Ngày hôm ấy trước quỷ môn quan là máu, là nước mắt, là chấp niệm, là oán hận của kẻ nghịch thiên vạn đời trót thương lấy người trần.
Ngày ấy, một bóng lưng quay đi, một bàn tay nắm chặt vậy mà lúc này hai bóng lưng cùng hướng nhưng lại cách xa nghìn trùng.
Kẻ đã từng rạch trời cao, đâm thủng bóng huyền điêu, toạ trên nhìn xuống cả sơn hà lại trót lấy một chữ " Thiên " .
" Thiên " đi với " nhân " thì chỉ là hư danh mà người đời ca tụng.
Nhưng " thiên" mà hắn mang lại nằm ở mệnh. Một kẻ như vậy mà ngay trước cửa quỷ, một kẻ đã nghịch mệnh vạn đời lại vang vọng tiếng mõ vạn dặm...
Hồi kinh giác ngộ.
Hắn ngày ấy ngạo khí khốn cùng, rạch trời cao, đánh đổi niết bàn, ngàn năm tu đạo, lục căn và nửa hồn phách để thấy người thương vạn kiếp. Để rồi trước cửa quý hắn mới ngỡ rằng, kiếp người hồng trần sao ngắn ngủi.
Một lần quay lưng, xa cách muôn trùng.
" Tu trăm năm mới chung chiếc thuyền, tu ngàn năm mới nên kiếp phu thê. "
Ấy vậy mà tới tận bây giờ hắn mới ngộ ra rằng " Thấu cho kiếp nhân quả khốn cùng, vạn thủy xương ai oán mang, kiếp này nếu không gặp, liệu vạn kiếp hay hàng ngàn kiếp,ta có gặp lại? "
" Ngàn kiếp ta vẫn đợi, vạn kiếp ta vẫn chờ. "
Hắn nghĩ thầm, một lần nữa bóng dáng ấy lại đứng lên từ biển máu và nước mắt.
...Trăm ngàn năm sau, ở một buổi trời lễ hội, có một cặp nam nữ đang nắm tay nhau nô đùa. Bỗng họ lướt qua một tên ăn mày, thiếu nữ thi thoảng nhìn lại chẳng thấy gì ngoài dòng người, lại quay đi.
Trong đám đông tên ăn mày dõi theo họ, bỗng nhiên nước mắt trực trào rơi, hắn gọi.
Nàng...
Hắn thấy kì lạ, tại sao ta lại khóc và nàng là ai...?
Hắn quay đi hoà lẫn vào dòng người trong sự khó hiểu.
Ấy mới thấy, khi thiếu nữ nhìn lại chỉ là dòng người sô bồ, nhưng khi tên ăn mày quay lại, thứ lọt vào tầm mắt hắn lại là người thiếu nữ.
Liệu rằng tên ăn mày có phải là định kiếp của hắn*(nàng)...?
Nhưng mong sao chỉ là thoảng qua của một hồi ức anh hào hào hùng của thiên mệnh.
Mối tình duyên vạn kiếp đã trở thành sợi dây vô hình nối lấy tâm hồn hắn. Liệu những gì hắn thấy qua sợi dây ấy là cả một hồi ức đau thương hay chỉ là thoáng qua?
Nguyện sao hắn chỉ thấy thoáng qua là nước mắt. Để lời người thiếu nữ mà hắn thương trăm vạn đời sẽ là mãi mãi.
Thiếu nữ bồi hồi, liền cùng người thương*(thân nhân) tìm đến tên ăn mày.
Lúc này hắn nơi con hẻm tối chỉ thấy thấp thoáng gương mặt.
Nữ hài ngại ngùng hỏi, " Chúng ta quen biết nhau sao? "
Hắn đáp, " Không, chả quen biết gì cả. "
Chẳng hiểu hắn đang khóc hay giọng hắn vốn trầm. Tiểu cô nương yên lặng cảm ơn rồi ra (rời) đi.
Hình ảnh hai bóng lưng quay về nhau chắc cũng là lời an ủi cho một con người lầm lỡ trùng kiếp vì một người.