Mộ Hoa Nở Muộn
Tác giả: Tướng Của Tam Hoa Miêu🌷
BL
"Mộ Hoa Nở Muộn"
•Couple: Lưu Diệu Văn - Tống Á Hiên × Hạ Tuấn Lâm
•Tác Giả: Heo Hồng
•Thể Loại: Tâm Lý - Tình Cảm - Drama - Thanh Xuân Vườn Trường - Bi Kịch
____________
Ngày ấy, trong một khu phố nhỏ nằm ven sông, ba đứa trẻ Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên, và Hạ Tuấn Lâm đã gắn bó với nhau từ thuở ấu thơ. Những ngày tháng ấy, họ sống trong một thế giới tươi đẹp, nơi mà mỗi buổi chiều đều ngập tràn tiếng cười, sự tinh nghịch và ngây thơ. Dưới bóng cây cổ thụ, những cuộc phiêu lưu nhỏ của họ kéo dài đến tận tối, khi cả ba cùng ngồi bên ánh đèn dầu, kể những câu chuyện tưởng chừng không bao giờ hết.
Diệu Văn là người dẫn đầu mọi cuộc chơi, luôn tìm ra những trò nghịch ngợm mới. Cậu không bao giờ thiếu sáng tạo và là trung tâm của mọi cuộc vui. Á Hiên thì trầm tĩnh hơn, đôi khi nhìn mọi việc với sự hiểu biết sâu sắc, nhưng cũng rất thông minh trong việc giúp đỡ bạn bè. Hạ Tuấn Lâm luôn là người đứng sau, âm thầm bảo vệ và hỗ trợ cả hai. Họ là một nhóm bạn thân thiết, không gì có thể chia cắt được.
Nhưng như mọi câu chuyện của tuổi thơ, mọi thứ thay đổi khi những cảm xúc mới bắt đầu thức tỉnh khi họ lớn lên.
Khi bước vào tuổi dậy thì, những cảm xúc trong lòng mỗi người bắt đầu thay đổi. Diệu Văn bắt đầu nhận thấy mình có cảm giác khác lạ mỗi khi nhìn Tuấn Lâm. Đôi mắt của Tuấn Lâm trở nên đặc biệt trong lòng cậu. Tuy nhiên, Diệu Văn không thể lý giải cảm xúc ấy. Cậu cứ cố gắng che giấu nó, không muốn để nó phá vỡ tình bạn vốn rất đẹp.
Á Hiên, dù ít khi bộc lộ cảm xúc, lại cảm thấy trái tim mình loạn nhịp mỗi khi Tuấn Lâm gần gũi. Nhưng Á Hiên không dám thừa nhận tình cảm đó, vì cậu sợ rằng nếu nói ra, mối quan hệ ba người sẽ bị phá vỡ. Cảm giác của cậu đối với Tuấn Lâm không chỉ là tình bạn đơn thuần, mà là một điều gì đó sâu sắc hơn.
Còn Tuấn Lâm, tuy ít nói nhưng lại rất tinh tế trong cảm xúc của người khác. Cậu bắt đầu nhận ra rằng giữa Diệu Văn và Á Hiên có sự thay đổi, nhưng lại không thể hiểu rõ mình đang cảm thấy như thế nào. Cậu vẫn tiếp tục đối xử tốt với cả hai, nhưng có những lúc cậu không thể không cảm thấy trái tim mình hướng về Á Hiên nhiều hơn.
Khi tình cảm giữa Diệu Văn và Á Hiên dần dần trở nên phức tạp, Diệu Văn không còn cảm thấy hài lòng với sự hiện diện của Á Hiên nữa. Cậu cảm thấy ghen tị, thậm chí bực bội vì Tuấn Lâm ngày càng thân thiết với Á Hiên. Những cảm xúc tiêu cực lạ lùng này khiến Diệu Văn bắt đầu trở nên khác biệt. Cậu bắt đầu xa lánh Á Hiên, thậm chí tìm cách ghét bỏ và xoi mói những sai sót nhỏ nhất của cậu.
