Dừng lại ở nụ hôn này
Tác giả: Thanh Thảo
BL;Học đường
Trên bàn nhậu
Gun khều nhẹ Fai:
– Này, Fai, t đi một lát.
Fai khẽ gật đầu:
– Nhanh lên đấy, đừng có trốn nhé.
Gun rời khỏi bàn, bước về hướng nhà vệ sinh. Nhưng chỉ vừa mới bước vào trong, cậu khựng lại.
Đôi mắt cậu mở lớn, bối rối. Chân như đông cứng giữa sàn gạch lạnh. Cậu chỉ đứng đó, lặng người nhìn cảnh trước mắt – không còn chớp mắt, không còn hít thở được.
Suy nghĩ hỗn loạn tràn về như cơn bão. Gun xoay người rời khỏi khu vực đó, không quay lại bàn nữa mà hướng thẳng ra cửa sau của quán.
Phía sau quán
Yên tĩnh. Không còn tiếng hò reo, không còn tiếng thịt nướng xèo xèo hay tiếng cụng ly rôm rả. Chỉ còn tiếng gió lùa qua khe lá – sự yên tĩnh ấy khiến cậu thấy dễ thở hơn phần nào.
Gun rút bao thuốc từ túi áo, lấy ra một điếu, ngậm lên môi. Tay run run lục tìm bật lửa. Khi lấy được, cậu nhìn nó – ánh mắt cậu thoáng điều gì đó khó diễn tả.
Lửa bén đầu thuốc. Gun hít sâu, dựa người vào góc tường. Tay còn lại vẫn mân mê chiếc bật lửa – như thể nó là vật gì đó quan trọng… hay là hình bóng của một người.
Cậu lại hít thêm một hơi, rồi hình ảnh ban nãy lại hiện lên rõ mồn một:
Hai người đang hôn nhau trong nhà vệ sinh – môi không dứt được nhau. Một trong hai người… là Win. Và người còn lại – người yêu cũ.
Bàn tay Gun siết chặt chiếc bật lửa. Cảm xúc dâng trào không thể gọi tên.
– Cảm giác này… là gì? Là bị phản bội à?
Cậu bật cười khẽ, cười đến nhói lòng.
– Nhưng đã là gì của nhau đâu.
Tiếng cười đó chẳng có lấy chút vui vẻ, chỉ chất chứa nỗi đau khó tả.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Gun quay lại. Là Win – người mà cậu không muốn chạm mặt nhất lúc này.
Cả hai nhìn nhau một hồi lâu. Win lên tiếng trước:
– Sao lại ra đây hút thuốc một mình thế?
Vừa nói, Win cũng lấy thuốc ra, ngậm lên miệng.
Gun không trả lời. Cậu buông điếu thuốc đang dang dở, dập tắt nó dưới chân. Một hơi thở khói phả ra, rồi cậu đưa chiếc bật lửa cho Win:
– Trả cậu đấy.
Win nhíu mày:
– Gì thế Gun? Chiếc bật lửa này cậu quý mà… chẳng phải cậu từng nói thích nó lắm sao?
Gun nhìn vào mắt Win, rồi ánh nhìn rơi xuống môi người đối diện. Cậu khẽ đáp:
– Giờ không thích nữa.
Cậu đặt bật lửa vào tay Win, không nói thêm lời nào, xoay người bước vào lại trong quán – để lại Win đứng lặng người sau lưng.
Bàn nhậu
Fai nhìn thấy Gun trở lại thì lên tiếng:
– Đi lâu ghê, tưởng trốn mất rồi chứ!
Gun đáp bâng quơ:
– Ra hóng gió tí ấy mà.
Cậu nâng ly, uống cạn một hơi – rồi đến ly tiếp theo, ly nữa, như thể chỉ cần uống là có thể dìm mọi suy nghĩ vào men cay. Tâm trạng lúc này hỗn độn, như bị chó tha rồi vứt giữa trời mưa.
Một lúc sau, Win quay lại, ngồi đối diện Gun. Ánh mắt hai người gặp nhau. Nhưng lần này… không còn là ánh nhìn như mọi khi nữa. Ánh mắt Gun lặng thinh – là giận dữ, là hụt hẫng, hay là… thất vọng?
Bàn nhậu – về khuya
Khói thuốc, men rượu, tiếng cười nói mờ dần. Gun đã uống nhiều – rất nhiều. Cậu cười ít, nói ít, nhưng cứ liên tục nâng ly.
