Gió hè thổi nhẹ qua những tán cây xanh rì rào, mang theo hương hoa sữa nồng nàn quyệt với cái mát lạnh của đêm. Trên sân thượng nhà Nam Phong, năm người bạn thân đang tụ tập. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng từng khuôn mặt, từng nụ cười rạng rỡ giữa khoảng không yên bình của thành phố nhỏ.
Nam Phong thở dài, quạt tay lia lia cho bớt oi bức, rồi nhìn quanh: “Mấy đứa, lâu rồi mới có dịp ngồi tụ tập vậy ha. Đêm nay phải kể hết chuyện trong lòng mới được.”
Lan Chi ngần ngại, ánh mắt nhìn xuống bàn: “Tớ… thực ra có một nỗi sợ mà chưa dám nói với ai…”
Quân cười khẽ, đùa: “Nói đi, có gì mà sợ? Mày mà không dám nói thì tao cũng không biết sao mà giúp.”
Thu Hà gật đầu đồng tình: “Đúng đó! Chỉ cần mở lòng, mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Anh Tuấn im lặng, ánh mắt lặng lẽ nhìn lên bầu trời đầy sao, như đang suy tư về một điều gì đó rất riêng.
Lan Chi bắt đầu kể câu chuyện của mình, rồi từng người một lần lượt chia sẻ những bí mật, những ước mơ, những lo lắng chất chứa lâu ngày trong lòng…
Đêm hè như trôi nhẹ, kéo dài mãi trong tiếng cười và những lời tâm sự chân thành của tuổi trẻ.
Lan Chi cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ mà run run: “Tớ sợ… sợ mình không đủ giỏi để theo đuổi đam mê thiết kế thời trang. Mỗi lần nhìn những bản vẽ của mấy bạn khác, tớ thấy mình kém cỏi quá.”
Nam Phong nghiêng đầu nhìn cô bạn, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp: “Lan Chi, không ai sinh ra đã giỏi cả. Quan trọng là cậu có dám cố gắng hay không thôi.”
Lê Minh Quân cười to: “Đúng rồi! Tớ cũng sợ đá bóng không đạt giải, nhưng mấy lần đá hỏng mà giờ vẫn đứng đây, cậu thấy tớ sao?”
Thu Hà đan tay lại, giọng chắc nịch: “Ai cũng có lúc yếu đuối, nhưng không có nghĩa là bỏ cuộc. Nếu không thử, làm sao biết được mình có thể đi bao xa.”
Anh Tuấn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm ấm: “Mỗi người một câu chuyện, mỗi người một con đường. Quan trọng là chúng ta không đi một mình.”
Cả nhóm im lặng, cảm nhận sự sẻ chia và gắn bó sâu sắc trong khoảnh khắc ấy.
Nam Phong ngồi thẳng lưng, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết tâm. “Tớ thì khác mấy cậu. Tớ luôn bị áp lực phải làm gương cho em trai và mọi người trong gia đình. Họ mong tớ phải giỏi, phải thành công, và tớ luôn cảm thấy mình phải gồng lên để không làm ai thất vọng.”
Cậu im lặng một chút rồi thở dài: “Có lần tớ muốn từ bỏ hết, muốn sống cho mình, nhưng lại sợ nếu như thế, mọi người sẽ buồn… Nên tớ vẫn tiếp tục chịu đựng.”
Lan Chi nhẹ nhàng nói: “Phong à, có lúc mình cần sống cho bản thân nữa, chứ không phải lúc nào cũng làm vừa lòng người khác đâu.”
Quân gật đầu: “Đúng rồi, mày phải nghĩ cho mày trước đã, không ai có thể sống thay mày được đâu.”
Nam Phong nhìn mọi người, nở một nụ cười mỏng: “Cảm ơn mọi người. Tớ nghĩ, tối nay, mình sẽ cố gắng mở lòng hơn.”
Lan Chi cúi mặt xuống bàn, tay cô khẽ vuốt nhẹ mép ly nước. “Mình… mình sợ nhất là bị thất bại. Mỗi lần nghĩ đến việc ước mơ thiết kế thời trang có thể chỉ là giấc mơ viển vông, mình lại cảm thấy lòng nặng trĩu.”
Cô ngập ngừng nhìn mọi người rồi nói tiếp: “Mình không dám nói ra trước đây vì sợ mọi người nghĩ mình yếu đuối, nhưng thực sự trong lòng mình rất hoang mang.”
Thu Hà đặt tay lên vai Lan Chi, nhẹ nhàng an ủi: “Không ai là không từng sợ cả, Chi à. Quan trọng là cậu đã dám nói ra, đó đã là một bước tiến lớn rồi.”