Lúc này, Diệu Văn không chỉ dừng lại ở việc ghét Á Hiên, mà còn bắt đầu thêu dệt những câu chuyện xấu về Á Hiên để làm cho Tuấn Lâm hiểu nhầm. Cậu kể với mọi người rằng Á Hiên luôn tỏ ra lạnh lùng, kiêu ngạo và không xứng đáng với tình cảm của Tuấn Lâm. Những lời nói ấy, dù chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của Diệu Văn, nhưng lại khiến mọi người bắt đầu có cái nhìn khác về Á Hiên.
Á Hiên cảm nhận được sự thay đổi trong Diệu Văn và bắt đầu cảm thấy bị cô lập. Cậu không hiểu tại sao Diệu Văn lại đối xử với mình như vậy, và mặc dù có những lúc cậu muốn chia sẻ cảm xúc của mình với Tuấn Lâm, nhưng lại không thể. Cậu bắt đầu trở nên mệt mỏi, không chỉ với những cảm xúc phức tạp trong lòng mà còn với mối quan hệ ngày càng căng thẳng giữa ba người.
Diệu Văn quyết định chơi xấu Á Hiên một lần nữa. Cậu bắt đầu phát tán những tin đồn xấu về Á Hiên, nói rằng cậu luôn tìm cách "cướp" Tuấn Lâm khỏi tay mình. Những lời đồn này dần dần lan rộng trong nhóm bạn của họ, khiến Á Hiên trở thành người bị xa lánh. Cậu không thể hiểu được vì sao Diệu Văn lại đối xử như vậy, nhưng mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn khi một ngày, chính Diệu Văn đứng trước mặt Tuấn Lâm, giả vờ tỏ ra lo lắng về Á Hiên.
“Cậu thật sự không nhận ra sao? Á Hiên đang cố gắng tiếp cận cậu, lợi dụng tình cảm của cậu để chiếm lấy tất cả. Tớ không muốn thấy cậu bị lừa dối,” Diệu Văn nói, giọng đầy lo lắng và tỏ vẻ quan tâm.
Tuấn Lâm nghe vậy, lòng không khỏi bối rối. Cậu bắt đầu nghi ngờ Á Hiên, mặc dù trong sâu thẳm lòng mình, cậu biết rằng mọi chuyện có thể không như những gì Diệu Văn nói. Tuy nhiên, Tuấn Lâm lại cảm thấy khó khăn khi phải đối diện với tình huống này, bởi vì cậu không muốn mất đi tình bạn với cả Diệu Văn và Á Hiên.
Á Hiên, sau khi biết được sự thật, cảm thấy cực kỳ đau đớn. Cậu hiểu rằng mình không thể tiếp tục im lặng và phải đối mặt với mọi chuyện. Cậu cố gắng giải thích với Tuấn Lâm, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Những lời của Diệu Văn đã tạo ra một vết thương sâu trong lòng cậu, và giờ đây, cậu phải đối mặt với sự cô đơn và thất vọng.
Diệu Văn không chỉ chơi xấu mà còn gây tổn thương sâu sắc cho Á Hiên bằng cách bày trò để mọi người trong nhóm bắt đầu xa lánh Á Hiên. Nhưng ngay khi mọi thứ dường như đã đi quá xa, Diệu Văn lại bị chơi xấu. Một trong những người bạn mà cậu từng tin tưởng đã quay lưng lại, lợi dụng sự yếu đuối của cậu để lừa dối và làm hại.
Chuyện này khiến Diệu Văn cảm thấy hụt hẫng. Cậu đã làm tổn thương người bạn thân nhất của mình, nhưng lại không nhận ra rằng những hành động của mình cuối cùng sẽ quay lại ám ảnh chính cậu. Cảm giác bị phản bội đột ngột khiến cậu cảm thấy mình mất phương hướng.