Fai bắt đầu nhìn Gun bằng ánh mắt lo lắng, chạm nhẹ vai cậu:
– Gun, ổn không?
Gun cười nhạt, khẽ lắc đầu.
Cậu đứng lên. Nhưng vừa bước được một bước, người chao đảo – rồi đổ người về phía trước. Win theo phản xạ lao đến đỡ lấy cậu.
– Cẩn thận!
Gun dựa vào người Win chưa đến vài giây đã lập tức đẩy mạnh ra. Cậu lảo đảo, nhưng ánh mắt lại rất rõ ràng và đau đớn:
– Đi đỡ người cậu không quên được đi.
Không khí như đóng băng trong vài giây.
Fai lập tức chen vào giữa, giữ vai Gun, giọng nhỏ nhưng cứng:
– Được rồi, để t lo.
Win đứng sững, ánh mắt không giấu được hoang mang lẫn tội lỗi.
Lúc đó – Book xuất hiện.
Cậu ta tiến đến, ánh mắt dừng lại ở Gun, giọng nhẹ:
– Tớ đưa cậu ấy về được không?
Fai nhìn Win. Win siết tay, muốn phản đối – nhưng Gun lên tiếng trước:
– Ừ. Về với cậu.
Gun ngả người vào vai Book, vòng tay ôm lấy cậu ta như bám vào một chỗ an toàn tạm thời.
Win đứng đó, bất động. Cậu chưa bao giờ thấy Gun như vậy – chưa bao giờ thấy cậu buông xuôi rõ ràng đến thế.
Fai nhìn Win, thở dài:
– Cậu làm gì thì nên làm rõ ràng sớm đi, Win à.
Gun rời đi, bám chặt lấy Book. Còn Win – chỉ có thể đứng đó, tay siết chặt chiếc bật lửa lạnh ngắt trong lòng bàn tay.
Ngoại cảnh – Quán nhậu – Khuya
Gió thổi qua những dãy bàn trống. Tiếng người nói cười vẫn còn đâu đó, nhưng với Win – mọi âm thanh đều như bị nhấn chìm.
Cậu đứng đó, bất động. Đôi mắt vẫn nhìn theo bóng lưng Gun đang dần khuất sau cánh cổng sắt, lưng tựa vào người khác. Tay Gun vẫn còn ôm lấy Book – cái ôm nhẹ nhàng thôi, mà cứa vào tim Win như dao cạo.
Chiếc bật lửa – thứ Gun vừa trả lại – nằm gọn trong lòng bàn tay Win.
Cậu nắm chặt đến mức các khớp tay trắng bệch.
Nội cảnh – Trong xe – Đêm muộn
Gun ngồi ghế phụ. Ánh đèn đường lướt qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt khép hờ. Cậu khẽ nghiêng người, một tay chống vào cửa kính, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ.
Book liếc sang. Trong khoảnh khắc, Gun nghiêng đầu, đưa tay lên che miệng — nôn khan một chút rượu, rồi khẽ thở ra, như thể nỗi đau cũng bị tống ra theo.
Book dừng xe bên vệ đường, lấy khăn giấy đưa sang.
– Cậu tỉnh hơn chưa?
Gun gật nhẹ. Mắt không nhìn Book, chỉ thở dài.
– Ừm… Đỡ rồi.
Không khí tĩnh lặng trong vài giây. Book vẫn không nổ máy, chỉ quay sang:
– Không muốn về nhà hả?
Gun cười nhẹ. Câu cười mệt và trống rỗng.
– Ở đó lạnh lắm.
– Ở một mình á?
Gun gật. Không nói gì thêm. Book khẽ thở ra, rồi nói nhỏ:
– Qua nhà tớ. Không có gì đâu… ít ra cậu không phải ở một mình đêm nay.
Một nhịp im lặng nữa.
Gun khẽ quay sang. Gật đầu.
Nội cảnh – Phòng ngủ Book – Gần sáng
Gun nằm nghiêng, co người trên sofa. Một chiếc chăn nhẹ phủ ngang hông. Đèn ngủ vàng dịu.
Book ngồi trên ghế gần đó, nhìn cậu ngủ. Không chạm vào. Không nói gì.
Chỉ im lặng.
Ngoại cảnh – Trước khu nhà Gun – Buổi sáng sớm
Chiếc xe dừng lại.
