Trúc mã trà xanh của tôi
Tác giả:
Ngôn tình;Ngọt sủng
Chuyện là, tôi có hai tin muốn thông báo cho mọi người. Tin tốt là, tôi đã chia tay tên bạn trai cũ tra nam rồi. Tin xấu là, ngày sau đó tôi rủ trúc mã của mình-Duy Hưng- cùng đi uống rượu mừng. Kết quả,sáng hôm sau, khi vừa bị ánh nắng chiếu thẳng vào mắt làm cho thức giấc, tôi trở mình thì bỗng giật bắn mình khi nhìn thấy Duy Hưng nằm kế bên. Thế là tôi liền nhận ra rằng tối qua đã xảy ra chuyện gì. Ngày lúc tôi đang định bỏ chân xuống giường thì phía sau vàng lên một giọng nói của ai đó rằng:"Này, cậu định bỏ mặc tôi ở đây sao". Giọng nói đó mang theo vẻ đầy uất ức làm cho tôi hơi chột dạ. Chưa kịp quay lại thì cậu ta đã kéo tay tôi lại ấn xuống đầu giường, nói thật thì tư thế này cũng có chút khiến tôi xấu hổ. Cậu ấy ghé sát tai tôi, thì thầm:"Cậu không định chịu trách nhiệm với tôi sao", giọng nói ấy khiến tai tôi đỏ lên như muốn chảy máu. Nhưng cậu ta càng như vậy, tôi lại càng hăng máu, thế là tôi dồn hết sức lực đạp cậu ta một cái lăn quay xuống đất rồi lập tức xuống giường-nhờn với bà- ngày lúc này tôi mới cảm thấy biết ơn bố mẹ vì đã cho tôi đi tập võ từ nhỏ. Cậu ta nằm dưới sàn, ấm ức nhìn tôi:"Cậu đúng là, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả". Tôi mặc kệ cậu ta, đi một mạch vào phòng tắm thay đồ rồi trực tiếp về nhà. Về tới ngôi nhà của mình, tôi nằm dài ra ghế sofa mềm mại ở phòng khách, trong lòng không khỏi tự trách bản thân hôm quá uống say quá không biết tiết chế gì cả. Nằm chưa được bao lâu thì tiếng chuông cửa vang lên, tôi đi ra mở cửa thì thấy Duy Hưng đang đứng trước nhà cùng với chiếc vali to đùng, tôi thắc mắc:"Cậu làm gì vậy?". Cậu ta thấy tôi mở cửa thì thò đầu vào nhà nhìn xung quanh, nghe tôi hỏi thì thản nhiên trả lời:"Cậu không thấy sao, tôi là đang dọn đến nhà cậu ở đó". Tôi ngạc nhiên:"Làm gì?". "Đây chẳng phải là chuyện mà bạn trai nên làm sao?"- vừa nói, cậu ta vừa kéo vali vào nhà của tôi, ngó nghiêng một hồi lại hỏi:"Phải rồi, tôi ở phòng nào?". Lúc này, tôi mới trả lời:"Cậu là bạn trai tôi từ khi nào vậy? Còn nữa, ai cho cậu vào nhà người khác mà không xin phép vậy hả?". Cậu ta nhìn tôi, tay bỏ cái vali qua một bên, áp sát tôi:"Chuyênn thân mật nhất cũng đã làm rồi, cậu còn ngại gì chữ, với lại, tôi vào nhà bạn gái mình cũng đâu có sai đâu?". Tôi bị cậu ta nói cho cứng họng, chẳng phản bác được câu nào, đành mặc kệ cậu ta. Tối hôm đó, tôi tiện tay chỉ cậu ta vào phòng kế nhà bếp ngủ,vậy mà thế nào sáng ra cậu ta lại đang ôm tôi ngủ trên chiếc giường trong phòng của cậu ấy. Tôi nghĩ hoặc, lay cậu ta dậy rồi hỏi:"Sao tôi lại ở trong phòng cậu vậy?". Cậu ấy thản nhiên:"Đêm quá cậu bị mộng du hay sao ấy, tự dưng nữa đêm vào phòng tôi ngủ, còn kéo chăn của tôi nữa chứ!". Tôi hoang mang:"Nhưng trước giờ tôi đâu có