Dưới Ánh Đèn Lồng
Tác giả: Yasuko Sakai
Ngôn tình;Sảng văn/Tự vả
Tựa đề: Dưới Ánh Đèn Lồng
Bối cảnh: Một thị trấn nhỏ ven biển, nơi những con sóng vỗ nhẹ vào bờ cát trắng mỗi đêm. Thị trấn này nổi tiếng với lễ hội đèn lồng thả trên biển, nơi mọi người viết điều ước lên đèn và thả trôi theo dòng nước, hy vọng giấc mơ sẽ thành hiện thực.
**Nhân vật chính:**
- **Hải**: Một chàng trai 28 tuổi, từng là họa sĩ đầy triển vọng nhưng từ bỏ giấc mơ vì áp lực gia đình. Giờ đây, anh làm nhân viên ngân hàng, sống một cuộc đời đều đặn nhưng trống rỗng.
- **Linh**: Một cô gái 25 tuổi, chủ tiệm bánh nhỏ trong thị trấn, luôn nở nụ cười ấm áp nhưng che giấu một nỗi đau sâu kín: cô từng mất người thân trong một vụ tai nạn trên biển.
**Cốt truyện:**
Hải bước đi trên con đường lát đá dẫn ra bãi biển, nơi lễ hội đèn lồng đang rực rỡ ánh sáng. Những chiếc đèn lồng đủ màu sắc lung linh trong đêm, phản chiếu trên mặt nước như những vì sao lạc lối. Anh không định tham gia lễ hội, chỉ tình cờ đi ngang qua sau một ngày dài làm việc. Nhưng có gì đó trong không khí – mùi muối biển hòa quyện với hương gỗ cháy từ những ngọn lửa nhỏ – khiến anh dừng lại.
Hải không tin vào điều ước. Anh đã ngừng tin từ lâu, khi giấc mơ trở thành họa sĩ bị chính anh chôn vùi dưới những con số và bảng tính. Nhưng tối nay, khi ánh mắt anh vô tình chạm vào Linh – cô gái đứng bên quầy bánh nhỏ, đang tỉ mỉ gấp những chiếc đèn lồng giấy – anh cảm thấy một cơn sóng lạ lùng dâng lên trong lòng.
Linh ngước lên, bắt gặp ánh mắt Hải. Nụ cười của cô như ánh sáng len lỏi qua màn đêm. “Anh muốn thử thả một chiếc không? Chỉ cần viết điều ước, thả đi, biết đâu biển sẽ lắng nghe.” Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa một nỗi buồn khó gọi tên.
Hải lắc đầu, cười nhạt. “Tôi không có gì để ước cả.” Nhưng Linh không bỏ cuộc. Cô đẩy một chiếc đèn lồng trắng về phía anh, kèm theo một cây bút. “Ai cũng có một điều ước, chỉ là đôi khi họ quên mất nó thôi.”
Hải miễn cưỡng cầm bút, nhưng tay anh run lên khi chạm vào giấy. Anh nghĩ về những bức tranh anh từng vẽ, những sắc màu rực rỡ giờ chỉ còn là ký ức. Anh viết, không phải điều ước, mà là một câu hỏi: *“Liệu tôi có thể sống thật với chính mình không?”*
Linh nhìn chiếc đèn lồng của Hải trôi đi trên mặt biển, ánh sáng nhỏ bé hòa vào hàng trăm ánh sáng khác. Cô khẽ nói: “Tôi từng nghĩ biển đã cướp đi tất cả của tôi. Nhưng mỗi năm, khi thả đèn lồng, tôi lại cảm thấy như đang gửi một lời xin lỗi đến người tôi yêu thương… và đến chính mình.”
Hải quay sang nhìn Linh, lần đầu tiên nhận ra nỗi đau trong đôi mắt cô. Anh muốn hỏi, nhưng chỉ im lặng. Có những câu chuyện không cần lời để hiểu.
Đêm đó, Hải trở về nhà, lấy lại cây cọ và bảng màu đã phủ bụi trong góc phòng. Anh bắt đầu vẽ, không vì ai khác, mà vì chính mình. Bức tranh đầu tiên là hình ảnh một chiếc đèn lồng trắng trôi trên biển, mang theo câu hỏi anh chưa từng dám đối diện.