Gun mở cửa bước xuống. Book vòng sang phía bên kia, mở cốp xe lấy túi.
Win đang đứng đó.
Ở đầu hẻm, tay đút túi áo, ánh mắt dán chặt về phía hai người. Cậu chưa kịp mở miệng, thì ánh mắt hai bên đã chạm nhau.
Gun khựng lại. Cái nhìn của Win không tức giận, không giễu cợt — chỉ trống rỗng, như bị rút hết máu trong tim.
Book cũng dừng lại, nhận ra sự căng thẳng.
Gun không nói gì. Cậu bước thẳng qua Win – không chào, không nhìn – như thể người đó chưa từng quen biết.
Book đứng lại vài giây, nhìn Win một cái rồi đi theo Gun.
Win vẫn đứng đó. Tay siết chặt trong túi, môi khẽ run.
Không ai giải thích.
Không ai hỏi.
Chỉ có ánh mắt đó — của người vừa đánh mất điều quan trọng nhất, mà không thể làm lại từ đầu.
Ngoại cảnh – Sảnh một sự kiện nhỏ – Buổi tối
Gun xuất hiện với sơ mi trắng và blazer đen, tóc vuốt nhẹ. Nét mặt tươi tắn, nụ cười không còn gượng gạo như mấy hôm trước. Cậu trò chuyện với mọi người, pha trò vài câu khiến nhóm bạn cười vang.
Từ xa, Win bước vào. Ánh mắt vô thức tìm kiếm — và bắt gặp Gun, đang nghiêng đầu cười nhẹ với một cậu staff. Cười đến cong cả mắt.
Win dừng lại. Trong một giây, cậu tưởng mình đã thấy lại Gun của trước kia. Nhưng rồi… Gun quay sang. Ánh mắt lướt qua Win.
Không chào.
Không gật đầu.
Không thèm nhìn lần hai.
Chỉ như người lạ.
Chuyển cảnh – Cùng sự kiện – Sau đó
Win tìm được cơ hội, đứng cạnh Gun khi cậu đang rót nước.
– Gun.
– …
– Cậu vẫn đang giận sao?
Gun đặt ly nước xuống, nhìn thẳng Win – ánh mắt lạnh lẽo như thủy tinh:
– Giận á?
– Tớ không còn đủ cảm xúc để giận cậu nữa đâu.
– Gun, hãy nghe tớ…
Gun cắt lời, sắc lạnh:
– Nghe để làm gì? Tớ đâu phải người quan trọng đến mức cần cậu giải thích.
Win sững lại.
Gun cười nhạt, lấy ly nước, lách vai bước đi. Nhưng trước khi rời đi, cậu dừng lại, không quay đầu:
– Nếu gặp tớ ở đâu… đừng gọi nữa.
– Vì tớ không phải người cũ của cậu nữa rồi.
Ngoại cảnh – Đêm cùng ngày – Trên xe Win
Win ngồi sau tay lái. Không nổ máy. Đèn đường hắt vào khiến mắt cậu ánh lên đỏ.
Cậu cầm điện thoại. Lại mở đoạn tin nhắn chưa gửi từ lần trước:
“Tớ không cố ý. Tớ chưa bao giờ quay lại với người cũ cả.”
Nhưng không nhấn gửi.
Bởi vì… giờ thì nói ra cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Nội cảnh – Lớp học môn Truyền thông Ứng dụng – Sáng
Trên màn hình chiếu là slide thông báo nhóm thực hiện đồ án cuối kỳ.
Giảng viên giọng nghiêm túc:
– Do số lượng sinh viên đông, nhóm làm dự án sẽ được phân theo danh sách cố định. Cặp Win – Gun sẽ phụ trách phần hình ảnh và trình bày tổng thể.
Cả lớp ồ lên. Có tiếng xì xào:
– Ủa tưởng hai người đó nghỉ chơi rồi mà ta?
– Lúc trước dính nhau như keo mà…
Gun ngồi bàn cuối. Tay cậu vẽ gì đó vào mép vở. Không biểu cảm. Chỉ nhẹ nhàng trả lời:
– Dạ, tụi em làm được ạ.
Win ngồi lệch mấy dãy ghế. Tay siết nhẹ bút. Không ai lên tiếng nữa.
Ngoại cảnh – Thư viện – Buổi trưa
Gun ngồi cạnh cửa kính, lật laptop. Trên bàn là bản plan phân chia công việc. Win ngồi đối diện, ngập ngừng:
– Gun… mình có thể nói chuyện một chút được không?