Diệu Văn sau khi bị chơi xấu bắt đầu nhận ra sai lầm của mình. Cậu không thể tiếp tục sống trong sự hận thù và ghen tuông nữa. Cậu quyết định tìm lại Á Hiên, dù biết rằng mọi thứ đã thay đổi. Khi gặp lại Á Hiên, Diệu Văn không còn là cậu bé ngây thơ, vui vẻ nữa, mà là một người trưởng thành, hiểu rằng tình bạn và tình yêu không thể ép buộc.
“Xin lỗi,” Diệu Văn nói trong sự chân thành, “Tớ đã làm tổn thương cậu rất nhiều. Tớ hy vọng cậu có thể tha thứ cho tớ.”
Á Hiên nhìn Diệu Văn, đôi mắt cậu đầy sự tổn thương nhưng cũng chứa đựng sự tha thứ. “Cậu đã làm tổn thương tớ, nhưng tớ không thể giữ mãi sự oán giận. Nếu cậu muốn, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Cả hai đều biết rằng tình bạn không thể quay lại như trước, nhưng ít nhất, họ đã hiểu và tha thứ cho nhau. Họ bước đi trên con đường riêng của mình, nhưng trái tim mỗi người đều đã trưởng thành hơn, biết trân trọng những gì mình có.
Á Hiên không muốn tiếp tục sống trong cái bóng của quá khứ. Cậu đã đau đớn quá nhiều rồi. Mỗi lần nghĩ đến những tháng ngày tươi đẹp khi còn là bạn bè, cậu lại thấy lòng mình thắt lại. Đối với Á Hiên, mối quan hệ giữa cậu và Diệu Văn đã chết từ lâu rồi. Dù có gặp lại nhau bao nhiêu lần, sự tổn thương vẫn không thể phai nhòa.
Một ngày, khi gặp Diệu Văn trong một tình huống ngẫu nhiên, Á Hiên chỉ lạnh lùng nhìn cậu. “Tớ không thể tha thứ cho cậu, Diệu Văn. Những gì cậu đã làm quá nghiêm trọng. Chúng ta không thể quay lại như xưa được nữa.” Câu nói này như một nhát dao cắt sâu vào trái tim Diệu Văn, khiến cậu không còn gì để nói. Cậu chỉ đứng đó, bất lực và đau đớn, nhìn Á Hiên bước đi mà không một lần ngoái lại.
Mặc dù đã thừa nhận sai lầm và xin lỗi, Diệu Văn nhận ra rằng những lời nói của cậu không thể thay đổi những gì đã xảy ra. Cảm giác của Á Hiên đối với cậu giờ đây không còn là sự tha thứ, mà là một khoảng trống, một vết thương sâu đến mức không thể chữa lành. Mỗi khi Diệu Văn cố gắng lại gần, Á Hiên chỉ đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng, xa cách.
Tuấn Lâm, sau khi biết tất cả sự thật, cũng không còn nhìn Diệu Văn bằng ánh mắt cũ. Cậu cảm thấy bị phản bội, không chỉ bởi Diệu Văn mà còn bởi chính mình người đã không nhận ra những dấu hiệu của sự thay đổi từ rất lâu rồi. Tuấn Lâm không thể dễ dàng tha thứ cho Diệu Văn, vì những tổn thương mà cậu ta gây ra không chỉ đơn giản là sự ghen tuông, mà còn là sự phản bội trong tình bạn và tình yêu.
Á Hiên không muốn tiếp tục sống trong sự im lặng và tổn thương. Cậu quyết định rằng sẽ không còn giữ lại mối quan hệ với Diệu Văn nữa. Cảm giác trống rỗng và đau đớn cứ đeo bám cậu mỗi ngày, và cậu không thể để mọi chuyện tiếp diễn như thế này. Một ngày, khi gặp Diệu Văn, Á Hiên chỉ lạnh lùng nhìn cậu và nói: “Tớ không thể tha thứ cho cậu. Những gì cậu đã làm quá nghiêm trọng. Chúng ta không thể quay lại như xưa được nữa.”
