Tử Thần Gọi Tên
Tác giả: Nokami
Giải trí;Huyền Dị/Phạm tội
Chương 1: Tử Thần Gọi Tên
"Tử Thần... Các ngươi có đang nghe thấy Tử Thần gọi tên mình không?"
Tiếng chuông điện thoại "tinh!" vang lên một cách đầy ma mị, phá tan không gian yên tĩnh của một buổi chiều ế ẩm. Màn hình điện thoại của tôi sáng lên, hiển thị một tin nhắn với phông chữ kỳ lạ, giống như được viết bằng mực máu khô.
**Tên:** Nguyễn Thanh Huyền\
**Họ:** Trần\
**Giới tính:** Nữ\
**Tuổi:** 35\
**Nghề:** Nhân viên văn phòng\
**Số tuổi thọ còn lại:** 2 ngày\
**Tổng tài sản:** 1,200,000,000 VND\
**Điểm thiện:** 6780\
**Điểm ác:** 1200\
**Tổng điểm đánh giá:** 8950\
**Tỉ lệ tử vong cho việc làm tiếp theo:** 99.9%\
**Tỉ lệ được sống tiếp:** 0.1%\
**Tổng điểm đạt được:** 7500\
**Điểm phước nghiệp:** 300\
**Lời nhắn:** "Cẩn thận bước chân, quý cô Trần. Nền gạch nhà tắm nhà cô đang nứt đó. Chết vì trượt chân tắm thì không oách đâu nhé!"
**Quảng cáo:** "Cửa hàng Tang Lễ Vĩnh Hằng - Nơi tiễn biệt yêu thương. Chúng tôi cung cấp dịch vụ tang lễ trọn gói, quan tài cao cấp đủ mọi chất liệu, hoa tươi trang trọng và dàn nhạc hiếu theo yêu cầu. Liên hệ ngay để được tư vấn tận tình và hưởng ưu đãi đặc biệt cho những 'khách hàng' mới. Đảm bảo bạn sẽ có một chuyến đi cuối cùng thật an yên và... đáng nhớ! Liên hệ: 09xx.xxx.xxx"
Đính kèm cuối tin nhắn là một icon nhỏ
(Ko chèn ảnh vào dc nhé nên chịu thôi😅)
"Lại là một nạn nhân của Tử Thần gọi tên đây mà," tôi lẩm bẩm, nhếch mép cười. "Cố gắng sống thêm được hai ngày nữa nhé, quý cô Trần Thanh Huyền."
Tôi là Mộc Miên, năm nay vừa tròn 18 tuổi. "Tử Thần" là biệt danh mà tôi tự phong cho mình, hay đúng hơn là một chiêu trò quảng cáo cho cửa hàng tang lễ ế ẩm của gia đình. Với mái tóc trắng dài ngang lưng, đôi mắt tím biếc cùng nụ cười tinh nghịch thường trực, ít ai nghĩ rằng tôi lại là chủ của một tiệm tang lễ cũ kỹ, nằm khuất mình trong con hẻm nhỏ.
Cửa hàng nhà tôi tên là "Tang Lễ Vĩnh Hằng". Nghe thì có vẻ mỹ miều, nhưng thực tế nó chỉ là một căn nhà cấp bốn đã bạc màu theo thời gian, với vài ba chiếc quan tài gỗ được đóng sơ sài đặt chỏng chơ bên trong. Giữa thời đại mà các nhà tang lễ hiện đại mọc lên như nấm, sang trọng, tiện nghi đủ thứ, thì cửa hàng của tôi cứ như một bảo tàng của quá khứ. Không quảng cáo, không khách quen (ai mà muốn có khách quen ở cái nghề này chứ!), dịch vụ thì ít ỏi, chủ yếu chỉ gói gọn trong việc bán quan tài và vài nghi thức đơn giản. Bởi vậy nên ế ẩm là chuyện đương nhiên.
Còn về cái "truyền thuyết" Tử Thần gọi tên ư? À, thì ra là do tôi cả đấy. Vốn là một con nghiện mạng xã hội chính hiệu, tôi thường xuyên lên mạng đọc tin tức lá cải, hóng hớt đủ thứ chuyện trên đời. Thỉnh thoảng, tôi lại vô tình bắt gặp những thông tin về ai đó sắp gặp chuyện không may, hoặc đơn giản là cảm thấy "ngứa nghề". Thế là tôi lại lấy danh "Tử Thần" ra, nhắn tin trêu đùa, hoặc đôi khi là nhắc nhở nhẹ nhàng về những nguy hiểm tiềm ẩn. Ai ngờ, cứ thế mà nó thành "truyền thuyết" lúc nào không hay. Nhiều người còn truyền tai nhau rằng, hễ ai bị "Tử Thần" gọi tên, thì chắc chắn sẽ chết. Ôi dào, nói quá lên thôi!
Mà nghĩ lại, cái chiêu này cũng hay đấy chứ. Vừa được "phán xét" người khác một cách bí ẩn, vừa tiện thể quảng cáo cho cửa hàng. Biết đâu sau này, danh tiếng "Tử Thần" của tôi bay xa, thì "Tang Lễ Vĩnh Hằng" cũng sẽ có thêm khách. Doanh thu tăng vù vù, lúc đó tha hồ mà tân trang cửa hàng, mua thêm quan tài đẹp, thậm chí là mở thêm dịch vụ "tổ chức đám cưới ma" cho mấy cặp đôi yêu nhau đến chết không rời. Nghĩ đến là thấy tương lai tươi sáng rồi!