Gun không nhìn lên:
– Nếu là chuyện ngoài dự án thì không cần đâu.
– Nhưng tớ chỉ muốn…
Gun ngẩng lên lần đầu tiên. Giọng không cao, nhưng sắc lạnh:
– Cậu muốn gì?
– Muốn tôi giả vờ như không thấy gì hôm đó à?
– Hay muốn tôi lại cười với cậu như trước?
Win cứng họng.
Gun hạ giọng, như mỉa:
– Lúc đó, tớ là một người ngốc tin vào ánh mắt ai đó dành cho mình.
– Giờ thì… cậu không cần phải giải thích. Cậu cũng đâu còn để ý tới tớ nữa đâu.
Gun đứng dậy. Cậu xếp laptop, cầm túi bước đi. Trước khi rời khỏi bàn, cậu nói một câu, gần như rít qua kẽ răng:
– Làm phần của cậu cho đàng hoàng. Tôi không muốn mất điểm vì ai đó.
Ngoại cảnh – Khuôn viên trường – Chiều
Một nhóm bạn đang tụ tập quanh Book – sinh viên khóa trên phụ trách hướng dẫn dự án. Gun đang nói chuyện cùng cậu ta, nụ cười rạng rỡ hơn hẳn khi nãy. Cậu vừa cười vừa giơ tay chỉnh lại khẩu trang cho Book, khiến mọi người xung quanh trêu đùa.
Win đứng ở xa. Nhìn thấy tất cả.
Gun trông… thoải mái. Tươi cười. Dễ gần.
Chỉ không phải với cậu.
Nội cảnh – Phòng học trống – Tối muộn
Win mở slide, tự luyện phần thuyết trình. Nhưng mắt cứ lạc sang khung chat với Gun – toàn là tin nhắn không ai trả lời.
“Tớ biết cậu đang giận. Nhưng tớ không phản bội cậu.”
“Chỉ là một sự hiểu lầm…”
Không dấu chấm. Không nút gửi.
Cuối cùng, Win gõ dòng cuối:
“Dù không còn là gì của nhau, nhưng… đừng xem tớ như người xa lạ, được không?”
Nhưng vẫn không gửi.
Bởi vì Gun bây giờ… có lẽ đã thật sự xa rồi.
Ngoại cảnh – Quán ăn sinh viên – Tối
Sau buổi thuyết trình thành công, cả nhóm tụ tập ăn mừng. Tiếng cười, tiếng ly cụng nhau chan chát. Không khí ấm cúng đầy sinh viên năng lượng.
Gun ngồi ở cuối bàn, cười nhẹ, nói vừa đủ nghe với nhóm bạn xung quanh. Ánh mắt không một lần chạm về phía Win, người đang ngồi đối diện chếch.
Fai nhìn Win. Win nhìn Gun. Khoảng cách chỉ vài người, nhưng như cách cả dãy hành lang ký túc.
Win nâng ly, cười gượng:
– Hôm nay cậu giỏi thật đấy, Gun.
Gun không đáp. Chỉ cạn ly với người bên cạnh rồi xoay mặt đi.
Chuyển cảnh – Bãi gửi xe sau quán – Tối muộn
Cả nhóm lần lượt giải tán. Gun vẫy tay chào, bước nhanh ra xe. Fai kéo tay Win lại, thì thầm:
– M chạy theo đi. Tui giữ lại tụi kia cho.
Win gật. Lao theo bóng Gun.
Ngoại cảnh – Trên vỉa hè vắng – Trước khu ký túc
Win chạy chậm lại, thở hổn hển.
– Gun!
– Gun, đợi tớ đã!
Gun vẫn đi. Tai đeo tai nghe, bước chân không hề chậm lại.
– Gun, làm ơn…
Gun dừng. Không quay lại. Gió thổi lật tà áo khoác mỏng.
Một lúc sau, cậu mới lên tiếng. Giọng không cao, không nhỏ. Chỉ đủ nghe rõ từng chữ:
– Coi như… tụi mình chưa từng có gì đi.
– Đừng dính dáng đến tớ nữa.
– Tớ mệt rồi, Win à. Mệt vì phải chờ câu trả lời của cậu.
