Căn phòng trọ số 3/13 tại khu Left, Bangkok, trông như bao căn khác: những bức tường trắng cũ kỹ, quạt trần chạy rè rè, một cửa sổ lắp kính mờ hướng về khoảng sân trống phía sau. Nhưng chiều hôm ấy, nó trở thành hiện trường một cái chết.
Nạn nhân được xác định là nam, khoảng hai mươi ba tuổi.
Thi thể được phát hiện bởi người dọn phòng, nằm nghiêng trên sàn, đầu kê sát chân giường.
Không có máu be bét, hung khí cũng chẳng tìm thấy ở hiện trường.
Mắt nạn nhân mở hé, miệng khép lại, như đang mơ dang dở một câu hỏi chưa có ai khứ hồi. Cái chết yên tĩnh tới đáng ngờ.
•
•
Trong khi pháp y làm việc, Đội trưởng Wut, 39 tuổi, nhìn quanh căn phòng. Mọi thứ được sắp xếp tỉ mỉ, tủ áo khép kín, giường được dọn dẹp ngăn nắp, bàn học đặt gần giường ngủ cũng sạch bụi. Thậm chí, trên bàn còn có một cốc trà chưa uống hết, đá tan gần nửa.
Không nhận thấy bất kì dấu hiệu ẩu đả, xô xát hay giằng co nào.
Nhưng có một thứ lạc lõng.
Đó là một chiếc móc treo đồ bằng nhựa màu trắng, nằm chỏng chơ dưới nền gạch, ngay cạnh đầu nạn nhân.
Wut cúi xuống, nhặt nó lên. Nó không bám bụi, trong khá mới, vẫn còn nguyên vẹn nhưng lại lạnh ngắt và dường như... đã cố tình được đặt ở đó.
Và Wut không thích thứ gì gọi là "vô tình."
Cô trợ lý Rin thì thầm:
- Nạn nhân tên Tee. Sống với một người khác tên Dew, hai người là người yêu và đều là sinh viên khoa kiến trúc tại Đại học thành phố.
Wut khựng lại.
- Dew đâu?
- Không ai biết đi đâu, hàng xóm nói cậu ấy biến mất từ hôm qua.
Wut nhìn cái móc áo lần nữa.
Mỗi chi tiết đều có lý do. Vấn đề là tìm ra ai đặt nó vào vị trí đó.
Và tại sao.
•
•
Dew đi đến trụ sở cảnh sát vào lúc 9 giờ sáng hôm sau.
Cậu ta bước vào trong im lặng, dáng đi thẳng nghiêm túc, mặc một chiếc áo sơ mi trắng không một nếp nhăn, tay đút túi. Mắt cậu sâu và yên tĩnh, như mặt biển không gợn sóng dữ, phản chiếu người đối diện nhưng không cho thấy đáy.
Khi được hỏi lần cuối cùng nhìn thấy Tee, Dew đáp:
- Tôi nhớ là hôm kia, em ấy bảo đi gặp bạn.
- Và cậu không liên lạc từ đó?
- Tee thường tắt máy mỗi khi giận.
- Cậu có cãi nhau với cậu ấy gần đây sao?
- Không. Em ấy giận tôi vì tôi không thích đăng ảnh cặp đôi.
Wut ngạc nhiên trước thái độ chẳng mấy bất thường của Dew, cậu ta bình tĩnh đến lạ, thậm chí có thể gọi là đáng sợ.
- Cậu có biết gì về chiếc móc treo nằm cạnh thi thể không?
- Tôi không để nó ở đó, và cũng không biết về nó luôn.
Wut có chút bực bội với thái độ dửng dưng không biết gì của Dew, buộc miệng nói:
- Cậu có giết Tee không, Dew?
Dew nhìn thẳng vào mắt Wut.
Không một giây ngập ngừng.
- Không.
•
•
Wut không tin.
Thứ khiến ông nghi ngờ không phải vì Dew nói dối, mà là vì Dew nói thật... quá dễ dàng.
Wut đã gặp rất nhiều những kẻ giết người. Có kẻ khóc lóc, có người im lặng. Nhưng hiếm ai giữ được sự lạnh lùng như Dew, cậu còn không thèm hỏi Tee chết thế nào. Không hỏi thi thể ra sao. Cũng không hỏi chuyện gì xảy ra với mình tiếp theo.
Chẳng có bất kì thái độ run sợ hay hoang mang nào.
Và điều đó vô tình đã chọc giận Wut.
Cậu ta chỉ ngồi đó. Đáp lại những câu hỏi thẩm vấn một cách nhanh lẹ, chính xác và hời hợt.
Lặng như một bóng ma còn sống.
•
•
Trong quá trình khám nghiệm, Rin tìm thấy một quyển sổ nhỏ trong ngăn kéo bên giường.
Trên bìa có ghi:
"Nếu một ngày em chết, hãy nhìn vào móc treo."
