối. Dù không mạnh mẽ như những sát thủ chuyên nghiệp, nhưng tôi cũng đã có thể tự bảo vệ mình.
Một ngày nọ, tôi tình cờ nghe được một tin đồn. Bá tước Valerius, mục tiêu ám sát của Hội Sát Thủ, thực chất là một kẻ độc ác. Hắn ta bóc lột người dân, giam cầm những người vô tội, và âm mưu chiếm đoạt toàn bộ Thành Phố Bóng Đêm.
Hội Sát Thủ nhận nhiệm vụ ám sát Bá tước Valerius vì hắn ta đã vi phạm luật lệ của Thành Phố Bóng Đêm.
Tôi cảm thấy có một sự mâu thuẫn trong lòng. Nếu Bá tước Valerius là kẻ xấu, vậy thì việc ám sát hắn ta là đúng hay sai?
Tôi tìm đến người đàn ông mặc đồ đen, người đã cứu tôi. Anh ta tên là Shadow, một trong những sát thủ giỏi nhất của Hội.
Tôi hỏi Shadow về Bá tước Valerius. Shadow kể cho tôi nghe về những tội ác của hắn ta, về việc hắn ta đã gây ra bao nhiêu đau khổ cho người dân.
“Vậy tại sao anh lại nói tôi yếu đuối khi tôi không giết hắn ta?” – Tôi hỏi Shadow.
Shadow nhìn tôi, ánh mắt anh ta bớt lạnh lùng hơn một chút. “Ở đây, không giết người có nghĩa là không thể bảo vệ được chính mình, và không thể bảo vệ được những người khác. Nhưng ta cũng hiểu, ngươi không phải là một sát thủ thực sự.”
Tôi nói: “Tôi không muốn giết người, nhưng tôi muốn giúp đỡ những người yếu thế. Tôi muốn chấm dứt sự tàn ác của Bá tước Valerius.”
Shadow nhìn tôi một lúc lâu, rồi anh ta nói: “Nếu ngươi muốn giúp, vậy thì hãy chứng minh cho ta thấy. Chứng minh rằng ngươi có thể sống sót ở Thành Phố Bóng Đêm này mà không cần phải nhuốm máu.”
Tôi gật đầu. Đó là một lời thách thức. Và tôi sẽ chấp nhận nó.
Trong những ngày tiếp theo, tôi cùng Shadow và một số sát thủ khác lên kế hoạch lật đổ Bá tước Valerius. Chúng tôi không ám sát hắn ta, mà tìm cách phơi bày tội ác của hắn, kích động người dân nổi dậy.
Tôi dùng những kỹ năng của mình, tôi di chuyển trong bóng tối, thu thập bằng chứng về tội ác của Bá tước Valerius. Tôi cũng giúp đỡ những người dân bị hắn ta bóc lột, giúp họ tìm lại công lý.
Cuộc đấu tranh diễn ra cam go. Bá tước Valerius có quân đội mạnh mẽ, và hắn ta không từ thủ đoạn nào để đàn áp những người chống đối.
Nhưng chúng tôi không từ bỏ. Chúng tôi chiến đấu bằng lý trí, bằng lòng dũng cảm, và bằng niềm tin vào công lý.
Cuối cùng, sau nhiều ngày chiến đấu, chúng tôi đã thành công. Tội ác của Bá tước Valerius bị phơi bày. Người dân nổi dậy, lật đổ sự cai trị của hắn ta.
Thành Phố Bóng Đêm lại một lần nữa được tự do.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Shadow nhìn tôi, ánh mắt anh ta không còn lạnh lùng nữa, mà thay vào đó là một sự tôn trọng.
“Ngươi đã làm được. Ngươi đã chứng minh rằng, không cần phải nhuốm máu, vẫn có thể chiến thắng.” – Shadow nói.
Tôi mỉm cười. “Cảm ơn anh, Shadow. Anh đã dạy tôi rất nhiều điều.”
Và tôi biết, đã đến lúc tôi phải quay trở về.