mộng du". Tôi thầm nghĩ chuyện này chắc chắn có vấn đề, bỗng lời nói của Duy Hưng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:"Hay là cậu có ý đồ gì với tôi"- vừa nói cậu ta vừa lấy tay che người. Tôi bất lực nói:"Xì, ai thèm có ý đồ gì với cậu chứ, đâu cần phải ảo tưởng vậy". Nói rồi tôi vội chạy ra ngoài đánh răng, rửa mặt. Thế nhưng, kì lạ thay, liên tục mấy ngày tôi đều tỉnh dậy trong vòng tay của cậu ấy. Thế là, tôi bí mật lắp một chiếc camera trong phòng mình, sáng hôm sau, mọi chuyện vẫn vậy, tỉnh dậy tôi liền chạy vào phòng mình xem cảm, Duy Hưng thấy phòng tôi có cảm thì lắp bắp:"Cậu....cậu lắp cam từ khi nào vậy?". Tôi chẳng buồn trả lời cậu ấy, chỉ tiếp tục xem camera. Hình ảnh trong cam rất rõ nét, quay cận cảnh Duy Hưng nửa đêm nũa hôm lẻn vào phòng tôi rồi bế tôi đi qua phòng cậu ấy. Thấy rõ khung cảnh, tôi quay lại lườm cậu ta một cái, cậu ấy thừa nhận:"Được rồi, là tôi có ý đồ với cậu. Nhưng mà thật sự là tôi thích cậu lắm lắm lắm luôn. Cậu đồng ý làm bạn gái của tôi nhé!". Bị lời tỏ tình bất ngờ của cậu ấy, máu tôi dồn lên tới não, mặt đỏ bừng, nói:" Tự...tự dưng cậu nói chuyện này làm gì chứ!". Nói rồi tôi đẩy cậu ra khỏi phòng, khoá cửa lại, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Cậu ấy thì cứ ở ngoài cửa lải nhải gì đó nhưng giờ này tôi chẳng còn nghe thấy được nữa. Mấy hôm sau, tôi cố tình đi sớm về khuya để tránh mặt cậu ấy. Hình như Duy Hưng cũng biết được nên đã chuyển về nhà của mình. Tối hôm đó, cậu ấy hẹn tôi ra ngoài ăn tối. Đến quán hẹn, tôi bất ngờ khi thấy bầu không khí ấm cúng, những hàng nến cháy đỏ rực, Duy Hưng đang ngồi ở ghế với một bó hồng trên tay, trông có vẻ rất hồi hộp. Tôi bước đến, cậu ấy thấy tôi thì giật mình, rồi đứng dậy đưa bó hoa cho tôi, ngại ngùng nói:"Cậu...cậu làm bạn gái của tôi nhé!". Mặc dù tôi đã có chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cảm giác hạnh phúc vẫn tràn ngập trong lòng. Tôi gật đầu đồng ý, cậu ấy vui mừng, tôi thấy cậu ấy như nhảy cẫng lên vậy. Nhưng rồi cậu lại ngập ngừng:"Vậy...vậy tôi có thể chuyển về nhà cậu không?". "Tất nhiên là được rồi"- tôi vui vẻ đáp lại, tặng cho cậu ấy một nụ hôn. Duy Hưng cứng đờ người ra, tôi châm chọc:"Cậu không định ngồi xuống ăn cơm à, tôi đói lắm rồi đó". Cậu ấy nhận ra liền nhanh chóng ngồi xuống. Buổi tối hôm đó trôi quá trong vui vẻ, Duy Hưng đưa tôi lên nhà rồi làm nũng muốn tôi cho ở lại, nhìn cậu ấy như vậy tôi lại mềm lòng, đành cho cậu ấy ở lại. Đêm đó, cậu ấy ôm tôi thật chặt như nếu buông ra thì tôi sẽ đi mất, còn thì thầm trong lúc ngủ rằng:"Như Nguyệt, tôi thích em, thích em từ lâu lắm rồi!". Nghe vậy, trong lòng tôi dâng lên một niềm hạnh phúc ấm áp lạ thường. Sau một năm tìm hiểu nhau, chúng tôi đã quyết định ra mắt gia đình rồi sau đó bàn chuyện kết hôn. Nhưng