Win như bị ai bóp nghẹn. Giọng cậu khản:
– Nhưng… hôm đó… cảnh đó – là hiểu lầm. Người đó chỉ là bạn cũ, tới năn nỉ quay lại, tớ không hề đồng ý.
Gun cười nhạt. Lần này quay lại nhìn Win. Nhưng mắt không còn tia sáng nào:
– Thì sao?
– Tớ không cần cậu phải thanh minh với tớ nữa đâu.
– Vì lúc đó… tớ đã là người đứng ngoài câu chuyện rồi.
Win siết tay.
– Lúc cậu tỏ tình, tớ chỉ nghĩ… nếu yêu thật sẽ đau.
– Nên tớ xin cậu chờ…
– Nhưng cậu có biết tớ đã muốn trả lời không? Tớ đã muốn giữ cậu lại biết bao nhiêu không?
Gun lặng im.
Win nhìn thẳng vào mắt cậu, lấy hết can đảm:
– Giờ thì tớ không trốn nữa.
– Người kia, tớ đã từ chối. Sẽ không còn gọi, không còn tìm, không còn níu kéo.
– Tớ muốn kết thúc hoàn toàn…
– Vì tớ yêu cậu rồi, Gun.
Gun nhìn Win. Một cái nhìn rất lâu. Trong mắt cậu như có gì đó thoáng lay động. Nhưng rồi – không gật, không lắc. Chỉ quay người, mở cửa xe.
Cậu ngồi vào ghế lái, kéo cửa lại.
Không một câu.
Chỉ để lại Win đứng đó, với tất cả lời thật lòng bị bỏ lại phía sau kính xe.
Cảnh chồng – Trong xe Gun
Gun ngồi im, tay siết vô lăng.
Đèn đỏ phía trước chậm rãi đếm ngược.
Ánh mắt Gun nhìn thẳng, không rơi lệ, không run.
Chỉ có bàn tay – hơi rung nhẹ.
Trong túi áo Gun, một mảnh giấy ghi dòng chữ xưa cũ:
“Tớ thích cậu. Nếu cậu cũng vậy, hãy đợi câu trả lời.”
Gun vo mảnh giấy lại.
Ném vào hộc xe.
Và… không ngoảnh đầu nữa.
Ngoại cảnh – Sảnh khu giảng đường B – Sáng
Gun đang ngồi ở ghế đá, cầm sách ôn bài. Xung quanh là tiếng sinh viên rì rầm. Một nhóm nữ sinh đi ngang qua, nói khá to:
– Ê, nghe gì chưa?
– Hình như Win bị tai nạn.
– Cái gì? Hôm qua tao thấy vẫn còn đăng story mà?
– Không biết rõ. Nhưng nghe nói cậu ấy nghỉ học mấy ngày rồi, không thấy mặt đâu. Có người bảo thấy xe cứu thương ở cổng trường bữa đó nữa…
Gun sững lại. Tay cậu siết chặt cuốn sách. Mắt vẫn nhìn trang giấy, nhưng không đọc được nữa.
Trái tim cậu lỡ mất một nhịp.
Nội cảnh – Căn tin – Trưa
Gun ngồi cùng Fai. Không nói nhiều. Fai đưa khay cơm xuống bàn, vừa ăn vừa nói:
– Lát t đi hỏi thầy điểm nhóm.
– À mà nè, m có nghe vụ Win chưa?
Gun cố giữ mặt bình thản:
– Nghe gì?
– Người ta bảo cậu ấy bị tai nạn, không rõ nặng nhẹ. T mà nghe trúng tin từ khóa “cứu thương” là t sợ thấy bà.
Gun gắp miếng trứng, bỏ vào miệng, nhai chậm rãi. Nhưng tay run khẽ, cầm đũa không chắc.
Fai nhìn Gun. Im lặng vài giây. Rồi khẽ nói:
– Mà… nếu có chuyện thật, m tính làm gì?
Gun dừng lại.
– Tui đâu còn là gì của cậu ấy đâu.
Fai:
– Ờ, không là gì. Nhưng thấy m cắn vỡ cái đũa tre luôn rồi đó.
Gun giật mình. Nhìn xuống. Đũa gãy.
Ngoại cảnh – Khu nhà xe sau ký túc – Chiều
Gun đứng cạnh xe đạp, tay vẫn nắm chặt điện thoại. Tin đồn vẫn chưa rõ thật giả. Cậu gõ tên Win vào khung tìm kiếm trên mạng xã hội. Không cập nhật mới. Story đã 24h trôi qua.