Trước khi tôi rời đi, Shadow đưa cho tôi một chiếc nhẫn bạc. “Đây là nhẫn của Hội Sát Thủ. Nó sẽ giúp ngươi luôn nhớ rằng, dù ở đâu, ngươi cũng là một phần của chúng ta. Và ngươi luôn có một nơi để trở về.”
Tôi đón lấy chiếc nhẫn. Nó lạnh ngắt, nhưng lại mang một ý nghĩa đặc biệt.
“Cảm ơn anh, Shadow.” – Tôi nói. “Tạm biệt.”
Shadow gật đầu. “Tạm biệt, Mây.”
Tôi nhắm mắt lại. Một luồng sáng quen thuộc bao trùm lấy tôi. Tôi cảm thấy mình đang được kéo đi, xa dần khỏi Thành Phố Bóng Đêm.
* * *
“Reng… reng… reng…”
Tiếng chuông báo thức lại vang lên, kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Tôi uể oải mở mắt. Căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt tôi.
Tôi ngồi dậy, vươn vai. Tôi vẫn là Mây, con sâu lười chính hiệu. Nhưng trên ngón tay tôi, một vật gì đó mát lạnh.
Tôi nhìn xuống. Một chiếc nhẫn bạc, với biểu tượng của Hội Sát Thủ, đang nằm gọn trên ngón tay tôi.
Tôi dụi dụi mắt. Không phải ảo giác. Nó thực sự ở đây.
Tôi mỉm cười. Lần này, "quà kỷ niệm" của tôi là một chiếc nhẫn. Nó nhắc nhở tôi về Thành Phố Bóng Đêm, về Shadow, và về những trận chiến tôi đã trải qua.
Tôi đặt chiếc nhẫn cạnh chiếc đồng hồ quả quýt, chiếc vòng tay, viên pha lê, và hạt mầm. Bộ sưu tập “chứng cứ ngoại phạm” của tôi ngày càng “khủng” rồi đấy!
Tôi bước xuống giường, chuẩn bị cho một ngày mới. Tôi biết, chuyến phiêu lưu ở Thành Phố Bóng Đêm đã kết thúc. Nhưng bài học về sự dũng cảm, về việc bảo vệ công lý, và về việc không cần phải nhuốm máu để chiến thắng, sẽ mãi mãi ở lại trong tôi.
Và tôi biết, những chuyến phiêu lưu tiếp theo đang chờ đợi.
Vũ trụ còn rất nhiều điều kỳ diệu và bí ẩn đang chờ đợi tôi khám phá.
Và tôi, Mây, sẽ tiếp tục hành trình của mình.
Bởi vì tôi là Người Lữ hành của những giấc mơ.
Và tôi có một sứ mệnh.
Thôi, giờ thì đi học thôi. Tối nay lại phải ngủ thật sâu để xem mình sẽ “lạc” vào đâu tiếp theo.
Chứ cái kiểu này, có khi tôi lại thành “huyền thoại ngủ” của vũ trụ mất! Nghe cũng có vẻ hợp lý đó chứ!
Tiếp tục hành trình của Mây “siêu lười”, “người lữ hành của những giấc mơ” đây! Sau khi “oanh tạc” Thành Phố Bóng Đêm và “gom” được chiếc nhẫn bạc của Hội Sát Thủ, tôi biết mình đã không còn là một cô bé chỉ biết “lười” đơn thuần nữa rồi. Giờ đây, mỗi giấc ngủ là một chuyến phiêu lưu, và mỗi chuyến phiêu lưu lại mang đến những trải nghiệm không thể nào quên.
**Chương 8: Xứ Sở Rồng Và Lời Tiên Tri Về Kẻ Kế Thừa**
Đêm đó, tôi nằm gọn trong chăn, cảm nhận những vật phẩm “chiến lợi phẩm” trên tủ đầu giường. Sợi tóc xanh ngọc, chiếc đồng hồ quả quýt, viên pha lê cầu vồng, hạt mầm của Cây Thế Giới, và chiếc nhẫn bạc. Mỗi món đồ đều mang một câu chuyện, một thế giới mà tôi đã đi qua. Lần này, tôi tự hỏi, Tinh Linh Giấc Mơ sẽ đưa tôi đến nơi nào đây? Một thế giới huyền ảo, một vùng đất hoang dã, hay một cuộc phiêu lưu đầy phép thuật? Tôi nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, và để những giấc mơ dẫn lối.