"Tinh!"
Lại một tin nhắn nữa. Tôi bật cười. "Xem ra hôm nay Tử Thần có vẻ bận rộn đây."
**Tên:** Nguyễn Gia Bảo\
**Họ:** Lê\
**Giới tính:** Nam\
**Tuổi:** 22\
**Nghề:** Sinh viên\
**Số tuổi thọ còn lại:** 1 tuần\
**Tổng tài sản:** 50,000,000 VND\
**Điểm thiện:** 8500\
**Điểm ác:** 100\
**Tổng điểm đánh giá:** 9800\
**Tỉ lệ tử vong cho việc làm tiếp theo:** 5%\
**Tỉ lệ được sống tiếp:** 95%\
**Tổng điểm đạt được:** 9200\
**Điểm phước nghiệp:** 900\
**Lời nhắn:** "Cậu bạn trẻ, số cậu còn may chán! Cố gắng học hành cho tốt nhé, đừng có mà thức đêm chơi game nữa. Thi trượt môn cũng có thể giảm tuổi thọ đấy!"
**Quảng cáo:** "Tang Lễ Vĩnh Hằng - Nơi tiễn biệt yêu thương..."
Tôi lại cười khúc khích. Xem ra cậu trai này không những ngoan hiền mà còn có nhiều phước đức. Tỉ lệ sống sót cao chót vót, chắc chắn sẽ vượt qua được kiếp nạn nhỏ nhặt này.
Cuộc sống của tôi cứ thế trôi qua, xen kẽ giữa những tin nhắn "gọi tên" đầy bí ẩn và những giờ phút ế ẩm buồn tẻ ở cửa hàng. Tôi không biết liệu những "nạn nhân" của mình có tin vào "truyền thuyết" hay không, nhưng ít nhất, tôi cũng thấy vui vẻ với trò đùa vô hại này. Hơn nữa, nó còn là một cách để tôi kết nối với thế giới bên ngoài, khi mà công việc của một người làm tang lễ thường rất ít khi tiếp xúc với người sống.
"Mộc Miên ơi, có khách!"
Tiếng mẹ tôi vọng lên từ phía trong nhà, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Khách ư? Đúng là của hiếm!
Tôi vội vàng cất điện thoại, chỉnh trang lại quần áo, và nở một nụ cười chuyên nghiệp nhất có thể. Dù sao thì, Tử Thần cũng phải biết kiếm cơm chứ, đúng không?
## Chương 2: Khách Hàng Bất Ngờ
Tôi vội vàng chạy ra phòng khách, nơi mẹ tôi đang đứng nói chuyện với một người đàn ông trung niên. Ông ta ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest đen, mái tóc bạc trắng được chải chuốt gọn gàng. Gương mặt ông hiện rõ vẻ ưu tư, đôi mắt trũng sâu lộ vẻ mệt mỏi.
"Chào ông, tôi là Mộc Miên, chủ cửa hàng Tang Lễ Vĩnh Hằng," tôi nở nụ cười tươi tắn nhất có thể, cố gắng che đi sự ngạc nhiên. Khách hàng hiếm hoi này trông có vẻ... giàu có.
Ông ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt dò xét. "Chào cô, tôi là Lê Hoàng. Tôi đến đây để... chuẩn bị cho một người."
Giọng ông ta trầm buồn, nghe như có cả ngàn tâm sự đè nặng. Tôi gật đầu, ra hiệu mời ông ngồi xuống ghế gỗ cũ kỹ. Mẹ tôi lặng lẽ mang ra một ấm trà nóng và vài chiếc bánh quy.
"Không biết ông muốn chuẩn bị cho ai ạ?" tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng. "Chúng tôi có đủ các loại quan tài, từ gỗ thông đơn giản đến gỗ lim cao cấp, và các dịch vụ đi kèm trọn gói."
Ông Lê Hoàng thở dài. "Là con trai tôi. Nó... nó vừa mới qua đời cách đây vài giờ."
Tôi khẽ giật mình. "Tôi thành thật chia buồn cùng gia đình ông. Không biết... cậu ấy ra đi vì lý do gì ạ?"
"Tai nạn giao thông," ông đáp, giọng run run. "Thằng bé... nó mới 22 tuổi."
22 tuổi? Một cảm giác quen thuộc ập đến. Chẳng phải tôi vừa nhắn tin cho một cậu trai 22 tuổi cách đây không lâu sao?
Tôi nhanh chóng mở điện thoại, kiểm tra lại tin nhắn. Đúng là như vậy. "Nguyễn Gia Bảo, 22 tuổi, sinh viên."
Trái tim tôi bỗng hẫng đi một nhịp. Cái tin nhắn "Tử Thần" mà tôi gửi đi chỉ là một trò đùa, một cách quảng cáo. Nhưng giờ đây, nó lại ứng nghiệm một cách kinh hoàng như vậy. Tôi cảm thấy một chút lạnh sống lưng. Liệu có phải... những lời tôi viết ra thực sự có sức mạnh định đoạt số phận?
Ông Lê Hoàng tiếp tục nói, giọng lạc đi. "Thằng bé... nó là một đứa ngoan hiền. Học giỏi, hiếu thảo. Chỉ là... sáng nay nó đi học về, đang băng qua đường thì bị xe tải mất lái tông trúng."