Tự hỏi:
Nếu là thật thì sao?
Nếu không phải… sao cậu lại cảm thấy như có ai bóp nghẹt ngực mình vậy?
Cậu mở khung tin nhắn. Tin nhắn cuối vẫn là:
“Tớ yêu cậu rồi, Gun.”
Cậu chưa từng trả lời.
Giờ thì… có thể không còn cơ hội nữa.
Chuyển cảnh – Ngoại cảnh – Chiều muộn – Gun đứng trước cửa phòng y tế của trường
Cửa đóng. Bên trong im lặng.
Một sinh viên đi ngang, thấy Gun đứng đó, hỏi:
– À, cậu tìm ai? Phòng y tế hôm nay nghỉ rồi á.
Gun:
– À… không có gì.
Cậu cúi đầu, quay lưng.
Ngoại cảnh – Trước nhà Win – Chiều tối
Gun đứng đối diện căn nhà có mái ngói màu ghi bạc, hàng rào trắng phủ giàn hoa giấy. Cậu đứng yên. Tay nắm quai balo, không gõ cửa, không nhắn tin.
Chỉ… đứng như thế.
Mắt nhìn cửa.
Từng phút trôi qua, trong lòng như đang tự chất vấn mình:
“Mày đến đây làm gì?”
“Chẳng phải mày đã nói là mệt rồi sao?”
“Chẳng phải mày nói là đừng dính dáng gì nữa sao?”
Và rồi –
Một giọng phụ nữ vang lên từ sau lưng:
– Cháu tìm Win à?
Gun giật mình, quay lại. Là mẹ của Win – dịu dàng và có chút bất ngờ.
– Cháu… cháu đi ngang thôi ạ.
Bác cười nhẹ, mở cổng:
– Trùng hợp nhỉ. Đi ngang mà đứng trước cửa nhà bác mười lăm phút? Vào nhà đi cháu. Nó đang nghỉ học mấy bữa rồi, bác cũng lo.
Gun ngập ngừng, nhưng rồi gật nhẹ.
Nội cảnh – Phòng khách – Sau đó
Mẹ Win đưa nước, rồi rút lui lên tầng.
Gun ngồi dưới, lòng bồn chồn. Mắt nhìn từng khung ảnh treo trên tường – có một cái Win cười toe bên cây đàn cũ.
Mọi thứ quen thuộc…
Mà cũng xa cách.
Từng bước chân từ cầu thang đi xuống. Gun đứng bật dậy.
Nhưng không phải Win.
Mẹ Win xuất hiện lại, nói nhỏ:
– Nó ở trong phòng. Cửa không khóa. Cháu lên đi.
Gun gật. Lặng lẽ đi lên tầng hai.
Ngoại cảnh – Cửa phòng Win – Chập tối
Gun đứng trước cửa. Tay định gõ – rồi rụt lại.
Tay cậu chạm nhẹ vào nắm cửa, rồi thả ra.
Cậu chỉ đứng đó. Lưng tựa tường. Im lặng.
Vài phút.
Nhiều phút.
Mọi thứ như đông cứng lại.
Rồi – cánh cửa mở ra.
Win mặc áo hoodie xám, tóc hơi rối, trên tay còn cầm ly nước cam. Khi thấy Gun đứng ngay ngoài cửa, cậu khựng lại.
– …Gun?
Gun giật mình quay sang. Hai ánh mắt gặp nhau.
Im lặng.
Lâu đến mức nghe được cả tiếng máy lạnh trong phòng.
Win là người lên tiếng trước. Khẽ nhíu mày:
– Sao cậu ở đây?
Gun ngập ngừng, mắt tránh né:
– Tôi… nghe mấy người nói cậu bị tai nạn.
– Không thấy đi học mấy hôm rồi nên…
Win nhìn Gun. Một giây sau cậu bật cười khẽ:
– Là tin đồn à?
Gun không cười. Mắt cậu hơi trầm xuống.
– Cậu… không sao chứ?
Win gật.
– Chỉ cảm nhẹ thôi. Với… không muốn đến trường.
– Không phải vì bệnh, mà vì…
Win không nói hết.
Gun im lặng, ngón tay mân mê vạt áo khoác.
Một nhịp dài trôi qua.
Gun khẽ nói, gần như tự thú:
– Khi nghe cậu bị tai nạn… tớ đã thấy tim mình thắt lại.