Cảm giác lần này thật mạnh mẽ, như thể tôi đang được đẩy đi với tốc độ ánh sáng. Không có không gian hay thời gian, chỉ có một luồng năng lượng khổng lồ bao bọc lấy tôi. Tiếng Tinh Linh Giấc Mơ vang vọng, mạnh mẽ và uy nghi hơn bao giờ hết: “Số phận đôi khi đòi hỏi những hy sinh, người lữ hành. Hãy lắng nghe tiếng gọi của định mệnh.”
Khi tôi mở mắt, một luồng khí nóng rực, mang theo mùi của đá núi lửa, lưu huỳnh và một chút hương kim loại xộc thẳng vào mũi. Tôi đang đứng trên một ngọn núi lửa đang ngủ yên, đất đá khô cằn, và bầu trời đỏ rực như máu. Những dòng dung nham đã nguội lạnh chảy dài xuống thung lũng, tạo nên những vết nứt khổng lồ trên mặt đất.
Từ xa, tôi nghe thấy tiếng gầm rú vang vọng, uy lực đến mức khiến cả ngọn núi rung chuyển. Tiếng gầm rú đó mang theo một sự cổ xưa, hùng vĩ, khiến tôi phải ngước nhìn lên bầu trời.
Và rồi, tôi nhìn thấy chúng. Những sinh vật khổng lồ, có cánh, phun ra lửa, đang bay lượn trên bầu trời đỏ rực. Rồng! Những con rồng thật!
“Trời ơi! Đây là xứ sở của Rồng sao? Ngầu quá vậy!” – Tôi reo lên, quên cả sợ hãi. Tôi là fan của mấy con rồng trong phim, trong truyện. Giờ được chiêm ngưỡng tận mắt, đúng là một trải nghiệm “để đời”!
Tôi nhìn xuống bộ trang phục trên người mình. Một bộ đồ bằng da chắc chắn, màu nâu đất, có vẻ như được làm từ da động vật. Trên vai tôi là một chiếc túi nhỏ bằng da, và bên hông tôi là một con dao đi rừng. Tôi cảm thấy mình như một nhà thám hiểm thực thụ, một người sống sót giữa vùng đất hoang dã.
Bỗng nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau tôi. Tôi quay lại. Một con rồng nhỏ, với lớp vảy màu xanh lục và đôi mắt vàng rực, đang nằm rạp trên mặt đất, rên rỉ. Nó có vẻ bị thương.
Tôi tiến lại gần. Con rồng nhỏ nhìn tôi, đôi mắt nó đầy vẻ sợ hãi và đau đớn.
“Chào cậu, rồng con. Cậu bị sao vậy?” – Tôi hỏi, giọng dịu dàng.
Con rồng khẽ gầm gừ, rồi cố gắng đứng dậy, nhưng lại ngã xuống. Một vết thương lớn đang rỉ máu ở chân nó.
Tôi quỳ xuống, kiểm tra vết thương của con rồng. Nó khá sâu, và có vẻ bị nhiễm trùng.
“Đừng sợ. Tớ sẽ giúp cậu.” – Tôi nói, rồi lấy ra một ít thảo dược từ chiếc túi da trên vai. May mắn thay, trong những chuyến phiêu lưu trước, tôi cũng học được chút ít về thảo dược.
Tôi cẩn thận đắp thảo dược lên vết thương của con rồng, rồi dùng một miếng vải xé ra từ bộ quần áo của mình để băng bó. Con rồng nhỏ khẽ rên rỉ, nhưng nó không chống cự.
