𝄞🎧✧°•✮•°✧🎧𝄞
1. Gặp nhau giữa ngã rẽ thanh xuân
Linh là cô học sinh lớp 11, hiền lành, ít nói, có nụ cười e ấp như nắng sớm. Còn Quân là cậu bạn cùng lớp, hào hoa, hòa đồng, với nụ cười tỏa nắng khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy vui vẻ. Họ chẳng có gì đặc biệt ngoại trừ việc cùng ngồi cạnh nhau trong tiết tự chọn. Mỗi sáng đến lớp, Linh đều chú ý đến cách Quân nhấc cao tay giơ bảng hỏi, đôi mắt sáng rực với niềm hứng khởi, khiến tim Linh chợt lạc nhịp.
Cứ như vậy, tình cảm thầm lặng lớn lên từng chút — không gào thét, không đòi hỏi, chỉ âm thầm hiện hữu. Cô lặng lẽ theo dõi Quân từ xa, để ý từng cách cậu ấy cười nói với bạn bè, chăm sóc đàn em, hoặc tỉ mẩn lau bảng viết bài... Đó là những khoảnh khắc đơn giản nhưng quý giá với Linh.
2. Ký ức ngọt ngào và những dấu hiệu nhỏ nhoi
Một buổi chiều sau giờ học, Linh và Quân tình cờ cùng ôn bài tại thư viện. Quân hỏi Linh một câu học tập, và ánh mắt của Linh khi trả lời, thoáng ngại ngùng nhưng rạng rỡ, khiến Quân bật cười nhẹ. Cảm giác ấy như một ngọn lửa nhỏ rực lên trong lòng Linh. Cậu chỉ nghĩ đó là lúc vui vẻ của hai người bạn, nhưng với Linh, đó là một khoảnh khắc đáng quý như cả thế giới.
Những lần Quân dừng ngang ngoài hành lang để giúp bạn làm bài, vỗ vai động viên người bị điểm kém... tất cả đều khiến trái tim Linh loạn nhịp. Cô nhận ra mình không chỉ thương cảm, mà còn muốn được gần cậu ấy hơn — giống như mong muốn được bảo vệ và được đồng hành.
3. Những khắc khoải của sự chờ mong
Tình cảm của Linh lớn lên theo tháng ngày, mang theo cả nỗi lo “nếu nói ra sẽ làm mất kết nối”. Cô sợ nếu bày tỏ, Quân sẽ im lặng, hoặc, tệ hơn, sẽ tránh cô. Hơn cả, cô không muốn mất đi cảm giác bình yên khi chỉ “xuất hiện bên người, im lặng và được lặng yêu từ xa”.
Trong lòng cô xuất hiện “uncertainty and hope” — xen lẫn hoang mang và khát khao, giống như trạng thái limerence mà Dorothy Tennov từng mô tả, khi “khi anh ấy tỏ ra yêu mình, mình hạnh phúc hoan hỉ; khi anh ấy lạnh nhạt, mình đau đớn vô ngôn” .
Cô giữ kín nỗi lòng, viết trong nhật ký, theo dõi mạng xã hội, cứ thấy cậu đăng gì là tim cô lại đập mạnh. Ban đầu cô tự hỏi: “Liệu cậu có để ý đến mình không?”. Rồi cô tự trả lời: “Chỉ cần chúng ta cùng lớp, cùng thời, đã là phúc”.
4. Ngày lễ nhỏ, tim rung động
Hôm trường tổ chức lễ Valentine cho học sinh, cửa hàng hoa nhỏ trước cổng trường có tặng hoa hồng đỏ cho các cặp đôi chụp hình. Linh đứng nép một góc với bó hoa nhỏ bạn bè tặng, vừa ngại, vừa háo hức. Bỗng Quân bất ngờ lại gần, nở nụ cười: “Cho tớ chụp ảnh cùng nhé.” Linh đỏ mặt, gật đầu. Khi họ đứng cạnh nhau, Quân đặt bó hoa lên tay cô và nói: “Hoa… rất hợp với nụ cười cậu.” Linh nghe tim như nhảy ra ngoài lồng ngực. Mọi thứ dường như mờ dần ngoài khung hình, chỉ còn khoảnh khắc hai người, hình trái tim và ánh mắt ấy.
Với cô, đó là nụ hôn đầu của tim — không hẳn hôn môi, nhưng là sự chạm nhẹ giữa hai tâm hồn. Cô ôm bó hoa ấy về nhà, đặt cạnh sách vở, như đặt cả hy vọng vào đó.
