ĐÊM CUỐI TUẦN – KHU HONGDAE – TRUNG TÂM SEOUL
Không gian chìm trong ánh sáng tím xanh chớp nháy.
Âm nhạc điện tử đập dồn từng nhịp mạnh vào lồng ngực.
Không khí đặc quánh mùi rượu mạnh, thuốc lá, nước hoa đắt tiền và dục vọng vờn qua ánh nhìn.
Cửa khu vực VIP bật mở.
Một nhóm người bước vào – tiếng giày cao gót gõ nhẹ lên nền đá – sự xuất hiện ngay lập tức khiến không ít ánh mắt quay lại.
Ở trung tâm nhóm – JIN AH, 21 tuổi, dáng người mảnh, mái tóc đen dài xoã nhẹ sau gáy.
Trên người cô là chiếc đầm đen ôm sát, phần lưng khoét sâu, cổ chữ V táo bạo nhưng không phô.
Trang điểm sắc sảo. Son đỏ thẫm. Mắt kẻ khói mờ.
Vừa bước vừa nhấp môi ly martini – cô không cần cố gắng trở nên nổi bật.
Vì cô đã như thế rồi.
GIỌNG OFF (người bạn):
“Jin Ah… hôm nay định giết ai bằng ánh mắt thế?”
Cô cười nhẹ không trả lời.
Chỉ nhấc nhẹ một bên chân mày – ánh nhìn lướt khắp không gian – dừng lại tại sân khấu DJ.
CẮT ĐẾN – SÂN KHẤU DJ
Ánh đèn đổi nhịp.
Một chàng trai trẻ ngồi sau bàn DJ, tai đeo headphone lệch một bên, ngón tay trượt nhịp nhàng trên mặt bàn mix.
Anh không nói, không nhìn ai, nhưng… mọi ánh nhìn đều hướng về anh.
EUN WOO, 22 tuổi.
Mắt sâu, sống mũi cao, đường nét sắc lạnh như tượng tạc.
Sơ mi đen, hai nút cài hờ. Tay áo xắn lên để lộ cổ tay rắn rỏi và chiếc đồng hồ bạc phản chiếu ánh sáng.
Hôm nay anh không định chơi nhạc.
Nhưng cảm hứng nổi lên bất chợt – như mọi thứ trong cuộc sống của anh – tùy hứng nhưng luôn cuốn hút.
GIỌNG OFF (nội tâm Jin Ah):
“Gương mặt đó… quen kiểu mấy tấm lookbook online. DJ part-time? Cũng được.”
Nhạc lên cao trào.
Cô buông ly martini, đưa tay vuốt nhẹ tóc.
Rồi – bắt đầu chuyển động.
Không cuồng nhiệt.
Không vội vàng.
Chỉ vài động tác lắc hông, xoay vai, ngẩng mặt, một ánh nhìn lướt qua đám đông – cũng đủ khiến cả sàn lùi lại nhường chỗ.
Cô nhảy như thể đang kiểm soát cả nhịp tim của căn phòng.
Mỗi ánh đèn quét qua là mỗi lần da cô như phát sáng.
Eun Woo ngẩng đầu.
Anh thấy cô.
Giây đầu tiên – ánh mắt chạm nhau.
Giây thứ hai – không ai né tránh.
Giây thứ ba – anh dừng nhạc.
Cô cười.
Không phải kiểu cười dễ gần.
Mà là cái cười của người biết rõ mình đẹp và người khác đang chết vì điều đó.
Cô tiến tới – trên tay cầm một tờ tiền mệnh giá lớn.
Dừng ngay cạnh bàn DJ.
Jin Ah không nói gì.
Chỉ ngậm tờ tiền giữa môi dưới – ánh mắt khóa chặt lấy anh.
Sự im lặng giữa bản nhạc.
Không khí ngưng đọng.
Eun Woo nhếch môi cười – như một lời đáp lời cho thử thách.
Anh cúi đầu, áp sát… dùng môi mình, chạm nhẹ – rút lấy tờ tiền.
Khoảnh khắc ấy, không ai thở.
Nhưng mọi người đều nhìn.
Cô lùi một bước, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh, rồi quay đi.
Không nói một lời.
Không ngoái lại.
còn tiếpppp