– Rõ ràng tớ đã quyết không quan tâm nữa. Nhưng… tớ vẫn tới đây.
Win nhìn Gun rất lâu. Rất lâu.
– Cậu tới, là vì tớ.
– Còn tớ nghỉ học… cũng là vì cậu.
– Tớ sợ phải nhìn thấy ánh mắt của cậu như mấy lần trước.
– Nhưng cũng… sợ không được thấy cậu nữa.
Gun ngẩng lên.
Lần đầu tiên sau chuỗi ngày dài, ánh mắt cả hai không né tránh.
Chỉ là… đầy ngổn ngang và nghẹn lại.
Nội cảnh – Phòng Win – Buổi tối
Không khí vẫn trầm. Gun ngồi mép giường, ánh đèn vàng dịu hắt lên gò má. Ánh mắt cậu nhìn ra cửa sổ, nhưng lòng thì như xoáy vào lồng ngực.
Win đứng đó. Dưới ánh đèn, cậu như lớn hơn – không còn là cậu sinh viên rối rắm trong hành lang đại học nữa – mà là một người đang vật lộn với cảm xúc thật.
Một bước.
Win tiến lại gần Gun.
Gun quay đầu lại, hơi giật mình.
– Cậu… sao vậy?
Win không đáp. Tay cậu nắm chặt, như đang kìm lại điều gì.
– Gun, tớ hỏi thật. Cậu đã… hết giận tớ chưa?
Gun nhìn Win. Lặng.
Một giây.
Hai giây.
Cậu không trả lời.
Win tiến thêm bước nữa. Cậu ngồi xuống cạnh Gun. Nhưng chỉ một lúc sau – Win bất ngờ đứng dậy, kéo mạnh Gun dậy theo, đẩy nhẹ cậu vào tường gần đó.
Gun va nhẹ lưng vào tường. Còn chưa kịp phản ứng, Win đã gằn giọng – không to, nhưng từng chữ như bóp nghẹt cả không khí:
– Nhìn tớ đi, Gun.
Gun nhìn.
Ánh mắt vẫn lạnh. Nhưng tay thì đã siết lại thành nắm đấm.
– Cậu vẫn còn giận đúng không?
– Cậu vẫn còn hận tớ… vì đã để cậu chờ, phải không?
Gun quay mặt đi.
Giọng cậu nhỏ, nhưng sắc:
– Tớ không hận. Chỉ là… tớ không còn sức để đợi cậu nữa.
– Vậy thì tớ sẽ không để cậu phải đợi nữa.
Nói xong, Win đưa tay giữ lấy cằm Gun – và cúi xuống, hôn.
Nụ hôn không dịu dàng.
Không phải kiểu rụt rè, chờ đợi sự đáp lại.
Mà là nụ hôn của một người vừa mất – vừa tìm lại – và không muốn đánh mất lần nữa.
Gun mở to mắt ban đầu – rồi nhắm lại, như thể mọi lớp phòng bị rạn nứt trong một giây ấy.
Tay Win siết lấy gáy Gun, ép cậu sát hơn vào tường. Cả người run lên, vì vừa sợ vừa đau vừa khao khát.
Họ hôn nhau. Không ai lên tiếng. Chỉ có hơi thở vỡ ra giữa khoảng cách đã từng là vực sâu.
Một lúc sau – họ tách ra
Gun thở gấp. Mắt đỏ hoe. Nhưng cậu không tránh đi.
Win thì thầm, trán tựa vào trán Gun:
– Tớ đã thật sự yêu cậu rồi.
– Đừng đẩy tớ ra nữa… được không?
Gun không nói. Nhưng lần này, cậu cũng không quay lưng như trước.
Cậu đứng yên đó. Im lặng. Nhưng ánh mắt – không còn lạnh.
Có những lời xin lỗi không cần nói ra.
Chỉ cần một nụ hôn – đủ để biết rằng trái tim vẫn chưa từng dừng lại.
Nội cảnh – Phòng Win – Tiếp tục
Không khí sau nụ hôn vẫn còn đọng lại trong phòng, như chưa kịp tan.
Căn phòng nhỏ. Đèn vàng nhẹ. Không có ai ngoài hai người.
Không cần tiếng nhạc. Không cần gió.
Chỉ có tiếng tim đập rất rõ… trong ngực mỗi người.