5. Thổn thức giữa im lặng
Sau đó, Linh bắt đầu viết thư (nhưng không gửi). Cô nói ra mọi điều: “Tớ thích cậu, không đòi đáp lại, chỉ muốn cậu biết rằng cậu đã khiến tớ trái tim rung động từng nhịp.” Cô ấp úng khi nghĩ đến anh sẽ đọc, sẽ hỏi lại, hoặc – tệ hơn – sẽ lờ cô đi. Có đêm cầm bút nhưng nước mắt ứ ngầu trên trang giấy. Cô xé đi, viết tiếp, xé đi... rồi gom thành tập nhỏ để lỡ quên, đâu đó, trong một góc tâm hồn.
Bạn thân khuyên cô nên nói ra. Nhưng Linh nói: “Nếu mình nói, có thể người mất ngủ là mình. Đừng để vì một lời nói mà mất đi người.” Cô chấp nhận tình cảm lặng lẽ ấy, như một bí mật không ai biết, nhưng khiến cô thấy mình đang sống.
6. Khoảnh khắc trung thực
Một hôm, Quân chia sẻ trong giờ văn: “Tình yêu là khi bạn vẫn nghĩ đến người ấy giữa một khoảng không gian, giữa cuộc sống thường nhật, dù có chuyện gì xảy ra.” Linh nghe thấy, tim lại xao xuyến. Cô không biết đó có phải là cảm giác của Quân — hay chỉ là suy nghĩ của cậu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cậu mà nghĩ vậy, cô đã thấy đủ.
7. Cuối năm học — phút giao thừa của tuổi trẻ
Tuổi học trò luôn có “ngày cuối cùng” nhiều cảm xúc. Trường tổ chức lễ tổng kết, chụp hình kỷ yếu. Linh và Quân cùng được xếp chung nhóm. Khi nghe tiếng trẻ ê a gọi tên, Linh chợt thấy khoảnh khắc đang trôi qua vội vã. Cô quyết định làm một điều dũng cảm — ít nhất cho mình cơ hội “thừa nhận” cảm xúc.
Cô đánh bạo viết tấm thiệp nhỏ:
-"Quân à, mình biết rằng mình không đủ can đảm để nói trực tiếp, nên viết cho cậu. Mình thích cậu. Không cần cậu đáp lại, hoặc thay đổi gì. Mình chỉ muốn cậu hiểu, đã có một người theo dõi và trân trọng từng nụ cười của cậu. Dù sao thì, cảm ơn vì đã mang đến cho mình một năm học bình yên nhiều hơn. Linh."
Cô tình cờ đặt thiệp ở bàn của Quân trước khi về nhà — lòng thổn thức không gọi thành lời.
8. Tiếng vọng của trái tim
Ngày hôm sau, Linh đến lớp trong trạng thái vừa sợ vừa mong. Cậu ấy có vẻ bất ngờ. Buổi học qua nhanh, đến giờ ra chơi — Quân nhẹ nhàng bước đến bàn Linh, rụt rè hỏi:
“Linh... thiệp này... là cậu viết à?”
Linh gật, nhìn chằm chằm xuống tập vở.
Quân mỉm cười, nói: “Cảm ơn cậu... vì đã nói ra. Mình... không biết nói sao cho đúng, nhưng mình rất trân trọng. Mình rất quý cậu, như một người bạn tốt nhất. Mình không muốn vì điều này mà mất đi điều chúng ta đang có.”
Linh ngẩng lên, nghe tim hơi xót nhưng lại nhẹ nhõm.
9. Đôi bạn vẫn là… đôi bạn
Sau đó, không có những thay đổi lớn lao — họ vẫn trò chuyện, vẫn giúp nhau nhóm bài, vẫn cười đùa như trước. Nhưng giữa họ bây giờ có một điều khác — một sự chân thành hơn, không còn ngại ngùng bằng hữu. Linh biết, cậu ấy không đáp lại bằng tình cảm yêu đương, nhưng cậu trân trọng cô, và điều đó đủ để cô tiếp tục bước tiếp trong tháng ngày học trò.
Epilogue
Một ngày cuối cùng trước khi chia tay hè, họ cùng ra sân trường, đứng dưới gốc phượng già. Linh nhẹ nhàng nói: “Chúc cậu hè vui vẻ.” Quân đáp: “Cậu cũng vậy nhé.” Cậu đưa tay bắt nhẹ, nắm chặt tay cô rồi buông ra. Linh nhắm mắt, hít sâu, nhận ra: yêu thật lòng là cảm giác được chạm vào ánh sáng — không phải để chiếm đoạt, mà đơn giản là... được sống thật.
𝄞🎧✧°•✮•°✧🎧𝄞