Khi tôi băng bó xong, con rồng nhìn tôi, đôi mắt nó ánh lên vẻ biết ơn. Nó khẽ dụi đầu vào tay tôi.
Bỗng nhiên, một tiếng gầm lớn vang lên từ trên bầu trời. Một con rồng khổng lồ, với lớp vảy màu đỏ rực và đôi mắt rực lửa, đang bay về phía chúng tôi. Đó là một con rồng trưởng thành, và nó trông rất giận dữ.
Con rồng nhỏ sợ hãi, chui rúc vào sau lưng tôi.
Con rồng đỏ hạ cánh xuống trước mặt chúng tôi, tạo ra một làn sóng nhiệt khủng khiếp. Nó nhìn tôi, đôi mắt nó rực lửa.
“Ngươi là ai? Sao dám xâm phạm lãnh địa của ta? Và ngươi đã làm gì con ta?” – Giọng rồng gầm gừ, uy lực đến mức khiến tôi run sợ.
“Dạ… tôi là Mây. Tôi thấy con của ông/bà bị thương nên tôi đã giúp nó ạ.” – Tôi nói, giọng lí nhí.
Con rồng đỏ nhìn con rồng nhỏ, rồi nó cúi xuống, kiểm tra vết thương của con nó. Khi thấy vết thương đã được băng bó cẩn thận, ánh mắt nó dịu đi một chút.
“Ngươi… ngươi không phải là kẻ thù của chúng ta?” – Con rồng đỏ hỏi.
“Dạ không ạ.” – Tôi nói. “Tôi chỉ là một người qua đường, một người lữ hành thôi ạ.”
Con rồng đỏ nhìn tôi một lúc lâu, rồi nó khẽ gật đầu. “Cảm ơn ngươi đã giúp con ta. Ta là Ignis, Vua của loài Rồng. Ngươi có thể đi theo ta. Ta sẽ đãi ngươi một bữa thịnh soạn.”
Tôi ngạc nhiên. Vua của loài Rồng! Tôi không ngờ mình lại có thể nói chuyện với một con rồng khổng lồ như vậy.
Ignis đưa tôi đến hang động của nó. Hang động rộng lớn, được trang trí bằng những tinh thể đá quý lấp lánh và những bức tranh cổ đại được chạm khắc trên tường. Trong hang động, có rất nhiều con rồng khác, chúng đều nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
Ignis kể cho tôi nghe về lịch sử của Xứ Sở Rồng, về những lời tiên tri cổ xưa, và về kẻ kế thừa.
“Từ xa xưa, chúng ta đã có một lời tiên tri. Lời tiên tri nói rằng, một ngày nào đó, một người từ thế giới khác sẽ đến đây. Người đó sẽ không có sức mạnh của rồng, nhưng sẽ có một trái tim thuần khiết. Và người đó sẽ là chìa khóa để bảo vệ Xứ Sở Rồng khỏi một mối đe dọa lớn.” – Ignis nói.
Tôi tròn mắt. “Vậy… đó là tôi sao?”
Ignis nhìn tôi. “Chúng ta không biết. Nhưng sự xuất hiện của ngươi không phải là ngẫu nhiên.”
Tôi cảm thấy một gánh nặng đè lên vai mình. Kẻ kế thừa? Mối đe dọa lớn? Nghe có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều so với việc tìm Viên Đá Hồi Ức hay giải lời nguyền Tiên Tri.
Trong những ngày tiếp theo, tôi ở lại Xứ Sở Rồng. Tôi được Ignis hướng dẫn về những truyền thuyết cổ xưa của loài rồng, về những bí mật của Xứ Sở Rồng. Tôi cũng học được cách nói chuyện với rồng, cách hiểu được cảm xúc của chúng.
Tôi phát hiện ra, những con rồng không phải là những sinh vật đáng sợ như tôi vẫn nghĩ. Chúng rất thông minh, mạnh mẽ, và có một trái tim ấm áp. Chúng yêu thương nhau, bảo vệ lãnh địa của mình, và sống hòa thuận với thiên nhiên.
