Rừng sâu vào mùa hạ, cây cối ngột ngạt như đang cố nuốt lấy ánh sáng mặt trời. Một màu xanh đen bao trùm toàn thể không gian, tạo ra một cảm giác u tối, đen đúa và rùng rợn.
Gió thổi qua những tán cây rậm rạp tạo ra những âm thanh rì rào như lời thì thầm của những linh hồn lang thang. Đâu đó giữa bạt ngàn tăm tối ấy, Bright đang đi, đôi mắt hắn mở lớn với ánh nhìn lạc lõng, và cái miệng thì không ngừng lẩm bẩm.
- Ngọn lửa là gì? Là sự tồn tại khát máu hay chỉ là nỗi sợ của con người trước ánh sáng yếu ớt? - Giọng đứt gãy, dường như vỡ vụn ra.
Bright có một thói quen kỳ dị. Hắn nói chuyện với không khí, mỗi lần hắn mở miệng, lời lẽ như đứt đoạn, không có trật tự, nhưng lại ẩn chứa một logic quái đản chỉ hắn mới hiểu. Ai cũng gọi hắn là kẻ điên của rừng già, một gã với tâm trí bất thường, dường như lúc nào cũng trôi dạt giữa thế giới này và một chiều không gian khác, lạ lẫm và điên cuồng.
Bright lang thang tới một ngôi nhà gỗ nhỏ ẩn sâu trong rừng. Căn nhà ấy là nơi Win đang trú ngụ, một họa sĩ lãng du. Win không phải người bình thường, cậu ta mang trong mình ma thuật của lửa. Trong căn phòng tối om, ánh nến dập dờn hắt bóng lên bức tranh còn dang dở. Trên palette, những mảng màu trộn lẫn như máu, như đất, như những linh hồn bị đốt cháy. Win vẽ tranh bằng ma thuật và ngọn lửa, vừa là thứ bảo vệ nhưng cũng là thứ cầm chân cậu ở trong khu rừng này mãi mãi.
Win đang vẽ, nhưng đôi tay cậu run lên. Vì Win biết Bright sắp đến.
Tiếng gõ cửa vang lên, như tiếng móng tay cào trên nắp quan tài. Âm thanh không chói tai nhưng ghì rất chặt, khó thở và quái dị.
- Win, ngươi có ở đó không? - Giọng Bright rền rĩ, khàn đặc như những cành cây khô gãy rụng bị dẫm nát.
Win đặt cọ xuống, mắt lóe lên ánh cam đỏ nhạt, màu của lửa. Cậu đứng dậy, mở cửa. Một mùi hương ẩm mốc và tanh tưởi phả vào mặt. Bright đứng đó, gầy guộc như bộ xương bọc da, đôi mắt sâu hoắm sáng lên một tia điên dại.
- Hôm nay ngươi đến làm gì? - Win hỏi, giọng thì thầm, mắt không nhìn Bright.
Bright mỉm cười, nụ cười méo mó như sắp vỡ.
- Ta muốn hỏi về ngọn lửa. Nó có phải là sự sống không? Hay nó chỉ là công cụ để hủy diệt? Ta biết người rất rành về nó.
Win không trả lời. Cậu quay đi, thắp thêm một ngọn nến, và trong giây lát, căn phòng rực sáng trong sắc cam đỏ của lửa. Bright bước vào, những lời lẩm bẩm không ngớt trên môi hắn.
- Ngọn lửa đốt cháy tranh vẽ. Tranh vẽ là linh hồn của ngươi, Win. Vậy nếu ta đốt tranh vẽ, có phải ta sẽ đốt luôn linh hồn ngươi không?
Win siết chặt bàn tay.
- Đừng chạm vào tranh của ta.
Nhưng Bright đã tiến tới. Hắn nhón lấy cây cọ, nhúng vào màu đỏ như máu và vẽ một đường chéo ngang bức tranh dang dở.
- Đỏ này. Đỏ như máu chảy. Đỏ như cái chết tức tưởi. Ngươi có thấy không, Win? Ngươi có thấy nó đẹp không?
Win hít sâu, những ngón tay cậu khẽ run. Trong mắt cậu, ngọn lửa bùng lên. Một ma thuật đang trỗi dậy, một sức mạnh ngủ yên từ lâu.
- Bright… - Win thốt lên. - Ngươi đã vượt quá giới hạn rồi.
Bright cười, tiếng cười vang vọng như tiếng kêu rên của rừng già.
- Giới hạn? Không có giới hạn nào cả. Mọi thứ chỉ là lý luận của ta, của thế giới này. Giống như lửa, nó tồn tại chỉ vì ta nói về nó. - Cười hoang dã.
Win vươn tay. Một ngọn lửa xanh lam bùng lên từ lòng bàn tay cậu. Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt Bright, và lần đầu tiên, sự điên dại trong hắn thoáng chốc tan biến, để lại một nỗi sợ nguyên thủy.
- Ngươi định làm gì? - Bright lùi lại, giọng run rẩy.
- Ngươi là lý luận của chính mình, Bright. Nhưng ta là thực tại, và ngọn lửa này… sẽ kết thúc tất cả.
Win nhắm mắt. Ngọn lửa xanh bùng lên, xoắn vào nhau như một con rắn lửa, nuốt chửng lấy Bright. Tiếng thét xé rừng vang vọng, Bright gào lên những câu lý luận cuối cùng, giọng khản đặc:
- Ngọn lửa… nó không giết ta… nó giải thoát ta… phải không?
Cơ thể Bright chìm trong biển lửa. Mùi thịt cháy khét lẹt tràn ngập căn phòng. Chỉ còn tiếng lửa nổ lép bép và đôi mắt Win trống rỗng nhìn đống tro tàn.
Win đứng bất động hồi lâu, cậu nhặt cây cọ rơi dưới sàn, đầu cọ vẫn cháy âm ỉ. Win đưa nó lên cao, để ánh lửa nhỏ trên đầu cọ bập bùng như một lời nguyền.
- Ngọn lửa không lý luận. Nó chỉ cháy và giết người, đó là lí do ta sẽ mãi mãi ở lại nơi này.
Ngoài cửa sổ, rừng già như lặng câm. Gió ngừng thổi, lá cây ngừng xào xạc.
Và Win, một mình giữa biển đêm, lại tiếp tục vẽ.
Trên bức tranh mới, ngọn lửa dập dờn hệt như ánh sáng vừa thiêu rụi một linh hồn.
Câu chuyện về lí luận đối đầu với đỉnh cao của ngọn lửa cứ như thế mà kết thúc.