Tuấn Lâm, mặc dù không nói ra, nhưng cũng cảm nhận được sự xa cách của Diệu Văn. Cậu không thể hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy. Nhưng mỗi lần nhìn vào mắt Diệu Văn, cậu chỉ thấy một người không còn là bạn của mình nữa. Những lời nói của Diệu Văn, dù có chân thành đến đâu, đã không thể xóa nhòa những vết thương trong lòng Tuấn Lâm.
Tuấn Lâm quyết định tránh xa cả hai. Cậu cần thời gian để hiểu rõ cảm xúc của mình, và để tìm lại sự bình yên trong lòng. Cậu không thể tiếp tục sống trong sự dằn vặt giữa tình bạn và tình yêu.
Mặc dù cả ba người đều biết rằng mình không thể tiếp tục sống trong sự im lặng mãi mãi, nhưng mỗi lần gặp nhau, họ lại không biết phải nói gì. Những cuộc gặp gỡ ngày càng trở nên lạnh lẽo, không còn sự gần gũi hay hiểu nhau như trước. Diệu Văn cảm thấy mình như một người lạ trong chính mối quan hệ mà cậu từng coi là quan trọng nhất.
Cậu muốn bắt đầu lại, nhưng cảm giác bị từ chối và sự xa cách từ Á Hiên và Tuấn Lâm khiến cậu không thể thực sự bước tiếp. Diệu Văn tự hỏi liệu cậu có thể làm gì để sửa chữa mọi thứ, nhưng câu trả lời vẫn mãi không đến. Cậu quyết định bỏ đi một thời gian, tìm kiếm câu trả lời cho chính mình.
Á Hiên và Tuấn Lâm không thể tiếp tục duy trì tình bạn với Diệu Văn. Mặc dù họ có những kỷ niệm đẹp, nhưng cái giá của sự phản bội quá lớn. Cả hai quyết định rằng mình không thể tiếp tục sống trong sự giả tạo, trong khi Diệu Văn vẫn cố gắng níu kéo mối quan hệ đã chết.
Tuấn Lâm, trong một buổi tối muộn, gặp Á Hiên để nói chuyện. “Chúng ta không thể thay đổi quá khứ. Nhưng ít nhất, chúng ta có thể chọn không tiếp tục chịu đựng.” Tuấn Lâm nói, giọng cậu đầy quyết đoán nhưng cũng không thiếu sự đau đớn.
Á Hiên chỉ gật đầu. “Cậu nói đúng. Chúng ta không thể tiếp tục như vậy. Dù sao, tình bạn đã chết rồi.”
Diệu Văn, sau một thời gian rời đi, trở lại và nhận ra rằng mọi thứ đã thay đổi. Cậu không thể cứu vãn mối quan hệ với Á Hiên và Tuấn Lâm. Mọi thứ đã chấm dứt, và không có cách nào quay lại.
Cảm giác trống rỗng bao trùm lấy Diệu Văn. Cậu đã mất đi tình bạn, tình yêu, và tất cả những gì cậu từng coi là quan trọng. “Mình đã làm gì thế này?” Cậu tự hỏi, nhưng không có câu trả lời.
Một buổi chiều mưa, Diệu Văn ngồi một mình trong căn phòng tối, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa rơi tầm tã, như thể mọi nỗi đau của cậu đang được xóa đi. Nhưng những vết thương trong lòng vẫn không thể lành.
Thời gian trôi qua, nhưng những vết thương trong lòng Diệu Văn vẫn chưa thể lành. Cậu tìm cách tiếp xúc lại với Á Hiên và Tuấn Lâm, nhưng mỗi lần gặp lại, chỉ có sự lạnh lùng và im lặng. Mối quan hệ giữa ba người không thể trở về như xưa, và Diệu Văn nhận ra rằng mình đã mất đi tất cả.
Mỗi ngày, Diệu Văn vẫn đến những nơi quen thuộc, nơi mà trước kia cậu từng vui vẻ cùng hai người bạn, nhưng giờ đây, mọi thứ đều trở nên mờ nhạt và xa lạ. Những ánh mắt lạnh lẽo của Á Hiên và Tuấn Lâm làm cậu cảm thấy như một kẻ ngoài cuộc trong chính cuộc đời của mình.
