“Có những người, dù chỉ xuất hiện một lần, cũng đủ để ta mang theo suốt cả đời.”
⸻
1. Những ngày mưa đầu tiên
Tôi tên là Dương Tiểu Mộng. Cuộc đời tôi không hạnh phúc như những người khác. Bố mẹ ly hôn từ khi tôi còn nhỏ, căn nhà chỉ còn lại tôi và bà ngoại, lặng lẽ và đầy những nỗi cô đơn không thể chia sẻ.
Tôi luôn thích những ngày mưa. Mưa giúp tôi giấu đi những giọt nước mắt, những nỗi buồn mà tôi chẳng thể nói với ai.
Và rồi, vào một ngày mưa, tôi gặp Thư Hạo – chàng trai khiến trái tim tôi bắt đầu rung động.
⸻
2. Thư Hạo – ánh sáng giữa cơn mưa
Thư Hạo chuyển đến lớp tôi, với nụ cười nhẹ nhàng và ánh mắt trầm lặng. Cậu ấy không nói nhiều, nhưng luôn biết cách khiến tôi cảm thấy bình yên.
Chúng tôi cùng nhau trải qua những buổi học dưới mái hiên trường trong cơn mưa rả rích, chia sẻ những bản nhạc cậu chơi trên cây đàn piano cũ kỹ.
Cậu nói với tôi:
“Cậu không cô đơn đâu, Tiểu Mộng. Chỉ là cậu chưa tìm được người để tin tưởng.”
Lời nói ấy như ngọn lửa ấm trong trái tim tôi.
⸻
3. Lục Tĩnh Dạ – người con gái bên cạnh
Nhưng cuộc đời đâu dễ dàng như mơ.
Có một người con gái khác – Lục Tĩnh Dạ, bạn học cùng lớp, luôn xuất hiện bên cạnh Thư Hạo mỗi khi tôi không có mặt.
Cô ấy không giấu giếm sự quan tâm dành cho Thư Hạo, và tôi thấy khoảng cách giữa tôi và cậu ngày càng lớn.
Một lần, Tĩnh Dạ nói với tôi thản nhiên:
“Hạo không chỉ cần một người để yêu, mà còn cần một người để dựa vào, Tiểu Mộng à.”
⸻
4. Mưa và những nghi ngờ
Tôi cố gắng tin vào lời hứa của Thư Hạo, nhưng sự im lặng và khoảng cách dần trở thành rào cản không thể vượt qua.
Tôi từng thấy cậu đứng cùng Tĩnh Dạ bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm, không nhận ra tôi đang đứng đó.
Nỗi đau dâng trào trong tôi, nhưng tôi không dám hỏi. Chỉ biết giữ cho riêng mình những nghi ngờ, những tổn thương.
⸻
5. Bí mật đắng lòng
Rồi tôi biết sự thật.
Thư Hạo bị bệnh tim bẩm sinh, nặng đến mức cậu không thể tiếp tục học bình thường. Cậu chọn giấu tôi để không làm tôi đau, chọn Tĩnh Dạ – người bạn lâu năm, người có thể chăm sóc cậu.
Tĩnh Dạ là điểm tựa của cậu, là người thầm lặng ở bên khi cậu cần nhất.
Tôi đau đớn, nhưng biết mình không thể làm gì hơn ngoài việc im lặng.
⸻
6. Cơn bão cuối cùng
Một ngày, Thư Hạo bị tai nạn nghiêm trọng trên đường về nhà.
Tôi chạy đến bệnh viện, nhìn thấy cậu nằm đó yếu ớt, ánh mắt vẫn cố gắng tìm tôi trong mê man.
Cậu thì thầm:
“Xin lỗi, Tiểu Mộng. Tớ không muốn cậu phải chờ đợi một điều vô vọng.”
Đó là lần cuối tôi được nghe giọng nói ấy.
⸻
7. Khoảng lặng sau cùng
Thư Hạo ra đi, để lại tôi trong nỗi đau không thể nói thành lời.
Tôi không thể khóc trong tang lễ, vì sợ nếu bật khóc sẽ không thể dừng lại.
Sau đó, tôi tìm thấy trong phòng cậu quyển nhật ký với những dòng viết nguệch ngoạc:
“Tớ không sợ chết, chỉ sợ sẽ làm em đau thêm. Nếu có kiếp sau, tớ muốn cùng em nhìn mưa rơi lần nữa.”