Còn Linh, cô đứng lại bên bờ biển sau khi mọi người đã rời đi. Cô thả một chiếc đèn lồng khác, viết lên đó: *“Cảm ơn vì đã cho tôi dũng khí để tiếp tục mỉm cười.”* Khi chiếc đèn trôi xa, cô cảm thấy nhẹ nhõm, như thể biển đã tha thứ cho cô.
**Kết thúc:**
Một năm sau, tại lễ hội đèn lồng tiếp theo, Hải đứng bên một gian hàng nhỏ, trưng bày những bức tranh của mình. Những nét cọ của anh giờ đây không chỉ là màu sắc, mà là cả tâm hồn anh gửi gắm. Linh, vẫn với nụ cười ấm áp, bước đến và đặt một chiếc bánh ngọt lên bàn. “Tôi biết anh sẽ làm được,” cô nói, ánh mắt lấp lánh như ánh đèn lồng.
Họ không hứa hẹn gì với nhau, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều biết rằng biển đã lắng nghe điều ước của họ – không phải bằng phép màu, mà bằng chính sự thay đổi trong trái tim họ.
Viết
Biển đêm ở thị trấn Thanh Hải không bao giờ tĩnh lặng. Những con sóng vỗ nhẹ vào bờ cát trắng, mang theo âm thanh như lời thì thầm của những giấc mơ bị lãng quên. Trên bãi biển, lễ hội đèn lồng đang rực rỡ ánh sáng. Hàng trăm chiếc đèn lồng đủ màu sắc được thả trôi trên mặt nước, lung linh như những vì sao lạc lối, phản chiếu trong đôi mắt của những người đứng bên bờ. Mỗi chiếc đèn mang một điều ước, một lời cầu xin, hoặc đôi khi chỉ là một câu hỏi chưa từng được trả lời.
Hải đứng lặng lẽ ở rìa đám đông, tay đút túi áo khoác, ánh mắt lơ đãng nhìn ra biển. Anh không định đến lễ hội này. Công việc tại ngân hàng đã ngốn hết thời gian và tâm trí của anh, để lại một khoảng trống mà anh không muốn thừa nhận. Ở tuổi 28, Hải sống một cuộc đời đều đặn như những con số anh nhập vào máy tính mỗi ngày: chính xác, an toàn, nhưng trống rỗng. Từng có thời anh mơ ước trở thành họa sĩ, cầm cọ vẽ nên những bức tranh đầy sắc màu về biển, về gió, về những điều lớn lao mà anh từng tin rằng mình có thể chạm tới. Nhưng giấc mơ ấy đã bị chính anh chôn vùi, dưới áp lực của gia đình và sự khắc nghiệt của thực tế.
“Anh không thả đèn à?” Một giọng nói nhẹ nhàng kéo Hải ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh quay lại, bắt gặp đôi mắt sáng như ánh trăng của một cô gái đứng sau quầy bánh nhỏ bên bờ biển. Cô mặc áo len màu xanh biển, mái tóc dài buộc lỏng, vài sợi bay nhẹ trong gió. Trên bàn trước mặt cô là những chiếc đèn lồng giấy đủ kích cỡ, bên cạnh là một khay bánh ngọt thơm lừng mùi vani và quế.
Hải lắc đầu, nở nụ cười nhạt. “Tôi không tin vào mấy thứ này. Chỉ là trò chơi thôi.” Anh nói, nhưng ánh mắt lại vô tình dừng lại trên một chiếc đèn lồng trắng nhỏ, đơn giản hơn những chiếc khác, như thể nó đang chờ đợi điều gì đó.
Cô gái mỉm cười, nụ cười vừa ấm áp vừa mang một chút u buồn khó tả. “Ai cũng có một điều để ước, dù họ không nhận ra. Đôi khi, chỉ cần viết nó ra, anh sẽ thấy nhẹ lòng hơn.” Cô đẩy chiếc đèn lồng trắng về phía anh, kèm theo một cây bút mực. “Tôi là Linh, nhân tiện. Còn anh?”