Tôi im lặng lắng nghe, cảm thấy một sự khó chịu len lỏi trong lòng. Điểm phước nghiệp của cậu bé này rất cao, tỉ lệ được sống tiếp cũng tới 95%. Vậy mà...
"Nó... nó còn trẻ quá," ông Lê Hoàng nghẹn ngào. "Tôi không thể tin được."
Tôi nhìn ông Lê Hoàng, rồi lại nhìn xuống điện thoại. "Tỉ lệ tử vong cho việc làm tiếp theo: 5%. Tỉ lệ được sống tiếp: 95%." Những con số này bỗng trở nên vô nghĩa. Định mệnh vẫn nghiệt ngã hơn bất kỳ thuật toán nào.
"Ông muốn chọn loại quan tài nào ạ?" tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể. "Chúng tôi có nhiều mẫu mã đa dạng, phù hợp với mọi nhu cầu."
Ông Lê Hoàng day day thái dương. "Tôi... tôi muốn một chiếc quan tài thật tốt, thật bền. Thằng bé nó xứng đáng được yên nghỉ trong sự an lành nhất."
Tôi dẫn ông đi xem các mẫu quan tài. Khi tôi chỉ vào chiếc quan tài gỗ lim chạm khắc tinh xảo, ông Lê Hoàng liền gật đầu. "Cái này đi, dù đắt đến mấy tôi cũng sẽ mua."
Chúng tôi bắt đầu thảo luận về các dịch vụ đi kèm. Ông muốn một tang lễ trang trọng, có đầy đủ hoa tươi, nhạc hiếu và cả một ban kèn đồng. Dù vẻ ngoài cửa hàng khá cũ kỹ, nhưng chúng tôi vẫn có thể đáp ứng được mọi yêu cầu, nhờ vào mối quan hệ với các đối tác bên ngoài.
Trong lúc ông Lê Hoàng đang xem xét các mẫu hoa, tôi liếc nhìn điện thoại lần nữa. Cái icon Tử Thần bé nhỏ vẫn nở nụ cười rạng rỡ. Nhưng giờ đây, nụ cười ấy lại có vẻ gì đó... đáng sợ.
Tôi không thể phủ nhận rằng tôi cảm thấy một chút lo lắng. Nếu những lời của tôi thực sự có thể ảnh hưởng đến sinh mệnh của người khác, thì đây không còn là một trò đùa vô hại nữa. Nó trở thành một trách nhiệm nặng nề.
Sau khi mọi thứ được chốt lại, ông Lê Hoàng đưa tôi một số tiền đặt cọc lớn. "Cảm ơn cô," ông nói, giọng có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút. "Tôi tin tưởng cô sẽ làm tốt."
Tôi tiễn ông ra về, lòng nặng trĩu. Trở lại phòng khách, mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi. "Con bé này, sao tự nhiên trông con lại trầm tư vậy? Có chuyện gì à?"
Tôi lắc đầu. "Không có gì đâu mẹ. Chỉ là... con vừa nhận ra rằng, cái nghề này không chỉ đơn thuần là kinh doanh."
Mẹ tôi mỉm cười hiền hậu. "Đúng vậy con gái. Mỗi người đến với chúng ta đều mang theo một câu chuyện, một nỗi buồn. Nhiệm vụ của chúng ta là giúp họ tiễn biệt người thân một cách trọn vẹn nhất, để họ có thể yên lòng. Con đường của Tử Thần không phải chỉ toàn những trò đùa đâu con."
Tôi nhìn mẹ, rồi lại nhìn ra ngoài cửa. Ánh nắng chiều vẫn vàng óng, nhưng lòng tôi lại có chút se lạnh. Trò chơi "Tử Thần gọi tên" của tôi, liệu có nên dừng lại ở đây? Hay nó mới chỉ là khởi đầu của một hành trình hoàn toàn khác? Tôi tự hỏi.
"Tinh!"
Một tin nhắn mới lại đến. Tôi do dự một lúc, rồi cũng mở ra.
**Tên:** Hoàng Minh Khôi\
**Họ:** Trần\
**Giới tính:** Nam\
**Tuổi:** 45\
**Nghề:** Doanh nhân\
**Số tuổi thọ còn lại:** 1 ngày\
**Tổng tài sản:** 50,000,000,000 VND\
**Điểm thiện:** 1000\
**Điểm ác:** 9500\
**Tổng điểm đánh giá:** 2000\
**Tỉ lệ tử vong cho việc làm tiếp theo:** 99.99%\
**Tỉ lệ được sống tiếp:** 0.01%\
**Tổng điểm đạt được:** 1500\
**Điểm phước nghiệp:** 0\
**Lời nhắn:** "Kẻ gieo gió, ắt gặt bão. Hãy chuẩn bị cho chuyến đi cuối cùng của mình, Hoàng Minh Khôi. Địa ngục đang chờ đón ngươi."
**Quảng cáo:** "Tang Lễ Vĩnh Hằng - Nơi tiễn biệt yêu thương..."
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn, đặc biệt là dòng "Điểm ác: 9500" và "Điểm phước nghiệp: 0". Một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng. Có vẻ như, "Tử Thần" này không chỉ biết trêu đùa, mà còn biết trừng phạt.
Và tôi, Mộc Miên, liệu có phải là người thực thi những "phán quyết" đó?
## Chương 3: Lằn Ranh Mỏng Manh
Tin nhắn về Hoàng Minh Khôi khiến tôi không khỏi bận tâm. Một doanh nhân giàu có nhưng "điểm ác" gần như tuyệt đối, "điểm phước nghiệp" bằng 0. Lời nhắn của "Tử Thần" cũng không còn là sự trêu đùa hay nhắc nhở nữa, mà là một lời tuyên án lạnh lùng. Địa ngục đang chờ đón ngươi.
Suốt buổi tối hôm đó, tôi cứ trằn trọc không ngủ được. Nỗi băn khoăn về cái chết của Lê Gia Bảo vẫn cứ ám ảnh. Tôi đã gửi tin nhắn cho cậu ấy chỉ vài giờ trước khi cậu ấy qua đời. Liệu có phải lời tôi viết đã đẩy cậu ấy đến chỗ chết? Hay đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên một cách đáng sợ?
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với đôi mắt thâm quầng. Mẹ tôi nhìn tôi lo lắng.
"Con bé này, sao trông con mệt mỏi thế? Đêm qua con không ngủ được à?"
"Con... con chỉ suy nghĩ linh tinh thôi mẹ ạ," tôi ấp úng. "Về công việc của mình."
Mẹ tôi khẽ thở dài, xoa đầu tôi. "Mọi thứ đều có số mệnh của nó, con ạ. Chúng ta chỉ là những người đồng hành trên chuyến xe cuối cùng của họ thôi. Đừng nghĩ ngợi nhiều quá."
"Nhưng nếu... nếu những lời con nói lại có thể ảnh hưởng đến số mệnh của họ thì sao?" tôi hỏi, giọng nhỏ dần.
Mẹ tôi nhìn tôi một lúc, rồi bà mỉm cười bí ẩn. "Thì con sẽ có thêm trách nhiệm, và cũng có thêm sức mạnh. Con đường của Tử Thần không hề dễ dàng đâu con gái."
Tôi không hiểu hết ý của mẹ, nhưng lời nói của bà lại khiến tôi suy nghĩ. Trách nhiệm và sức mạnh. Có lẽ nào, "trò đùa" của tôi đang dần biến thành một thứ gì đó lớn hơn?
Suốt cả ngày, tôi liên tục kiểm tra tin tức trên mạng. Tôi tìm kiếm thông tin về Hoàng Minh Khôi. Cuối cùng, một bài báo nhỏ xuất hiện trên một trang tin địa phương: "Doanh nhân Hoàng Minh Khôi đột tử tại nhà riêng."
Cổ họng tôi khô khốc. Lại một lần nữa, lời "tiên đoán" của tôi lại trở thành sự thật. Hoàng Minh Khôi, người có "điểm ác" ngất ngưởng và không chút phước nghiệp nào, đã ra đi đúng như "Tử Thần" đã báo trước.
Tôi cảm thấy một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Không còn là sự trùng hợp nữa. Những tin nhắn của tôi, những con số, những lời phán xét... chúng có ý nghĩa thật. Tôi thực sự có thể nhìn thấy, hoặc ít nhất là dự đoán được cái chết của người khác.
Và không chỉ vậy, tôi còn cảm thấy một sự khác biệt rõ rệt trong cảm xúc của mình khi gửi đi những tin nhắn. Với Lê Gia Bảo, tôi cảm thấy tiếc nuối và thương cảm. Còn với Hoàng Minh Khôi, tôi lại thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ, như thể công lý đã được thực thi.
"Đây có phải là năng lực của Tử Thần?" tôi tự hỏi, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Đêm đó, tôi không thể ngủ được. Tôi quyết định thử nghiệm. Tôi tìm kiếm những tin tức về những người đang gặp nguy hiểm, những trường hợp khẩn cấp mà báo chí đang đưa tin.
Có một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, một người phụ nữ bị thương nặng đang trong tình trạng nguy kịch. Tôi nhanh chóng tìm kiếm thông tin của cô ấy.
**Tên:** Bùi Thị Mai\
**Họ:** Lê\
**Giới tính:** Nữ\
**Tuổi:** 50\
**Nghề:** Giáo viên\
**Số tuổi thọ còn lại:** 3 giờ\
**Tổng tài sản:** 800,000,000 VND\
**Điểm thiện:** 9000\
**Điểm ác:** 50\
**Tổng điểm đánh giá:** 9800\
**Tỉ lệ tử vong cho việc làm tiếp theo:** 90%\
**Tỉ lệ được sống tiếp:** 10%\
**Tổng điểm đạt được:** 8500\
**Điểm phước nghiệp:** 700\
**Lời nhắn:** "Nữ sĩ Mai, sự ra đi của cô sẽ là nỗi mất mát lớn. Nhưng xin đừng lo lắng, phước nghiệp của cô sẽ che chở cho những người thân yêu. Hãy yên nghỉ."
**Quảng cáo:** "Tang Lễ Vĩnh Hằng - Nơi tiễn biệt yêu thương..."
Tôi gửi tin nhắn đi, lòng tôi bỗng chùng xuống. Cảm giác này... nó không giống như trước. Nó là sự đau buồn, tiếc nuối cho một người tốt sắp ra đi.
Tôi tiếp tục tìm kiếm. Có một cụ già đang mắc bệnh hiểm nghèo, chỉ còn sống được vài ngày.
**Tên:** Cao Văn Lý\
**Họ:** Nguyễn\
**Giới tính:** Nam\
**Tuổi:** 85\
**Nghề:** Hưu trí\
**Số tuổi thọ còn lại:** 2 ngày\
**Tổng tài sản:** 100,000,000 VND\
**Điểm thiện:** 9500\
**Điểm ác:** 20\
**Tổng điểm đánh giá:** 9900\
**Tỉ lệ tử vong cho việc làm tiếp theo:** 99.9%\
**Tỉ lệ được sống tiếp:** 0.1%\
**Tổng điểm đạt được:** 9500\
**Điểm phước nghiệp:** 800\
**Lời nhắn:** "Cụ Lý, một cuộc đời trọn vẹn và an yên. Hãy an nghỉ bên cõi vĩnh hằng, linh hồn cụ sẽ được siêu thoát."
**Quảng cáo:** "Tang Lễ Vĩnh Hằng - Nơi tiễn biệt yêu thương..."
Tôi gửi tin nhắn, cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút. Cái chết của cụ Lý không còn là điều đáng sợ, mà là một sự giải thoát, một kết thúc an lành cho một cuộc đời viên mãn.
Tôi nhận ra rằng, những con số và lời nhắn không chỉ đơn thuần là thông tin, mà còn là một tấm gương phản chiếu nhân cách, nghiệp báo của mỗi người. Và tôi, Mộc Miên, đang đứng ở lằn ranh mỏng manh giữa việc là một người đưa tin và một người thực thi "công lý" của số phận.
Liệu tôi có nên tiếp tục công việc này, hay từ bỏ nó trước khi mọi thứ trở nên quá sức chịu đựng? Câu hỏi đó cứ lởn vởn trong đầu tôi. Nhưng một điều tôi biết chắc chắn, "Tử Thần gọi tên" không còn là một trò đùa nữa. Nó là một sức mạnh, một trách nhiệm, và có thể là cả một định mệnh đang chờ đợi tôi khám phá.
Sáng hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị mở cửa hàng, một tin nhắn mới lại đến.
**Tên:** Mộc Miên\
**Họ:** Nguyễn\
**Giới tính:** Nữ\
**Tuổi:** 18\
**Nghề:** Chủ cửa hàng tang lễ\
**Số tuổi thọ còn lại:** Vô hạn (tạm thời)\
**Tổng tài sản:** 50,000,000 VND\
**Điểm thiện:** 7000\
**Điểm ác:** 1000\
**Tổng điểm đánh giá:** 8000\
**Tỉ lệ tử vong cho việc làm tiếp theo:** 0%\
**Tỉ lệ được sống tiếp:** 100%\
**Tổng điểm đạt được:** 8200\
**Điểm phước nghiệp:** 600\
**Lời nhắn:** "Này Tử Thần, cô đang tự hỏi về số phận của mình sao? Hãy nhớ, định mệnh không phải là thứ có thể đoán trước. Và con đường của cô, mới chỉ bắt đầu."
**Quảng cáo:** "Tang Lễ Vĩnh Hằng - Nơi tiễn biệt yêu thương..."
Tôi sững sờ. Tin nhắn này... là của ai? Ai đã gửi nó? Và tại sao lại biết rõ mọi thứ về tôi đến vậy? Đặc biệt là dòng "Số tuổi thọ còn lại: Vô hạn (tạm thời)".
Đầu tôi quay cuồng. Một nụ cười hiện lên trên gương mặt tôi. Nụ cười không phải vì vui, mà vì một sự phấn khích khó tả. Có vẻ như, tôi không phải là "Tử Thần" duy nhất trong trò chơi này.
Một cuộc phiêu lưu mới, có lẽ, vừa mới bắt đầu.
## Chương 4: Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ
Cái tin nhắn bí ẩn kia khiến tôi không ngừng suy nghĩ. "Số tuổi thọ còn lại: Vô hạn (tạm thời)". Ai có thể biết được điều đó? Và tại sao lại là "tạm thời"? Phải chăng tôi cũng là một phần của trò chơi định mệnh này, chứ không chỉ là người điều khiển nó?
Trong khi đầu óốc tôi vẫn còn quay cuồng với những câu hỏi, tiếng chuông cửa lại vang lên. "Tinh!"
Tôi giật mình. Cửa hàng hôm nay có vẻ đông khách bất thường.
Khi tôi mở cửa, một bóng dáng cao ráo, thanh mảnh đứng trước mặt. Đó là một cô gái trẻ, trạc tuổi tôi, với mái tóc đen nhánh buông xõa và đôi mắt sắc sảo, tựa như hai viên ngọc đen. Cô ấy mặc một bộ đồ đen tuyền, không chút màu mè, nhưng lại toát lên vẻ bí ẩn và quyến rũ lạ thường.
"Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô không?" Tôi hỏi, trong lòng đầy nghi hoặc. Cô gái này không giống những khách hàng bình thường của tôi.
Cô gái mỉm cười, một nụ cười nhếch môi đầy tự tin. "Chào Mộc Miên. Tôi là An Hạ. Tôi đến đây để gặp Tử Thần."
Tôi đơ người. "Tử Thần"? Cô gái này biết về "Tử Thần" của tôi?
"Cô... cô nhầm rồi," tôi ấp úng. "Ở đây chỉ có cửa hàng Tang Lễ Vĩnh Hằng thôi."
An Hạ vẫn giữ nguyên nụ cười. "Cô không cần phải chối. Tôi biết cô là ai. Và tôi cũng biết những gì cô đang làm."
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, tôi dường như nhìn thấy cả một thế giới bí ẩn. Có điều gì đó ở cô gái này khiến tôi không thể phủ nhận.
"Cô là... người đã gửi tin nhắn cho tôi?" tôi hỏi, giọng đầy dè dặt.
An Hạ gật đầu. "Đúng vậy. Tôi đã theo dõi cô một thời gian rồi, Mộc Miên."
Tôi cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Bị theo dõi? Điều này khiến tôi vừa bất an vừa tò mò.
"Tại sao cô lại làm vậy?" tôi hỏi. "Và cô là ai?"
An Hạ bước vào trong cửa hàng, ánh mắt lướt qua những chiếc quan tài cũ kỹ. "Tôi là một trong những người bảo hộ của thế giới này. Và tôi đến đây để cảnh báo cô."
"Cảnh báo?"
"Sức mạnh của cô đang lớn dần, Mộc Miên. Việc cô can thiệp vào số mệnh của người khác, dù chỉ là qua những tin nhắn, cũng đang tạo ra những gợn sóng trong dòng chảy thời gian. Nếu không cẩn thận, cô có thể gây ra những hậu quả khôn lường."
Tôi cau mày. "Tôi không hiểu cô đang nói gì. Tôi chỉ gửi những tin nhắn chơi chơi thôi mà. Và tôi cũng chỉ dựa vào những thông tin có sẵn trên mạng."
An Hạ quay lại nhìn tôi, ánh mắt nghiêm nghị. "Cô có thấy những con số 'Điểm thiện', 'Điểm ác', 'Số tuổi thọ còn lại' không? Đó không phải là những thông tin có sẵn trên mạng. Đó là những thông tin mà chỉ những người như chúng tôi mới có thể thấy được."
Tôi há hốc mồm. "Cái gì? Cô... cô cũng có khả năng như tôi sao?"
"Hơn thế nữa," An Hạ nói, giọng đầy bí ẩn. "Tôi là một người chuyên nắm giữ và cân bằng nghiệp chướng. Tôi có thể thấy được quá khứ, hiện tại và tương lai của mỗi người, dựa trên những hành động của họ."
Tôi bỗng thấy choáng váng. Vậy ra, tôi không phải là người duy nhất. Và cái khả năng "Tử Thần" của tôi không phải là trò đùa, mà là một sức mạnh thực sự.
"Vậy... vậy cô có thể giúp tôi hiểu rõ hơn về sức mạnh này không?" tôi hỏi, giọng khẩn khoản.
An Hạ mỉm cười. "Đó là lý do tôi đến đây. Cô Mộc Miên, cô có tiềm năng trở thành một Tử Thần thực sự. Nhưng trước hết, cô cần phải hiểu rõ về vai trò và trách nhiệm của mình."
Tôi cảm thấy một sự pha trộn giữa phấn khích và sợ hãi. Trở thành một Tử Thần thực sự? Điều đó nghe có vẻ rất... to tát.
"Vậy... chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?" tôi hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
An Hạ bước đến gần một chiếc quan tài gỗ thông đơn giản, chạm nhẹ vào nó. "Chúng ta sẽ bắt đầu từ chính nơi này. Cô là chủ của một cửa hàng tang lễ, nơi mọi sự sống kết thúc và bắt đầu một hành trình mới. Cô đã chọn đúng con đường để bắt đầu sứ mệnh của mình, Mộc Miên."
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm. Cô gái này không chỉ biết về tôi, về khả năng của tôi, mà còn biết cả về cái gọi là "sứ mệnh".
"Sứ mệnh?" tôi lặp lại, giọng đầy nghi ngờ.
"Đúng vậy," An Hạ nói. "Mỗi người chúng ta đều có một sứ mệnh riêng. Và sứ mệnh của cô, Mộc Miên, là trở thành một Tử Thần công bằng. Một Tử Thần không chỉ biết gọi tên, mà còn biết phán xét và cân bằng."
Tôi bỗng nhớ đến trường hợp của Hoàng Minh Khôi. Một kẻ ác độc, và cái chết của hắn đã mang lại cho tôi một cảm giác công bằng kỳ lạ. Có lẽ nào, đó chính là một phần của "sứ mệnh" này?
"Vậy... tôi sẽ phải làm gì?" tôi hỏi.
An Hạ quay lại nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm. "Trước hết, cô phải học cách kiểm soát sức mạnh của mình. Không phải ai cũng có thể chịu đựng được gánh nặng khi nhìn thấy cái chết cận kề của người khác. Và cô cũng phải học cách phân biệt rõ ràng giữa thiện và ác, giữa công lý và sự trừng phạt. Không phải cái chết nào cũng là điều xấu, và không phải sự sống nào cũng là điều tốt."
Những lời của An Hạ khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Từ một cô bé tinh nghịch chỉ biết dùng danh "Tử Thần" để trêu đùa và quảng cáo, giờ đây tôi bỗng phải đối mặt với một trách nhiệm lớn lao.
"Tôi sẽ giúp cô," An Hạ nói, như thể đọc được suy nghĩ của tôi. "Chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu về thế giới này, về những quy luật của số phận và nghiệp chướng. Và cô sẽ học được cách sử dụng sức mạnh của mình một cách khôn ngoan."
Tôi nhìn vào gương mặt xinh đẹp nhưng đầy bí ẩn của An Hạ. Có một sự tin tưởng nào đó thôi thúc tôi đồng ý. Dù còn nhiều điều chưa hiểu, nhưng tôi biết rằng, cuộc gặp gỡ này sẽ thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.
"Được rồi," tôi nói, hít một hơi thật sâu. "Tôi sẽ đi cùng cô."
An Hạ mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện. "Chào mừng cô đến với thế giới của những người điều khiển định mệnh, Mộc Miên. Cuộc phiêu lưu thực sự của Tử Thần, giờ đây mới bắt đầu."
Tôi cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ chạy khắp cơ thể. Cửa hàng Tang Lễ Vĩnh Hằng, nơi từng là biểu tượng cho sự ế ẩm và tẻ nhạt, giờ đây lại trở thành cánh cửa dẫn lối đến một thế giới hoàn toàn mới. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi biết mình đã sẵn sàng đối mặt với nó.
Tôi nhìn lại điện thoại, vào tin nhắn của mình.
**Tên:** Mộc Miên\
**Họ:** Nguyễn\
**Giới tính:** Nữ\
**Tuổi:** 18\
**Nghề:** Chủ cửa hàng tang lễ\
**Số tuổi thọ còn lại:** Vô hạn (tạm thời)\
...
**Lời nhắn:** "Này Tử Thần, cô đang tự hỏi về số phận của mình sao? Hãy nhớ, định mệnh không phải là thứ có thể đoán trước. Và con đường của cô, mới chỉ bắt đầu."
**Quảng cáo:** "Tang Lễ Vĩnh Hằng - Nơi tiễn biệt yêu thương..."
Có lẽ, tôi sẽ không cần quảng cáo nữa. Danh tiếng của "Tử Thần" Mộc Miên sẽ tự nó lan truyền.
## Chương 5: Bài Học Đầu Tiên
Ngày hôm sau, An Hạ trở lại cửa hàng. Khác với vẻ bí ẩn hôm trước, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo thun đơn giản và quần jean, trông trẻ trung và năng động hơn. Điều này khiến tôi cảm thấy đỡ căng thẳng hơn một chút.
"Sẵn sàng cho bài học đầu tiên chưa, Tử Thần tương lai?" An Hạ nói, nháy mắt tinh nghịch.
"Tử Thần tương lai?" Tôi cười. "Nghe cũng oai đấy chứ."
An Hạ ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ đối diện tôi. "Bài học đầu tiên của cô sẽ là về 'Dòng Chảy Thời Gian' và 'Nghiệp Lực'."
Tôi lắng nghe chăm chú. An Hạ bắt đầu giải thích về một khái niệm mà tôi chưa từng nghe đến.
"Dòng chảy thời gian không phải là một đường thẳng đơn thuần, Mộc Miên. Nó là một mạng lưới phức tạp, nơi mỗi hành động, mỗi suy nghĩ của con người đều tạo ra những gợn sóng, những kết nối. Và nghiệp lực chính là những sợi dây vô hình kết nối những gợn sóng ấy."
"Nghiệp lực?" tôi hỏi, cố gắng hình dung.
"Đúng vậy. Nghiệp lực là tổng hòa của tất cả hành động thiện và ác của một người. 'Điểm thiện' và 'Điểm ác' mà cô thấy trong tin nhắn chính là biểu hiện của nghiệp lực đó. Mỗi hành động thiện sẽ tạo ra một 'phước đức', tích lũy thành 'Điểm phước nghiệp'. Ngược lại, mỗi hành động ác sẽ tạo ra một 'nghiệp chướng', tích lũy thành 'Điểm ác'."
Tôi bắt đầu hiểu ra. Vậy nên, những kẻ có "điểm ác" cao chót vót như Hoàng Minh Khôi lại có cái kết bi thảm.
"Và cái chết của Lê Gia Bảo?" tôi hỏi, lòng vẫn còn day dứt. "Cậu ấy có điểm thiện rất cao, điểm ác rất thấp, và tỉ lệ được sống tiếp cũng cao nữa. Tại sao cậu ấy vẫn chết?"
An Hạ nhìn tôi, ánh mắt trở nên sâu hơn. "Có những cái chết không phải do nghiệp lực trực tiếp gây ra, mà là do sự kiện ngẫu nhiên, hoặc do tác động của những yếu tố bên ngoài. Tuy nhiên, nghiệp lực vẫn đóng vai trò quan trọng trong việc định đoạt 'tỉ lệ được sống tiếp' và 'tỉ lệ tử vong cho việc làm tiếp theo'."
Cô ấy giải thích tiếp: "Một người có phước đức cao, dù gặp nguy hiểm, vẫn có cơ hội sống sót cao hơn. Giống như Lê Gia Bảo, dù gặp tai nạn, nhưng nếu cậu ấy không có phước đức, có thể chấn thương sẽ nặng hơn, hoặc sẽ không có người kịp thời giúp đỡ. Ngược lại, một người có nghiệp chướng nặng nề, dù chỉ là một tai nạn nhỏ, cũng có thể dẫn đến cái chết."
"Vậy... tôi có thể thay đổi số mệnh của họ không?" tôi hỏi, hy vọng.