trước khi kết hôn khoảng một tuần, tên bạn trai cũ tra nam đã đá tôi trước đây lại nhắn tin cho tôi, mới đầu tôi không quan tâm lắm, định chặn hắn luôn thì Duy Hưng kêu tôi xem xem hắn định làm gì. Thế là hắn ta nhắn tin hẹn tôi ra quán cà phê thường gặp lúc trước để nói chuyện. Đang định đồng ý thì tôi bỗng nhận ra mặt của Duy Hưng đã đen lại và bắt đầu lẩm bẩm:"Em định tìm hắn ta sao, hay là em muốn nối lại tình xưa với hắn, em sẽ bỏ anh để đi tìm hắn à". Tôi đột nhiên muốn trêu đùa anh ấy một tí, liền đáp lại:"Sao vậy, chúng em chỉ là gặp nhau nói chuyện một chút thôi mà, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu". Nghe vậy, Duy Hưng lập tức nổi giận:"Nói vậy là em không cần anh nữa à. Được rồi, anh về nhà, chuyện đám cưới chắc cũng không cần chuẩn bị nữa đâu". Tôi bật cười, anh ấy lại nói:"Em còn cười được sao, được rồi, anh đi cho em vừa lòng". Nói xong anh liền đứng dậy nhưng bị tôi kéo tay lại:"Anh ghen sao". "Ai thèm ghen chứ" - nói rồi anh ấy quay mặt đi, không thèm nhìn tôi. Thấy tình hình không ổn, tôi bắt đầu đó anh ấy:"Được rồi, em chọc anh tí thôi. Anh còn không biết em yêu ai nhất à". Duy Hưng nghe vậy thì quay lại, trách móc:"Em lại chọc anh à, vậy cuối cùng em có đi gặp hắn ta không?". "Thôi, em đi gặp hắn, một lần thôi, để giải quyết rõ ràng, vạch rõ rành giới với hắn, nha" - tôi nhẹ nhàng nói. "Được thôi, nhưng mà em phải đi với anh" - Duy Hưng lại trải lời. Nghe vậy, tôi vui vẻ hẳn lên:"Được, được, nghe theo anh hết". Hôm ấy, tôi dẫn anh ấy đến gặp tên bạn trai cũ. Hắn ta thấy vậy thì rất ngạc nhiên, lúc tôi đi lấy nước về thì Duy Hưng bỗng chạy lại phía tôi, tỏ vẻ ấm ức, nói:"Như Nguyệt, anh ta muốn quay lại với em, còn nói anh chỉ là thế thân của anh ta thôi, kêu anh nhường chỗ cho anh ẫy. Tôi quay sang nhìn tên kia, hỏi:"Anh nói như vậy sao?". Hắn ta thản nhiên trả lời:"Không phải vậy sao, anh ta chỉ là thế thân của tôi thôi, giờ tôi quay về rồi. Không phải anh ta phải rời đi rồi chứ". Tôi tức đến mức bật cười, dúi vào tay hắn tấm thiệp cưới đã chuẩn bị từ trước. Hắn ta ngạc nhiên tới nổi mắt chữ a mồm chữ o cầm lấy tấm thiệp, bật cười:"Em vì hắn ta mà làm tới mức này sao". "Anh nghĩ sao thì nghĩ" - nói rồi tôi kéo tay Duy Hưng ra khỏi quán. Lúc này, Duy Hưng - người im lặng từ nảy tới giờ - bỗng nhiên bật cười. Tôi quay lại, nhìn anh:"Anh cười cái gì?". "Cuối cùng hôm này em cũng tuyên bố chủ quyền rồi, em biết anh vui lắm không" - anh ấy vui vẻ mỉm cười. Tôi đỏ mặt:"Tuyên bố gì chứ, em có nói gì đâu", rồi trực tiếp kéo anh về nhà, không cho anh nói tiếp. Tới ngày cưới, tôi đang lộng lẫy trong bộ váy cưới thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện của anh ấy với bạn của mình rằng:"Này, cuối cùng cũng lấy được bạch nguyệt quang rồi, sao hả, cảm giác sao, vui lắm