“Hải,” anh đáp, giọng khô khan. Anh không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này, nhưng có gì đó trong giọng nói của Linh – nhẹ nhàng nhưng kiên định – khiến anh không thể quay đi. Anh cầm cây bút, ngón tay lướt nhẹ trên giấy, nhưng không viết gì. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh những bức tranh dang dở, những ngày anh ngồi bên cửa sổ, để màu sắc kể những câu chuyện mà anh không bao giờ dám nói thành lời.
Linh không ép. Cô quay lại xếp những chiếc đèn lồng khác, nhưng ánh mắt cô thỉnh thoảng liếc về phía Hải, như thể cô hiểu những điều anh chưa nói. “Tôi từng nghĩ biển cướp đi tất cả của tôi,” cô nói, giọng nhỏ như đang kể cho chính mình. “Nhưng mỗi năm, khi thả đèn lồng, tôi lại cảm thấy như đang gửi một lời xin lỗi… đến người tôi yêu thương, và đến chính mình.”
Hải ngẩng lên, lần đầu tiên thực sự nhìn vào Linh. Đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn lồng, nhưng có một nỗi buồn sâu thẳm ẩn sau nụ cười. Anh muốn hỏi, nhưng chỉ im lặng. Có những câu chuyện không cần lời để hiểu.
Cuối cùng, Hải viết lên chiếc đèn lồng trắng: *“Liệu tôi có thể sống thật với chính mình không?”* Không phải một điều ước, mà là một câu hỏi anh đã giữ trong lòng quá lâu. Anh thả chiếc đèn xuống nước, nhìn nó trôi đi, ánh sáng nhỏ bé hòa vào hàng trăm ánh sáng khác. Gió biển thổi qua, mang theo một cảm giác lạ lùng – như thể anh vừa thả đi một phần gánh nặng trong lòng.
Linh đứng bên cạnh, tay cầm một chiếc đèn lồng khác. Cô viết gì đó, nhưng Hải không nhìn rõ. Khi cô thả đèn, cô khẽ nói: “Cảm ơn anh đã thử. Đôi khi, chỉ cần một bước nhỏ thôi, mọi thứ sẽ khác.”
Đêm đó, Hải trở về căn hộ nhỏ của mình, nơi góc phòng vẫn còn chiếc giá vẽ phủ bụi. Anh đứng trước nó, tay run run chạm vào cây cọ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh vẽ. Bức tranh đầu tiên là một chiếc đèn lồng trắng trôi trên biển, ánh sáng yếu ớt nhưng kiên định, như chính anh lúc này.
---
Ngày hôm sau, Hải quay lại bãi biển, không phải vì lễ hội, mà vì anh muốn gặp lại Linh. Tiệm bánh của cô vẫn mở, nhưng hôm nay cô không đứng sau quầy. Một người phụ nữ lớn tuổi, có lẽ là mẹ cô, nói với anh rằng Linh đang ở bến cảng, nơi cô thường đến để “nói chuyện với biển”.
Hải tìm thấy Linh trên một mỏm đá, ánh mắt hướng ra đại dương. Cô mặc chiếc áo len xanh quen thuộc, nhưng trông mệt mỏi hơn hôm qua. Anh ngồi xuống bên cạnh, không nói gì. Một lúc sau, Linh lên tiếng: “Anh biết không, em từng mất anh trai trong một vụ tai nạn trên biển. Em ở đó, nhưng không thể làm gì. Từ đó, em luôn cảm thấy mình có lỗi, như thể em đã không đủ mạnh mẽ để giữ anh ấy lại.”
Hải lắng nghe, trái tim anh như thắt lại. Anh nghĩ về những năm tháng anh tự trách mình vì đã từ bỏ giấc mơ, vì đã để gia đình định đoạt cuộc đời mình. “Cô không có lỗi,” anh nói, giọng trầm. “Đôi khi, chúng ta chỉ có thể làm những gì trong khả năng của mình.”
