𝄞🎧✧°•✮•°✧🎧𝄞
Thu là sinh viên năm ba ngành Kiến trúc tại một trường đại học lớn ở Hà Nội. Cô gái với ánh mắt sáng và nụ cười hiền ấy chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, cô sẽ yêu một người cùng giới. Trong thế giới của Thu, tình yêu là những gì ngọt ngào nhưng rõ ràng – con trai yêu con gái, và ngược lại. Nhưng mọi khái niệm ấy bắt đầu mờ nhạt khi cô gặp Lam – sinh viên năm cuối ngành Mỹ thuật, người có tâm hồn phóng khoáng và đôi mắt buồn như chứa cả một bầu trời mưa.
Lam không giống ai cả. Cô ấy lặng lẽ, ít nói, nhưng mỗi khi vẽ tranh thì như biến mất khỏi thế giới này, chỉ còn lại sự đắm chìm trong màu sắc và đường nét. Thu gặp Lam lần đầu trong một buổi triển lãm tranh ở trường. Khi đó, cô chỉ đứng ngắm một bức tranh vẽ một cô gái đang ôm lấy chính bóng của mình – đầy cô đơn nhưng cũng dịu dàng đến kỳ lạ. Bức tranh khiến Thu cảm thấy gì đó rất sâu – như có một dây đàn bị đánh trúng trong tim.
“Cậu thích tranh đó à?” – một giọng nói nhẹ nhàng cất lên sau lưng cô. Là Lam. Thu quay lại, hơi bất ngờ.
“Tớ thấy nó… có gì đó buồn. Nhưng đẹp.”
Lam chỉ cười. Nụ cười ấy, không hiểu sao, ở lại trong tâm trí Thu mãi về sau.
Từ những lần tình cờ gặp nhau, họ dần trở thành bạn. Lam đưa Thu đi xem triển lãm, dạy cô cách cảm tranh, cách hiểu một tác phẩm bằng cảm xúc chứ không phải kiến thức. Thu, ngược lại, hay đưa Lam đi dạo phố cổ, uống cà phê, ngắm người qua lại. Hai người, hai thế giới khác nhau, nhưng như những mảnh ghép vừa vặn đến kỳ lạ.
Rồi một ngày, khi cả hai đang ngồi trên sân thượng quán cà phê quen, Thu bất giác tựa đầu vào vai Lam. Không nói gì, Lam chỉ im lặng để yên như thế. Gió thổi nhẹ, trời sập tối dần, và mọi thứ như đứng lại.
“Tớ… không biết chuyện này là gì, nhưng mỗi lần ở bên cậu, tớ thấy bình yên đến lạ,” – Thu nói khẽ.
Lam vẫn nhìn xa xăm, một lát sau mới quay sang: “Tớ cũng vậy.”
Kể từ đó, họ không còn là bạn. Họ là của nhau – theo một cách không cần định nghĩa.
Mọi chuyện tưởng như bình yên, cho đến khi mẹ của Thu phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người. Bà không chấp nhận. Với bà, tình yêu đồng giới là “bệnh hoạn”, là “sai trái với truyền thống và đạo lý”. Bà yêu con, nhưng càng yêu, càng không thể chấp nhận con đi “con đường lạc lối” như vậy.
“Con là con gái mẹ, con phải lấy chồng, sinh con, sống như bao người khác. Con không thể sống thế này cả đời được.”
Thu khóc. Cô cố giải thích, cố làm cho mẹ hiểu tình cảm giữa cô và Lam không phải là một cơn bồng bột. Nhưng càng nói, bức tường giữa hai người càng dày lên.
Lam cũng bị gia đình gọi về. Cô bị cấm túc, bị quản lý nghiêm ngặt. Họ xóa tên Thu khỏi điện thoại cô, chặn tất cả liên lạc. Lam cảm thấy như cả thế giới đang quay lưng với mình – chỉ vì cô dám yêu một người con gái.
𝄞🎧✧°•✮•°✧🎧𝄞