Quân cười đùa: “Cứ vẽ đi, vẽ nhiều hơn nữa! Mày cứ sợ, tớ sẽ làm ‘họa sĩ’ dự bị, đảm bảo cùng mày sáng tạo ra những bộ trang phục tuyệt nhất.”
Mọi người cùng cười, không khí bỗng nhẹ nhàng và ấm áp hơn.
Quân cười hăng hái, mắt lấp lánh niềm vui: “Tớ thì sợ cái điều mà ai cũng sợ: thất bại. Mỗi lần trên sân cỏ, đá hỏng quả bóng, tớ cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Nhưng rồi mấy đứa trong đội cứ động viên, khiến tớ biết là dù có thất bại bao nhiêu lần, vẫn phải đứng dậy mà tiếp tục.”
“Có lần tớ tưởng không thể đi tiếp, muốn bỏ cuộc thật sự rồi, nhưng nghĩ đến bạn bè, gia đình, lại thôi không bỏ nữa. Mấy lần vấp ngã ấy mới làm tớ mạnh mẽ hơn.”
Thu Hà vỗ tay: “Đúng rồi! Ai mà không sợ, quan trọng là dám bước tiếp.”
Anh Tuấn mỉm cười, gật gù đồng tình: “Đôi khi thất bại lại là bậc thang để chúng ta tiến lên cao hơn.”
Thu Hà nắm chặt tay, ánh mắt sáng rực lên khi nói: “Mình thì không giỏi như mấy cậu, nhưng có một điều luôn khiến mình không bao giờ từ bỏ: âm nhạc. Hát với mình không chỉ là đam mê mà còn là cách mình bộc lộ cảm xúc, chữa lành những tổn thương.”
“Có lúc mình bị chê, bị hiểu lầm, thậm chí có người bạn thân quay lưng, nhưng chính âm nhạc đã giúp mình đứng lên và tiếp tục bước đi.”
“Thời gian qua mình cũng trải qua không ít thử thách, nhưng mình tin rằng nếu giữ vững niềm tin, sẽ có ngày mình toả sáng.”
Mọi người nhìn Thu Hà với ánh mắt khâm phục và ngưỡng mộ.
Anh Tuấn ngồi im lặng, ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy sao. Cuối cùng, cậu mở lời với giọng trầm tĩnh nhưng sâu sắc:
“Mình không giỏi nói nhiều, nhưng có một điều mình luôn giữ trong lòng: sợ bị lãng quên. Mỗi ngày trôi qua, mình thấy mọi người thay đổi, xa cách, và mình lo sợ rằng rồi sẽ chẳng còn ai nhớ đến mình.”
“Đôi khi, mình cảm thấy cô đơn giữa đám đông, như một chiếc bóng mờ nhạt không ai để ý.”
Mọi người im lặng, cảm nhận được nỗi niềm sâu kín của cậu.
Nam Phong vỗ vai cậu, nhẹ nhàng: “Tuấn, không ai trong chúng ta là vô hình cả. Chúng ta có nhau, và sẽ luôn như thế.”
Lan Chi mỉm cười: “Đúng vậy, cậu không đơn độc đâu.”
Quân hắng giọng: “Cậu là một phần quan trọng của nhóm, không ai có thể thay thế.”
Thu Hà cũng gật đầu đồng tình, ánh mắt chan chứa tình bạn.
Cả nhóm cùng nhìn nhau, cảm nhận sự gắn kết bền chặt hơn bao giờ hết. Đêm hè ấy không chỉ là một buổi gặp gỡ đơn thuần, mà còn là dấu mốc của tình bạn, sự trưởng thành và niềm tin vào tương lai.
Đêm hè yên bình khép lại sau những câu chuyện chân thành và sẻ chia. Năm người bạn mỗi người một câu chuyện, một nỗi niềm đã tìm thấy nơi nhau sự thấu hiểu và sức mạnh để tiếp tục theo đuổi ước mơ.
Dưới bầu trời đầy sao, họ hứa với nhau rằng dù cuộc đời có khó khăn đến đâu, họ sẽ luôn sát cánh bên nhau, không bao giờ bỏ rơi nhau. Tình bạn ấy trở thành ngọn đèn sáng dẫn đường cho mỗi bước chân trên hành trình trưởng thành.
Và dù mỗi người sẽ có những con đường riêng, đêm mùa hè ấy sẽ mãi là ký ức đẹp, nơi bắt đầu cho một chặng đường mới với niềm tin, hy vọng và tình thân không bao giờ phai nhạt.
Cảm ơn vì đã đọc 💝