Tôi ôm quyển nhật ký, nước mắt tuôn trào.
⸻
8. Đứng dưới cơn mưa
Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn giữ thói quen đứng dưới mưa, như thể mưa có thể mang cậu trở lại.
Tôi không giận cậu, không trách Tĩnh Dạ – chỉ biết rằng, có những tình cảm dù sâu đậm đến đâu, cũng không thể nắm giữ mãi mãi.
Dưới trời mưa, tôi nhớ về một người đã từng là ánh sáng trong cuộc đời tôi – dù chỉ là một ánh sáng mong manh
9. Cuộc gặp bất ngờ và lời nói lạnh lùng
Một ngày mưa, khi tôi đứng bên mái hiên trường cũ, Tĩnh Dạ bất ngờ xuất hiện. Cô ấy bước đến, ánh mắt vẫn sắc lạnh như ngày nào.
“Mày nghĩ mày có thể thay thế tao sao? Mày không bao giờ bằng tao, đừng mơ!”
Tôi im lặng, không phản kháng. Mọi lời nói ấy như dao cứa vào tim tôi.
Tĩnh Dạ tiếp tục:
“Hạo là người của tao, còn mày, chỉ là cái bóng nhạt nhòa mà thôi.”
Tôi cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã đầy tổn thương.
⸻
10. Nỗi đau không thể gọi tên
Tôi biết mình không thể đuổi cô ấy đi, cũng không thể giành giật những gì đã mất.
Nhưng mỗi lần nghe những lời đó, tôi cảm thấy như đang bị đẩy xuống tận cùng của tuyệt vọng.
Tôi hỏi chính mình: liệu tình yêu có thể đủ lớn để vượt qua sự khắc nghiệt của cuộc đời? Hay chỉ là giấc mơ vỡ vụn dưới cơn mưa?
11. Những lời chưa nói
Tĩnh Dạ nhìn tôi bằng ánh mắt không phải chỉ ghét bỏ, mà còn chất chứa nhiều đau đớn và dằn vặt.
Cô kể về những tháng ngày chăm sóc Thư Hạo trong im lặng, chịu đựng sự mệt mỏi và tuyệt vọng mà không ai biết đến.
“Mày không bao giờ hiểu được, mày không biết Hạo đã phải chịu đựng những gì. Tao ở đó vì cậu ấy, chứ không phải vì muốn cướp của mày điều gì.”
Lời nói của cô khiến tôi chùng xuống. Tôi nhận ra, tình yêu của họ không đơn giản chỉ là tranh giành, mà còn là một cuộc chiến với số phận nghiệt ngã.
12. Sự im lặng của trái tim
Tôi biết mình không thể thay đổi quá khứ, cũng không thể níu kéo người đã khuất.
Tôi buông tay, để cho những nỗi đau được sống trong lòng mình
⸻
13. Bước đi trong mưa
Tĩnh Dạ quay đi, để lại tôi đứng đó, lòng nặng trĩu những suy tư.
Tôi biết, dù có bao nhiêu mâu thuẫn, họ cũng từng là những người yêu thương nhau sâu sắc.
Tôi không trách cô ấy, cũng không hận Thư Hạo. Chỉ mong một ngày nào đó, trái tim sẽ nhẹ nhõm hơn.
🌧️ 14. Mưa cuối cùng – tuyệt vọng dưới mái hiên
Tôi đứng một mình dưới mái hiên trường cũ, nước mưa rơi nặng hạt, hòa cùng những giọt nước mắt nóng hổi trên má.
Xung quanh chỉ còn tiếng mưa và tiếng thở dài của gió. Thư Hạo đã rời xa, Tĩnh Dạ cũng quay đi, để lại tôi trong thế giới cô đơn tột cùng.
Tim tôi như bị bóp nghẹt, từng nhịp đập trở nên ngắn lại, nghẹn ngào đến không thể thở nổi.
Mái hiên này, nơi chúng tôi từng cùng nhau trú mưa, giờ chỉ còn lại tôi – cô đơn và tuyệt vọng.
Tôi nhìn đôi tay mình, run rẩy nắm chặt lan can mái hiên.
“Có lẽ, chỉ có đây… nơi bắt đầu và cũng là nơi kết thúc.”
Tôi nhắm mắt, lòng dồn nén những tổn thương, nỗi đau, và rồi, không kịp nghĩ suy thêm, tôi buông tay, ngã rơi xuống…