Ngày mùa đông không có tuyết
Gió lạnh đầu đông len qua khe cửa kính, mang theo mùi hăng hắc của khói xe và chút vị ngọt ấm từ quán bánh ngọt dưới phố. Dương Bác Văn ngồi một mình trong quán cà phê tầng hai, ngón tay khẽ xoay tách cappuccino, bọt sữa đã tan từ lâu. Anh không phải chờ ai—ít nhất, đó là điều anh tự nói với mình.
Nhưng rồi, cánh cửa kính bật mở.
Tiếng chuông leng keng, và Tả Kì Hàm bước vào. Vẫn là dáng vẻ ấy: áo khoác dài màu xám tro, khăn quàng trắng hơi lệch sang một bên, và ánh mắt như chứa cả một mùa đông lặng lẽ.
“Đợi lâu chưa?”
Kì Hàm mỉm cười, nhưng giọng khẽ như sợ phá vỡ thứ yên tĩnh mong manh giữa hai người.
“Không. Anh cũng vừa tới.”
Bác Văn nói dối. Anh đã ở đây hơn một giờ, chỉ để chắc chắn rằng khi Kì Hàm xuất hiện, mình sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc ấy.
Họ ngồi đối diện. Cuộc trò chuyện ban đầu chỉ là những câu hỏi xã giao: công việc dạo này thế nào, sức khỏe có ổn không, đã quen với nhịp sống mới chưa. Nhưng đằng sau từng chữ, từng ánh nhìn tránh đi, là hàng ngàn câu hỏi chưa bao giờ được thốt ra:
Em có còn nhớ không?
Vì sao em bỏ đi ngày hôm đó?
Chúng ta… vẫn còn là gì của nhau không?
Kì Hàm hớp một ngụm trà, đôi mắt lơ đãng nhìn ra phố. “Ở thành phố mới, tuyết rơi nhiều. Nhưng lạnh lắm.”
Bác Văn khẽ cười, giọng trầm xuống: “Ở đây, mùa đông năm nào cũng không có tuyết. Nhưng… vẫn lạnh.”
Giữa họ, có một khoảng trống vô hình—vừa đủ để giữ hai bàn tay không chạm vào nhau, vừa đủ để cả hai vẫn nghe được tiếng tim mình đập.
Khi buổi chiều dần ngả sang hoàng hôn, Kì Hàm đứng dậy:
“Anh… vẫn như trước, vẫn thích cà phê không đường.”
Bác Văn ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ấy. Ánh mắt từng khiến anh tin rằng chỉ cần ở bên nhau, mọi mùa đông đều ấm.
“Còn em,” anh đáp, “vẫn như trước—uống trà nóng, nhưng thích để nguội mới uống.”
Họ cười. Nhưng nụ cười ấy giống như mặt hồ đông: bên trên tĩnh lặng, bên dưới là làn nước lạnh buốt.
Khi cánh cửa khép lại sau lưng Kì Hàm, Bác Văn vẫn ngồi yên. Tách cà phê đã nguội hẳn. Ngoài kia, phố vẫn không có tuyết, và mùa đông vẫn cứ kéo dài.
Nhưng anh biết—chỉ cần một lần nữa Kì Hàm quay lại, anh vẫn sẽ chờ.