Wut đọc đi đọc lại dòng chữ ấy hàng chục lần. Tay ông run nhẹ.
Bên trong là những dòng chữ viết tay nguệch ngoạc, có đoạn bị gạch xoá. Tee viết như thể cậu đang sợ hãi điều gì:
"Em thấy có người trong phòng khi em ngủ. Nhưng em không dám nói, Dew bảo em hoang tưởng. Có lần em ngửi thấy mùi hương lạ trên áo cậu ấy. Em hỏi, cậu ấy bảo em kiểm soát, em muốn rời đi, nhưng em sợ, không phải vì cậu ấy đánh em, mà vì em không còn là chính mình nữa."
"Cậu ấy không nói gì cả. Nhưng mỗi lần em khóc, cậu ấy im lặng nhìn như em là vấn đề. Và em bắt đầu tin điều đó."
"Có đêm em tỉnh dậy và thấy cánh cửa tủ quần áo mở toang. Trong đó, cái móc em treo đồ không còn nữa."
•
•
Wut bắt đầu điều tra sâu hơn về Dew.
Cậu ta không có tiền án, không có tiền sự, làm thêm ở một studio chụp ảnh khá nổi tiếng gần phòng trọ của hai người. Wut cũng đã có đến hỏi han về Dew từ chủ của nơi đó nhưng nhận lại tất cả đều là những lời khen về cậu ta. Về sự nhiệt tình, chăm chỉ và thích chiều lòng mọi người.
Hồ sơ sạch như nước lọc. Nhưng năm năm trước, bạn trai cũ của Dew, là một người tên Non chết trong căn hộ riêng. Nguyên nhân là do sử dụng gối để làm ngạt thở đến tử vong, theo kết luận khi khám nghiệm hiện trường thì đó là một vụ tự tử.
Liệu đó có phải là chi tiết đáng ngờ?
Tại hiện trường lúc đó, cảnh sát cũng từng phát hiện... một chiếc móc treo áo trắng nằm dưới gầm giường.
Hồ sơ bị khép lại do không đủ bằng chứng.
Wut bắt đầu run.
Ông lần đầu tiên cảm thấy mình đang đứng trước một kẻ giết người không dùng dao. Không dùng bạo lực, mà bằng những đòn tấn công tâm lý đáng sợ.
Tối hôm đó, một bưu kiện được gửi tới trụ sở cảnh sát.
Bên trong là một chiếc áo sơ mi sọc caro kèm bức ảnh Tee mặc chiếc áo đó, một chiếc móc áo khác giống ở hiện trường, và một mảnh giấy viết tay:
"Kiểm soát là tình yêu hoàn hảo. Nếu họ còn khóc, nghĩa là còn thuộc về mình."
•
•
Rin tìm thấy dấu vết của một loại hóa chất chuyên dụng trong nghề nội thất bám trên phần nhựa móc áo. Loại này dùng để xoá keo dán gỗ rất khó mua ngoài thị trường. Cô truy ra một nơi phân phối hóa chất này... là công ty cũ của bố Dew.
Lần đầu tiên, chứng cứ vật lý bắt đầu hình thành.
Nhưng Dew vẫn giữ vẻ bình thản. Khi bị chất vấn, cậu chỉ mỉm cười:
- Nếu tôi muốn giết, tôi đã không để lại thứ dễ bị nhận diện như vậy ở hiện trường rồi.
•
•
Nhật ký của Tee dày đặc những đoạn văn mâu thuẫn, yêu ghét lẫn lộn:
"Em ghét anh. Nhưng khi không có anh, em sợ, em muốn chết, nhưng chỉ khi biết anh sẽ đọc nhật ký này. Em không muốn biến mất, em muốn được cứu."
Sự thật được bóc dần trong phiên thẩm vấn cuối cùng.
Khi Wut để cái móc treo trước mặt Dew lần nữa và nói:
- Tee từng nói cậu là người duy nhất biết cậu ấy ghét loại móc nhựa rẻ tiền này. Nhưng nó vẫn ở đó, vào ngày cậu ấy chết.
Dew nhìn móc áo một lúc lâu, rồi nói nhỏ:
- Vì em ấy muốn tôi ám ảnh chăng, giống như lúc đó.
- Cậu đang nói là Tee tự sát?
- Không. Em ấy chết vì không được tôi yêu đủ.
•
•
Vụ án kết thúc không có bản án rõ ràng. Không đủ bằng chứng khép Dew vào tội giết người.
Nhưng cũng không ai có thể nhìn cậu như người bình thường nữa.
Sau khi vụ án được khép lại vì thiếu chứng cứ, Dew được thả.
Wut vẫn mang trong mình cảm giác bất an, như thể còn điều gì đó chưa khớp.
Một tuần sau, Rin gọi cho ông lúc nửa đêm, giọng lạc đi:
- Đội trưởng Wut… có chuyện này anh cần phải xem.