Gun cúi đầu. Mắt không nhìn Win, nhưng giọng thì rất nhỏ, như thể chỉ muốn nói đủ để Win nghe:
– Thật ra…
– Tớ đối xử với cậu như vậy, cũng chẳng dễ dàng gì.
– Tớ cũng đau lòng lắm chứ.
Win đứng lặng. Cả người như bị giữ chặt tại chỗ chỉ bởi mấy chữ vừa rồi.
Gun ngước mắt lên, chạm vào ánh nhìn của Win.
– Nhưng… Win này.
– Cậu còn muốn nghe lời tớ đáp lại không?
Win hít một hơi sâu. Trong mắt cậu ánh lên như có điện sáng. Giọng hơi run – nhưng rất rõ ràng:
– Tớ vẫn luôn muốn.
– Vậy nên… Gun à…
– Cậu làm người yêu tớ nhé?
Khoảnh khắc ngừng lại.
Gun nhìn Win. Ánh mắt dịu hơn mọi lần trước. Không còn lạnh. Không còn trốn tránh.
Mà là ánh nhìn của một người… đã tháo bỏ hết mọi lớp phòng bị.
Gun không vội trả lời. Cậu chỉ nhìn Win.
Và trong khoảng cách chưa tới một gang tay đó… Gun khẽ mỉm cười.
Một nụ cười nhẹ như gió. Nhưng đẹp đến mức làm Win gần như muốn khóc.
Gun gật đầu.
– Ừm.
Win chết lặng trong một giây. Rồi như vỡ òa trong lòng.
Cậu siết lấy vai Gun. Cái ôm thật chặt – không phải kiểu nóng bỏng, không phải chiếm hữu.
Mà là cái ôm của một người đã mất rất lâu để nhận ra mình yêu ai – và giờ thì không muốn rời xa nữa.
Gun tựa vào vai Win. Cậu nhắm mắt lại.
Lần đầu tiên, sau chuỗi ngày dài, trái tim cậu thở ra một nhịp nhẹ nhõm.
Nội cảnh – Phòng Win – Tiếp nối ngay sau câu trả lời
Gun vừa khẽ gật đầu, mỉm cười dịu dàng. Một nụ cười khiến tim Win run lên thật khẽ.
Nụ cười ấy – Win đã chờ rất lâu. Đã tưởng sẽ không bao giờ được thấy lại.
Và khi Gun vừa đáp:
– Ừm.
Thì Win gần như không kìm được nữa. Cậu cúi xuống, chiếm lấy môi Gun một lần nữa – lần này không phải vì xin lỗi, mà là để đánh dấu.
Nụ hôn sâu. Nồng. Dài.
Không có khoảng trống giữa môi.
Không có sự vội vã – nhưng đầy bản năng.
Gun bất ngờ. Mắt mở lớn. Cả người như bị cuốn theo.
Hơi thở dồn dập. Cậu đánh nhẹ vào ngực Win như để nhắc cậu dừng lại – nhưng Win chỉ siết cậu chặt hơn, như thể càng bị đẩy ra lại càng không muốn rời xa.
Cuối cùng, Win chậm rãi nhả đôi môi Gun ra. Cậu thở khẽ, mắt vẫn nhìn sâu vào mắt Gun, tay vẫn giữ nơi eo cậu, giọng trầm hơn, nhỏ hơn – như lời cầu xin nhưng cũng là khẳng định:
– Hơn nữa… được không?
Gun thở gấp. Cậu nhìn Win, môi còn hơi ửng đỏ. Trái tim như có ai đập mạnh vào từ bên trong.
Win không đợi câu trả lời ngay.
Cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Gun, rồi lại chạm vào khóe môi cậu một lần nữa – rất nhẹ, rất dịu dàng, như thể từng phần trên khuôn mặt ấy đều là thứ quý giá không thể bỏ lỡ.
Tay Win trượt nhẹ xuống vòng eo, kéo Gun sát vào lòng mình.
Khoảng cách giữa hai người… không còn tồn tại nữa.
Gun siết nhẹ lấy cổ áo Win. Không né.
Chỉ khẽ tựa vào bờ vai cậu – nơi từ lâu đã từng là điểm tựa, rồi cũng là nơi từng khiến cậu đau lòng nhất.
Giọng Gun, nhỏ và run:
– Nếu cậu cứ hôn thế này… thì tớ sẽ không thở nổi mất.
Win cười khẽ bên tai Gun:
– