Mưa tầm tã trút xuống Neo Seoul như trải một tấm màn lạnh giá khắp thành phố. Min co ro trong chiếc áo khoác mỏng, bước vội qua con hẻm tối dẫn về khu nhà trọ. Hơi lạnh thấm vào da khiến cơn đau quen thuộc lại trỗi dậy cảm giác như hàng ngàn mũi kim đâm xuyên thịt.
Là Omega mắc chứng sợ xúc giác từ nhỏ, những ngày mưa luôn là cực hình với cậu. Quá khứ bị cha ruột, gây ra những thứ hỗn độn trong gia đình, khiến mẹ bỏ đi, sau khi bị bỏ thì ba của cậu bạo hành vì "Là Omega yếu đuối" khiến Min sống tách biệt, luôn đeo găng tay dày và tránh mọi tiếp xúc thể chất. Cậu rẽ vào góc phố vắng thì đột nhiên dừng bước.
Một mùi hương lạ, the mát như bạc hà pha khói thuốc, xộc thẳng vào khứu giác. Mùi Alpha. Min hoảng hốt nép vào tường, tim đập thình thịch. Nhưng kỳ lạ thay, làn hương ấy không khiến cậu sợ hãi. Ngược lại, nó như lớp sương mỏng dịu dàng bao bọc lấy da thịt, làm dịu tâm hồn cậu khỏi những cơn đau nhói đang hành hạ cậu.
Từ bóng đêm, một bóng người cao lớn bước ra dưới chiếc ô đen. Áo choàng bác sĩ phủ vai rộng, khuôn mặt lạnh lùng như đá cẩm thạch dưới ánh đèn đường. Đôi mắt sắc lạnh quét qua Min.
"Em không nên đi một mình lúc này."
Giọng trầm vang cất lên. Sung bác sĩ quân y trực đêm ở bệnh viện gần đó nhìn cậu Omega đang run rẩy với ánh mắt phức tạp. Anh thấy rõ vết sẹo mờ trên cổ tay Min do ba Min làm khi cậu vô tình kéo tay áo.
"Tôi… ổn."
Min lắp bắp.
"Mưa to lắm. Để tôi đưa em về."
Sung nói, giọng như không cho phép cậu từ chối. Anh giơ ô che cho cậu, cẩn thận giữ khoảng cách vừa đủ để mùi hương an thần của Alpha bao phủ Min. Suốt quãng đường, Min im lặng. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, cậu cảm thấy một sự bình yên và an toàn kỳ lạ len lỏi trong tim.
Từ hôm đó, Min thường vô tình đi ngang qua bệnh viện. Cậu lén quan sát vị bác sĩ Alpha qua ô cửa kính, dáng vẻ điềm tĩnh khi phẫu thuật cho bệnh nhân, ánh mắt kiên nhẫn với bệnh nhi nhỏ xíu, nụ cười thoáng hiện khi anh uống cà phê một mình trong phòng nghỉ. Một chiều thứ Sáu, Min vô tình bị bỏng tay do sơ ý trong xưởng sửa robot. Cậu cắn răng đến phòng khám tư nhân nơi Sung làm thêm buổi tối.
"Cởi găng ra."
Sung nói nhẹ nhàng khi thấy Min co rúm người trên ghế khám.
"Tôi… không thể."
Min nhắm nghiền mắt, mồ hôi lạnh ra như mưa. Sung đeo khẩu trang y tế, nhẹ nhàng bôi kem gây tê lên vết bỏng đỏ ửng
"Em sợ xúc giác, đúng không?"
Min giật mình. Sung tiếp tục, giọng trầm ấm
"Tôi thấy em luôn đeo găng. Và em né tránh mọi người."
Khi băng bó xong, Sung đặt nhẹ tay lên mu bàn tay Min chỗ da duy nhất không bị thương:
"Không phải mọi sự chạm vào đều gây tổn thương đâu, Min."
Làn da nơi ấy bỗng ấm lên. Min nín thở.
"Sao Alpha này biết tên mình cơ chứ?, mình mới gặp gần đây thôi mà?"
Rồi cơn bão lớn ập đến Neo Seoul. Gió như gào thét cuốn phăng mọi thứ. Đường phố chìm trong biển nước. Min kẹt trong xưởng với hệ thống điện chập chờn. Cơn đau xương khớp do thời tiết hành hạ khiến cậu lịm dần trên sàn gỗ lạnh. Tay run rẩy, cậu bấm số khẩn cấp Sung đã đưa tuần trước.
"Min? Em ở đâu?"
Giọng Sung gấp gáp vang lên. Ba mươi phút sau, tiếng cửa xưởng bị phá tan. Sung ướt sũng xông vào, hơi thở dồn dập. Thấy Min co quắp như chiếc lá héo, Sung cởi áo khoác ấm quấn quanh cậu rồi bế cậu lên.
"Không… đừng chạm vào em…"
Min khóc thút thít.
"Im đi. Em cần được giúp."
Sung nghiến răng, ôm cậu chặt hơn. Anh đưa Min về căn hộ của mình. Trong phòng khách ấm áp, khi Sung chuẩn bị thuốc giảm đau, Min vô tình nhìn thấy bức ảnh trên bàn
Một cậu bé Alpha nhỏ nắm tay cậu bé Omega đầy vết bầm.
"Anh… là cậu bé năm xưa?"
Min thều thào. Sung quay lại, mắt đỏ hoe
"Em không nhớ anh sao? Cậu hàng xóm luôn giấu bánh cho em…"
Sự thật ùa về như mùa nước lũ. Sung và Min từng là bạn thời nhỏ. Sung chứng kiến Min bị cha ruột hành hạ vì là Omega "Vô dụng". Ngày định mệnh ấy, Sung thấy Min gục trong vũng máu, Sung đã gọi cảnh sát cứu cậu. Sau vụ việc, gia đình Sung chuyển đi gấp, Min vào trại trẻ mồ côi.
"Anh tìm kiếm em suốt mười lăm năm."
Sung kể, giọng khàn đặc.
"Anh học ngành y để chữa lành những vết thương tâm lý như của em."
Min bật khóc. Bao năm cô độc, hóa ra vẫn có người nhớ thương cậu đến thế. Sung ôm cậu thật chặt cái ôm đầu tiên Min không giãy giụa. Mùi hương bạc hà của Sung như lớp bảo vệ vô hình, xoa dịu mọi nỗi đau trong cậu.
"Cho anh bảo vệ em. Min."
"Nhưng… em vẫn sợ…"
"Anh sẽ kiên nhẫn. Mỗi ngày một chút."
Từ đó, Sung trở thành "bác sĩ riêng" của Min. Anh kiên nhẫn dạy cậu tập chịu đựng tiếp xúc. Đầu tiên là cầm tay qua lớp vải áo. Rồi để những sợi tóc Sung chạm vào gáy khi anh cột tóc cho cậu. Sau cùng là những nụ hôn nhẹ như cánh bướm lên trán, lên má. Min dần mở lòng. Cậu nhận ra Sung chiếm hữu cậu bằng cách riêng của anh luôn đứng giữa cậu và đám đông, nắm chặt tay cậu khi ngủ như sợ cậu tan biến, đánh dấu phòng làm việc của cậu bằng mùi hương bạc hà đặc trưng.
Một đêm mưa, Min bất ngờ ôm Sung từ phía sau
"Anh Sung… em muốn được gần anh hơn."
Sung quay lại, mắt sâu thẳm dâng sóng
"Em chắc chứ?"
Min gật đầu, mặt đỏ như hoa lựu. Sung cúi xuống hôn cậu nụ hôn nồng nàn nhưng đầy kiềm chế. Hơi thở hòa quyện, mùi cam ngọt ngào của Min quấn lấy mùi hương bạc hà the mát của Sung.
"Min à."
Sung thì thầm vào môi cậu,
"Anh thuộc về em rồi. Từ cái ngày em nắm tay anh chạy khỏi căn nhà đã kiến em đau khổ ấy…"
Một năm sau, Min ngồi trong khu vườn nhỏ sau nhà ngôi nhà Sung mua để cả hai cùng ở. Ánh chiều vàng rực rót mật lên bản thiết kế robot hỗ trợ bệnh nhân sang chấn về mặt tâm lý, dự án cậu đang phát triển cùng viện nghiên cứu.
Tiếng chìa khóa xoay trong ổ khóa. Sung đi làm về, áo sơ mi xắn tay để lộ vết sẹo dài trên cánh tay kỷ niệm từ trận chiến biên giới năm nào. Anh ôm Min từ sau, hôn lên cổ cậu
"Có Omega nhỏ bé chờ ở nhà, anh muốn về sớm hơn mỗi ngày."
Min quay lại hôn lên môi anh, nụ cười rạng rỡ
"Yêu anh, bác sĩ Sung."
Trong không gian tĩnh lặng, hai làn hương quấn quít nhau hương cam ngọt của Omega hòa trong hương bạc hà Alpha tạo thành liều thuốc diệu kỳ chữa lành mọi vết thương trong tâm hồn họ. Sung nắm tay Min siết nhẹ.
Chiếm hữu ấy không phải xiềng xích, mà là vòng tay ấm áp nơi cả hai tìm thấy bình yên. Vết sẹo trên cổ tay Min giờ đã mờ, thay vào đó là chiếc nhẫn đơn giản lấp lánh dưới nắng chiều lời hứa về một tương lai không cô độc.