Bức ảnh được gửi đến điện thoại ông. Là ảnh chụp camera được lắp kín do một tên biến thái chuyên rình mò cung cấp... bên ngoài phòng trọ của Tee, vào đêm xảy ra cái chết.
Trong đó, không chỉ có Dew rời khỏi phòng lúc 1:07 sáng. Mà còn có một người khác đi vào lúc 1:22.
Không thể nào. Wut khá ngạc nhiên vì tưởng có người thứ ba nhúng tay vào. Nhưng sự thật sắp sửa lại còn đáng sợ hơn.
Rin gửi thêm một bản so sánh vân tay. Mẫu vân tay lấy từ thi thể, mẫu khác lấy từ hồ sơ bệnh viện của Tee cách đó ba tháng.
Không khớp.
•
•
Wut cho mở lại thi thể đã được chôn cất. Kết quả giám định ADN cho thấy: nạn nhân không phải Tee, đã có sự can thiệp hoá chất để làm thay đổi cấu trúc ADN trong cơ thể.
Một cú điện thoại được truy ra: vào đêm xảy ra vụ án, một cuộc gọi kéo dài 6 phút được thực hiện từ SIM của Tee đến một số lạ. Vị trí định vị cho thấy cuộc gọi ấy được thực hiện... từ Chiang Mai, cách hiện trường gần 300 km.
Wut ngồi phịch xuống ghế.
Tim ông đập dồn. Ông nhớ lại ánh mắt Dew khi bị hỏi:
- Cậu có giết Tee không?
- Không.
Dew không nói dối. Cậu không giết Tee. Vì người chết không phải Tee.
•
•
Và rồi, sáng hôm sau, Wut nhận được một bưu kiện khác.
Trong đó là một chiếc áo sơ mi đỏ thẫm, dính máu, cùng một cái móc treo... bằng kim loại lạnh ngắt.
Tờ giấy viết tay đi kèm có một dòng duy nhất:
"Kẻ thao túng thích được viết nhật kí.
Wut sợ hãi và khó hiểu trước những gì mà đối phương làm ra, chẳng biết được mục đích là gì.
Ông quyết định ngừng tham gia vào vụ án này và vẫn giữ nguyên kết luận rằng đây là một vụ án chưa có lời giải đáp.
•
•
Tee vẫn còn sống.
Cậu đã dựng nên toàn bộ kịch bản, từ nhật ký, manh mối, đến cảm xúc méo mó của chính mình, để khiến Dew trở thành kẻ mang tội lỗi vĩnh viễn.
Có thể người chết là một nạn nhân ngẫu nhiên.
Có thể là ai đó mà Tee dùng để đóng thế. Không ai biết chính xác.
Chỉ có một điều chắc chắn:
Chiếc móc treo áo đó không đơn thuần là vật chứng. Nó là chữ ký điên loạn của một kẻ sống sót, và thắng trong cuộc chơi thao túng cảm xúc.
•
•
Sau đó ba tháng, Wut lại nhận được một bưu kiện khác gửi đến nhà. Ông ta chần chừ vì ám ảnh nhưng rồi cũng nhanh chóng mở nó ra.
Bên trong là một tấm ảnh về Non cùng một chiếc móc treo khác.
Hoá ra sự thật bây giờ mới dần lộ diện.
Dew và Tee đã dựng lên mọi thứ, thậm chí đã ra tay giết người để gây nên nỗi ám ảnh cho Đội trưởng Wut. Nguyên nhân cũng liên quan đến Non - người bị cháu trai của Wut hãm hại chết nhưng được xử trắng án dưới sự bảo hộ của Wut.
Chiếc móc dưới gầm giường trong vụ án của Non lúc đó thực chất chỉ là một thứ tình cờ, nhưng nó lại trở thành vật cố ý gây ám ảnh ở vụ án sau này.
Wut ngồi lặng, xanh mặt và há hốc mồm.
•
•
Dew và Tee gặp lại nhau, cả hai đều cười vô cùng man rợ.
Non chính là em họ của Tee, dưới sự gặp gỡ liên kết ấy mới có cơ hội quen biết và trở thành người yêu của Dew lúc này.
Hai người đã cùng nhau dàn nên một vở kịch trả thù gây sát thương lên tâm lý của kẻ ác. Dù họ biết chắc rằng mình cũng là kẻ ác.
Nạn nhân xấu số mà họ giết cũng là một tên côn đồ từng cung cấp thuốc phiện cho cháu trai Wut. Không phải ngẫu nhiên mà Dew và Tee lại bỏ qua tên khốn nạn kia, chỉ là họ muốn tất cả mọi thứ phải chìm dần trong sự ám ảnh.
•
•
Sau 4 năm.
Dew và Tee đang sinh sống tại Paris.
Trong phòng làm việc của Dew, Tee bước vào.
Hai tên sát nhân thủ ác lại nhởn nhơ trong nụ hôn nồng cháy.