Ignis cũng cho tôi biết về mối đe dọa lớn mà lời tiên tri đã nhắc đến. Đó là một con quỷ cổ xưa, có tên là Moros. Moros là hiện thân của sự hỗn loạn và hủy diệt. Nó đã bị phong ấn từ hàng ngàn năm trước, nhưng giờ đây, phong ấn đang dần suy yếu. Moros đang cố gắng thoát ra, và nếu nó thoát ra, nó sẽ hủy diệt toàn bộ Xứ Sở Rồng, và sau đó là tất cả các thế giới khác.
“Vậy… làm sao để ngăn chặn nó?” – Tôi hỏi.
Ignis thở dài. “Chỉ có một cách. Kẻ kế thừa phải tìm được Viên Ngọc Rồng. Viên Ngọc Rồng là linh hồn của Xứ Sở Rồng. Nó có sức mạnh để phong ấn Moros vĩnh viễn.”
“Viên Ngọc Rồng ở đâu ạ?” – Tôi hỏi.
“Nó được cất giấu ở một nơi bí mật, chỉ có kẻ kế thừa mới có thể tìm thấy.” – Ignis nói. “Lời tiên tri nói rằng, kẻ kế thừa sẽ được dẫn lối bởi một dấu hiệu đặc biệt.”
Tôi nghĩ về những vật phẩm mà tôi đã mang về từ những thế giới khác. Liệu có cái nào là dấu hiệu đặc biệt không?
Tôi kể cho Ignis nghe về sợi tóc xanh ngọc, chiếc đồng hồ quả quýt, viên pha lê cầu vồng, hạt mầm của Cây Thế Giới, và chiếc nhẫn bạc.
Ignis lắng nghe tôi, đôi mắt nó lấp lánh. “Tất cả những thứ đó… đều là dấu hiệu. Chúng là những mảnh ghép của một bức tranh lớn.”
Ignis giải thích rằng, sợi tóc xanh ngọc là biểu tượng của sự bình yên và kết nối với thiên nhiên. Chiếc đồng hồ quả quýt là biểu tượng của thời gian và sự kiên nhẫn. Viên pha lê cầu vồng là biểu tượng của ký ức và sự hy vọng. Hạt mầm của Cây Thế Giới là biểu tượng của sự sống và sự phát triển. Và chiếc nhẫn bạc là biểu tượng của lòng dũng cảm và sự công bằng.
Tất cả những điều đó đều là những phẩm chất của kẻ kế thừa.
“Nhưng… tôi không biết mình có đủ sức mạnh để đối phó với Moros không.” – Tôi nói, giọng đầy lo lắng.
Ignis nhìn tôi. “Ngươi có một sức mạnh lớn hơn bất kỳ sức mạnh nào khác, người lữ hành. Đó là sức mạnh của trái tim. Ngươi có lòng trắc ẩn, lòng dũng cảm, và sự kiên nhẫn. Những điều đó sẽ giúp ngươi vượt qua mọi khó khăn.”
Tôi gật đầu. Tôi sẽ cố gắng hết sức.
Tôi bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm Viên Ngọc Rồng. Ignis và những con rồng khác đã giúp đỡ tôi. Họ chỉ dẫn tôi đường đi, giúp tôi vượt qua những chướng ngại vật, và bảo vệ tôi khỏi những nguy hiểm.
Tôi đi qua những hang động tối tăm, những vực sâu hun hút, và những dòng sông dung nham nóng chảy. Tôi phải đối mặt với những thử thách khó khăn, những con quái vật đáng sợ, và những cạm bẫy chết người.
Trong suốt cuộc hành trình, tôi sử dụng những vật phẩm mà tôi đã thu thập được. Sợi tóc xanh ngọc giúp tôi cảm nhận được sự bình yên trong tâm hồn. Chiếc đồng hồ quả quýt giúp tôi ghi nhớ thời gian, và không bao giờ bỏ cuộc. Viên pha lê cầu vồng giúp tôi nhớ về những ký ức đẹp đẽ, và tìm thấy hy vọng. Hạt mầm của Cây Thế Giới giúp tôi kết nối với thiên nhiên, và tìm thấy năng lượng sống. Chiếc nhẫn bạc giúp tôi có thêm lòng dũng cảm, và đứng lên bảo vệ công lý.