chứ gì" - một người trong số đó lên tiếng. Thành Phong - cậu bạn thân nhất của Duy Hưng - cũng nói tiếp:"Cậu đừng có vui quá mà đăng một lần chục cái story lên tài khoản phụ 'nhật kí yêu em' của mình đó nha. Tôi không có tim hết trong ngày nổi đâu". Tôi không có ý định nghe lén, nhưng mà nghe được những lời như vậy thật sự khiến tôi rất vui. Và cũng nắm được một điểm mấu chốt trong lời nói của Thành Phong là Duy Hưng có tài khoản phụ, sao tôi chưa nghe anh ấy nói chuyện này bao giờ nhỉ, phải xem mới được - tôi thầm nghĩ - liền xách váy chạy về phía phòng trang điểm của mình. Lục tung túi xách của mình mới phát hiện được cái điện thoại yêu dấu, tôi liền mở app lên rồi tìm kiếm tên tài khoản phụ của Duy Hưng theo tên mà Thành Phong đã nói. Có kết quả thật này, tôi bấm vào xem trang cá nhân thì bất ngờ thấy những dòng viết của anh ấy đăng trên story. Có dòng đã lâu rồi, từ khi chúng tôi còn học cấp ba, bữa đó tôi mua cho anh một cái bánh bao để ăn sáng, thế là anh liền lén chụp lại đăng lên nhật kí cùng dòng caption:"Hôm này được cô ấy mua cho bánh bao, thích quá he he". Cũng có dòng nói về bữa chúng tôi uống rượu rồi vô tình vào khách sạn, nhưng lần đó anh ấy viết với tâm trạng không vui lắm:"Hôm nay mình đã vấy bẩn cô ấy rồi, làm sao đây". Tôi vô tình lướt tới dòng trạng thái gần đây nhất - mới đăng khoảng 10 phút trước - ghi rằng:"Hôm nay tôi cuối cùng cũng lấy được cô ấy rồi. Như Nguyệt, anh yêu em". Ba chữ cuối được in đậm như thể anh ấy muốn cả thế giới biết được vậy, đang chìm trong hạnh phúc thì tôi bỗng giật mình vì thấy có người ở phía sau. Ngẩng đầu lên tôi mới hoàn hồn - à, là Duy Hưng - anh ấy thấy tôi đang xem tài khoản phụ của mình thì lúng túng:"Em...em biết rồi à". Tôi quay lại, mỉm cười:"Em biết rồi". Anh ấy gãi đầu:"Anh... không cố ý giấu em đâu, chỉ là anh sợ em biết sẽ chê anh yếu đuối nên anh...mới không cho em biết". "Được rồi, em không chê anh yếu đuối đâu. Người em yêu sao lại chê được chứ. Được rồi, sắp tới giờ rồi, anh đi chuẩn bị đi. Bye, hẹn xíu nữa gặp lại, ông xã~~". Hai chữ cuối tôi cố ý làm cho giọng mình trở nên nũng nịu khiến cho anh ấy mặt đỏ bừng, đi ra khỏi phòng mà như đang chạy trốn tôi vậy. Lễ cưới diễn ra tốt hơn mong đợi, hai bên gia đình đều chúc phúc chúng tôi. Họ hàng cũng vậy. Khi làm xong các nghị lễ trong đám cưới, tôi cùng Duy Hưng uống rượu giao bôi, cười nói rất vui vẻ. Nhưng trong lúc đó, ở một nơi không xa, có một người lặng lẽ nhìn tôi từ xa, lặng lẽ hối hận rồi lặng lẽ rời đi.
_Hết_
Một số lời nói của tác giả: Đây là truyện ngắn đầu tay của mình, mình cũng có tham khảo một vài truyện khác nên có một số chi tiết hơi giống. Mong quý độc giả đọc truyện vui vẻ, có gì sai sót mong các bạn góp ý và không toxic. Cảm ơn quý độc giả đã dành thời gian để đọc truyện của mình.