Linh quay sang nhìn anh, mắt cô đỏ hoe nhưng vẫn nở nụ cười. “Vậy anh cũng đừng tự trách mình nữa, Hải. Nếu anh muốn vẽ, hãy vẽ. Không phải cho ai khác, mà cho chính anh.”
Lời nói của Linh như một cơn gió, thổi bay lớp bụi phủ trên tâm hồn Hải. Anh kể cho cô nghe về những ngày anh còn là một cậu bé, cầm cọ vẽ nên cả thế giới trên giấy. Về những bức tranh anh từng mơ sẽ treo trong các phòng triển lãm. Về cách anh đã từ bỏ tất cả vì một công việc “ổn định” mà anh không yêu.
Linh lắng nghe, không phán xét. Cô chỉ nói: “Biển không bao giờ từ chối ánh sáng của đèn lồng, dù nó nhỏ bé thế nào. Anh cũng đừng từ chối chính mình.”
---
Những ngày sau đó, Hải bắt đầu vẽ trở lại. Anh dành những buổi tối sau giờ làm để ngồi bên cửa sổ, để màu sắc chảy qua đầu ngón tay, như thể chúng chưa từng rời đi. Anh vẽ biển, vẽ những chiếc đèn lồng, vẽ cả nụ cười của Linh – nụ cười vừa ấm áp vừa mang chút u buồn, như ánh trăng trên mặt nước.
Linh, trong khi đó, vẫn tiếp tục công việc của mình tại tiệm bánh. Cô không kể với Hải về những lần cô phải nghỉ giữa chừng vì mệt, hay những đêm cô đứng một mình bên bờ biển, viết những lời xin lỗi lên đèn lồng. Nhưng mỗi khi Hải đến, mang theo một bức tranh mới để khoe, cô luôn mỉm cười và nói: “Anh đang làm tốt lắm.”
Một buổi chiều, Hải mang đến tiệm bánh một bức tranh lớn. Đó là hình ảnh lễ hội đèn lồng, với hàng trăm ánh sáng trôi trên biển, và ở trung tâm là một cô gái với mái tóc bay trong gió, đôi mắt lấp lánh như ánh trăng. “Đây là cô,” anh nói, giọng hơi ngượng. “Tôi muốn cảm ơn cô, vì đã giúp tôi tìm lại chính mình.”
Linh nhìn bức tranh, nước mắt lặng lẽ rơi. “Không phải em giúp anh, Hải. Là anh đã tự giúp mình. Em chỉ… đứng đó, như một chiếc đèn lồng thôi.”
---
Một năm sau, tại lễ hội đèn lồng tiếp theo, Hải đứng bên một gian hàng nhỏ trên bãi biển, trưng bày những bức tranh của mình. Những nét cọ của anh không chỉ là màu sắc, mà là cả tâm hồn anh gửi gắm – những câu chuyện về biển, về gió, về những giấc mơ từng bị lãng quên. Người dân thị trấn xúm lại, trầm trồ trước những bức tranh sống động như chính hơi thở của Thanh Hải.
Linh đứng ở quầy bánh, nhìn Hải từ xa. Cô không còn mặc áo len xanh nữa, mà là một chiếc váy trắng nhẹ nhàng, như thể cô đang hòa mình vào ánh sáng của lễ hội. Cô thả một chiếc đèn lồng xuống biển, viết lên đó: *“Cảm ơn vì đã cho em dũng khí để tiếp tục mỉm cười.”*
Hải nhìn thấy Linh từ xa, và lần này, anh bước đến. “Cô ước gì vậy?” anh hỏi, giọng trêu đùa nhưng ánh mắt đầy chân thành.
Linh mỉm cười, nụ cười không còn u buồn nữa. “Em ước biển sẽ luôn lắng nghe, như cách nó đã lắng nghe anh.”
Họ đứng bên nhau, nhìn những chiếc đèn lồng trôi đi, ánh sáng hòa vào biển cả. Không có lời hứa hẹn, không có những lời yêu thương sến sẩm. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều biết rằng biển đã mang đến cho họ một món quà lớn hơn bất kỳ điều ước nào: sự chữa lành, và một người bạn đồng hành để tiếp tục bước đi.