Cuối cùng, sau nhiều ngày tìm kiếm, tôi cũng đến được một ngọn núi lửa đang hoạt động. Lời tiên tri nói rằng, Viên Ngọc Rồng được cất giấu ở đó.
Tôi trèo lên ngọn núi lửa, khói và tro bụi bốc lên nghi ngút. Tiếng gầm rú của Moros vang vọng từ bên trong ngọn núi, khiến cả mặt đất rung chuyển.
Khi tôi đến được miệng núi lửa, tôi nhìn thấy một hang động lớn, sâu hun hút. Từ bên trong hang động, một luồng năng lượng đen tối đang tỏa ra.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi bước vào hang động.
Bên trong hang động, Moros đang nằm đó. Nó là một con quỷ khổng lồ, với cơ thể được tạo thành từ bóng tối và lửa. Đôi mắt nó đỏ rực, nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ngươi là ai? Sao dám xâm phạm nơi phong ấn của ta?” – Moros gầm gừ, giọng nói của nó đầy sự độc ác.
“Ta là Mây. Ta đến đây để phong ấn ngươi vĩnh viễn.” – Tôi nói, giọng kiên quyết.
Moros bật cười. Tiếng cười của nó ghê rợn, khiến cả hang động rung chuyển. “Ngươi chỉ là một con người bé nhỏ. Ngươi nghĩ ngươi có thể làm gì để chống lại ta?”
Tôi không sợ hãi. Tôi nhớ đến Ignis, nhớ đến những con rồng, và nhớ đến lời tiên tri. Tôi tin vào bản thân mình.
Tôi giơ tay lên, và tất cả những vật phẩm của tôi – sợi tóc xanh ngọc, chiếc đồng hồ quả quýt, viên pha lê cầu vồng, hạt mầm của Cây Thế Giới, và chiếc nhẫn bạc – đều phát sáng rực rỡ.
Ánh sáng từ những vật phẩm hòa quyện vào nhau, tạo thành một luồng năng lượng mạnh mẽ. Luồng năng lượng đó lao về phía Moros.
Moros gầm lên đau đớn. Nó cố gắng chống cự, nhưng luồng năng lượng quá mạnh. Nó bị đẩy lùi, rồi từ từ bị phong ấn trở lại.
Tôi cảm thấy một sức mạnh to lớn đang lan tỏa khắp cơ thể mình. Tôi là kẻ kế thừa!
Moros cố gắng chống cự, nhưng cuối cùng, nó cũng bị phong ấn hoàn toàn. Hang động trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại ánh sáng từ những vật phẩm của tôi.
Khi Moros bị phong ấn, một viên ngọc trai khổng lồ, lấp lánh ánh vàng, từ từ hiện ra ở giữa hang động. Đó chính là Viên Ngọc Rồng!
Tôi tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm vào Viên Ngọc. Một luồng năng lượng thuần khiết, mạnh mẽ ùa vào cơ thể tôi. Tôi cảm nhận được sự kết nối giữa Viên Ngọc và Xứ Sở Rồng. Viên Ngọc không chỉ là linh hồn, mà nó còn là nguồn sống của Xứ Sở Rồng.
Tôi cầm Viên Ngọc Rồng lên, rồi quay trở lại miệng núi lửa.
Ignis và những con rồng khác đang chờ đợi tôi ở đó. Khi thấy tôi cầm Viên Ngọc Rồng, chúng đều reo lên vui mừng.
“Ngươi đã làm được! Ngươi chính là kẻ kế thừa!” – Ignis nói, đôi mắt nó lấp lánh sự tự hào.