“Làm sao để bắt đầu lại?” Diệu Văn tự hỏi, nhưng không có câu trả lời.
Cảm giác bế tắc và cô đơn ngày càng gia tăng. Diệu Văn đã cố gắng tìm một cách để chữa lành vết thương trong lòng, nhưng những nỗ lực của cậu đều vô ích. Cậu không thể tha thứ cho chính mình về những sai lầm đã phạm phải, và càng không thể khiến Á Hiên và Tuấn Lâm tha thứ cho cậu.
Cậu dành những ngày tháng đó để suy nghĩ về những lựa chọn sai lầm của mình. Nhưng dù có thay đổi thế nào, sự thật vẫn là: mối quan hệ này đã không còn. Cậu không thể quay lại, không thể làm lành những vết thương mà chính tay mình đã tạo ra.
Cảm giác bị bỏ rơi, cô đơn và vô vọng cứ dâng lên trong lòng Diệu Văn. Cậu không thể tiếp tục sống trong cái bóng của quá khứ. Mỗi lần nhìn vào Á Hiên và Tuấn Lâm, cậu chỉ thấy sự xa lạ, sự phản bội. Tình bạn, tình yêu, tất cả đều đã chết từ lâu.
Một buổi sáng, khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ phòng mình, Diệu Văn quyết định sẽ không ở lại thêm nữa. Cậu cảm thấy rằng mình đã quá mệt mỏi với những ký ức và những mối quan hệ không thể cứu vãn. Cảm giác thất bại bao trùm lấy cậu.
Diệu Văn không nói với bất kỳ ai về quyết định này. Cậu không muốn để lại một lời từ biệt, không muốn làm người khác phải lo lắng. Cậu tự nhủ rằng mình đã quá chán nản với cuộc sống này. Nếu có thể, cậu chỉ muốn trốn khỏi tất cả, đi tìm một nơi nào đó, nơi không có ai biết cậu, không có những tổn thương này.
Cậu cầm chiếc ba lô, lấy những món đồ cá nhân, và lặng lẽ rời đi. Mỗi bước đi của cậu như càng xa rời những người thân yêu, và trong lòng cậu chỉ có sự trống rỗng. Không ai biết rằng Diệu Văn đã ra đi, không ai nhận ra sự vắng mặt của cậu cho đến khi quá muộn.
Diệu Văn ra đi trong lặng lẽ, không một lời từ biệt. Cậu không muốn ai biết, không muốn làm người khác phải đau lòng vì mình. Những ký ức đau thương, những sự phản bội, và những lỗi lầm của cậu khiến cậu không thể tiếp tục sống trong thế giới này.
Cậu đi dọc theo những con đường quen thuộc, nhưng dường như không còn gì quen thuộc nữa. Mọi thứ đã thay đổi, và cậu nhận ra rằng không còn nơi nào để quay lại. Những mối quan hệ đã bị phá vỡ không thể hàn gắn. Những con người cậu yêu quý, giờ đây trở thành những người lạ lẫm.
Á Hiên và Tuấn Lâm, khi nhận ra Diệu Văn đã biến mất, đã vô cùng lo lắng. Họ tìm kiếm cậu ở mọi nơi, nhưng không tìm thấy. Chỉ có những lời nhắn và những dấu vết mờ nhạt còn lại. Tuy nhiên, dù có tìm kiếm đến đâu, họ không thể tìm thấy Diệu Văn. Cậu đã ra đi, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Khi Tuấn Lâm đứng trên bến xe buýt, nhìn vào tấm biển nơi Diệu Văn đã ra đi, cậu chỉ biết thở dài, tay siết chặt một chiếc ví cũ mà Diệu Văn đã để lại. “Có phải chúng ta đã quá muộn không?” Tuấn Lâm tự hỏi.
Á Hiên đứng bên cạnh, ánh mắt trống rỗng. “Có lẽ, chúng ta đã không thể cứu vãn được gì nữa rồi.”