An Hạ lắc đầu. "Không. Chúng ta không thể thay đổi số mệnh đã được định sẵn. Nhiệm vụ của chúng ta là 'Tử Thần' không phải là can thiệp vào cái chết, mà là 'tiên tri' về cái chết và đôi khi là 'thúc đẩy' nó nếu cần thiết cho sự cân bằng nghiệp lực."
"Thúc đẩy?" tôi giật mình. "Ý cô là... tôi có thể khiến ai đó chết nhanh hơn?"
"Không phải theo nghĩa đen," An Hạ nói, cô ấy nhấp một ngụm trà. "Việc cô gửi tin nhắn, những lời nói của cô, chúng đều có năng lượng. Năng lượng đó có thể tác động đến tâm lý, đến hành động của người nhận. Ví dụ, nếu cô gửi tin nhắn cho một người sắp chết vì bệnh tật, lời nhắn của cô có thể giúp họ chấp nhận cái chết dễ dàng hơn, hoặc tìm thấy sự bình yên trong những giây phút cuối cùng. Ngược lại, với những kẻ mang nghiệp chướng nặng nề, lời nhắn của cô có thể khiến họ cảm thấy sợ hãi, hối hận, và đẩy nhanh quá trình nghiệp báo."
Tôi nhớ lại lời nhắn tôi gửi cho Hoàng Minh Khôi. "Địa ngục đang chờ đón ngươi." Lời lẽ đó chắc chắn đã tác động mạnh mẽ đến tâm lý của hắn.
"Vậy ra, cái icon Tử Thần của tôi không chỉ để quảng cáo, mà còn có ý nghĩa sâu xa hơn?" tôi hỏi, chỉ vào logo trên điện thoại.
An Hạ mỉm cười. "Đúng vậy. Cái icon đó, và cả cái tên 'Tử Thần' mà cô tự xưng, chúng đều đang thu hút và định hình năng lượng cho cô. Giống như một cái tên đã được lựa chọn từ trước."
Tôi cảm thấy một luồng cảm xúc phức tạp dâng trào. Vừa sợ hãi trước sức mạnh mình đang nắm giữ, vừa phấn khích vì khám phá ra một thế giới hoàn toàn mới, và vừa có chút tự hào vì những gì mình đang làm.
"Vậy nhiệm vụ của tôi là gì?" tôi hỏi. "Chỉ là gửi tin nhắn và xem mọi thứ xảy ra?"
An Hạ lắc đầu. "Không chỉ vậy. Cô còn phải học cách 'đọc' được nghiệp lực một cách chính xác hơn, để hiểu rõ hơn về câu chuyện đằng sau mỗi con số. Và quan trọng hơn, cô phải học cách 'cân bằng'."
"Cân bằng?"
"Trong thế giới này, mọi thứ đều cần sự cân bằng. Thiện và ác, sống và chết, hạnh phúc và đau khổ. Khi một cá nhân tạo ra quá nhiều nghiệp chướng, sẽ có những thế lực tìm cách cân bằng lại. Và đôi khi, 'cái chết' chính là một hình thức của sự cân bằng đó."
An Hạ đứng dậy, đi đến giá sách cũ kỹ trong cửa hàng, nơi mẹ tôi thường để những cuốn sách về phong tục tang lễ. Cô ấy rút ra một cuốn sách cổ, bìa da đã sờn cũ, và đặt nó lên bàn.
"Đây là cuốn sách về 'Luân Hồi Nghiệp Báo'," An Hạ nói. "Cô hãy đọc nó. Nó sẽ giúp cô hiểu rõ hơn về những gì tôi vừa nói. Và đây là bài tập về nhà của cô."
Tôi cầm lấy cuốn sách, cảm nhận sự nặng trịch của nó. Cuốn sách không có tiêu đề, chỉ có những ký tự cổ xưa mà tôi không thể hiểu được.
"Còn một điều nữa," An Hạ nói, trước khi rời đi. "Trong thế giới này, không phải Tử Thần nào cũng tốt bụng, và không phải Tử Thần nào cũng công bằng. Có những kẻ lợi dụng sức mạnh của mình để thao túng, để trục lợi. Hãy cẩn thận, Mộc Miên."
Cô ấy rời đi, để lại tôi một mình trong không gian yên tĩnh của cửa hàng. Tôi mở cuốn sách cổ. Những trang giấy đã ngả vàng, với những dòng chữ viết tay bằng mực tàu, cùng với những hình vẽ minh họa kỳ lạ.
Tôi không biết mình sẽ học được gì từ cuốn sách này, nhưng tôi biết rằng, hành trình trở thành một Tử Thần của tôi, giờ đây đã bước sang một trang mới. Và nó không chỉ đơn thuần là việc gửi những tin nhắn, mà còn là một cuộc chiến nội tâm để hiểu rõ hơn về định mệnh, về nghiệp lực, và về chính bản thân mình.
Tôi nhìn ra ngoài cửa. Ánh nắng chiều vẫn hắt vào, chiếu sáng những hạt bụi lấp lánh trong không khí. Có vẻ như, cuộc đời của một cô bé 18 tuổi bán quan tài sắp không còn bình thường nữa rồi.
(Trông có vẻ xịn hơn nhưng hơi khó nhìn thì phải😅)
(Tiếp chương 2 thì mình tạo ra 1 hướng đi mới chứ cứ viết linh thì cũng khó mà viết dc tiếp. Vậy nên đọc cho vui thôi😅)