Tôi mỉm cười. Tôi đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
Ignis và những con rồng khác tổ chức một buổi lễ long trọng để ăn mừng chiến thắng, và để tôn vinh tôi. Tôi được gọi là “Người Kế Thừa của Định Mệnh”, người đã cứu Xứ Sở Rồng khỏi hiểm nguy.
Tôi ở lại Xứ Sở Rồng thêm vài ngày. Tôi cùng Ignis bay lượn trên bầu trời, ngắm nhìn những cảnh đẹp hùng vĩ của Xứ Sở Rồng. Tôi cũng được học hỏi thêm về văn hóa của loài rồng, về những nghi lễ cổ xưa của chúng.
Và tôi biết, đã đến lúc tôi phải quay trở về.
Trước khi tôi rời đi, Ignis trao cho tôi một chiếc vảy rồng nhỏ, lấp lánh ánh vàng. “Hãy giữ lấy cái này, Mây. Nó sẽ là biểu tượng của lòng dũng cảm và sức mạnh. Và nó sẽ giúp ngươi luôn nhớ rằng, ngươi luôn có một gia đình ở đây.”
Tôi đón lấy chiếc vảy rồng. Nó ấm áp trong lòng bàn tay tôi.
“Cảm ơn ông, Ignis.” – Tôi nói. “Xứ Sở Rồng sẽ mãi mãi là một phần trong trái tim tôi.”
Ignis khẽ gật đầu. “Tạm biệt, người lữ hành của những giấc mơ.”
Tôi nhắm mắt lại. Một luồng sáng quen thuộc bao trùm lấy tôi. Tôi cảm thấy mình đang được kéo đi, xa dần khỏi Xứ Sở Rồng.
* * *
“Reng… reng… reng…”
Tiếng chuông báo thức lại vang lên, kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Tôi uể oải mở mắt. Căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt tôi.
Tôi ngồi dậy, vươn vai. Tôi vẫn là Mây, con sâu lười chính hiệu. Nhưng trong tay tôi, một vật gì đó mát lạnh.
Tôi nhìn xuống. Một chiếc vảy rồng nhỏ, lấp lánh ánh vàng, đang nằm gọn trong lòng bàn tay tôi.
Tôi dụi dụi mắt. Không phải ảo giác. Nó thực sự ở đây.
Tôi mỉm cười. Lần này, "quà kỷ niệm" của tôi là một chiếc vảy rồng. Nó nhắc nhở tôi về Xứ Sở Rồng, về Ignis, và về cuộc chiến tôi đã trải qua.
Tôi đặt chiếc vảy rồng cạnh sợi tóc xanh ngọc, chiếc đồng hồ quả quýt, viên pha lê cầu vồng, hạt mầm của Cây Thế Giới, và chiếc nhẫn bạc. Bộ sưu tập “chứng cứ sống” của tôi ngày càng khủng khiếp hơn rồi!
Tôi bước xuống giường, chuẩn bị cho một ngày mới. Tôi biết, chuyến phiêu lưu ở Xứ Sở Rồng đã kết thúc. Nhưng bài học về lòng dũng cảm, về việc lắng nghe tiếng gọi của định mệnh, và về việc trở thành “kẻ kế thừa” không phải chỉ bằng sức mạnh, mà bằng trái tim, sẽ mãi mãi ở lại trong tôi.
Và tôi biết, những chuyến phiêu lưu tiếp theo đang chờ đợi.
Vũ trụ này rộng lớn lắm, và tôi còn rất nhiều nơi để khám phá.
Và tôi, Mây, sẽ tiếp tục hành trình của mình.
Bởi vì tôi là Người Lữ hành của những giấc mơ.
Và tôi có một sứ mệnh.
Thôi, giờ thì đi học thôi. Tối nay lại phải ngủ thật sâu để xem mình sẽ trở thành “người hùng” ở thế giới nào tiếp theo đây.
Mà nói thật, cái “nghề” này đúng là hợp với tôi ghê. Vừa được ngủ, vừa được đi du lịch “miễn phí”, lại còn được làm “người hùng” nữa chứ! Đúng là đỉnh của chóp!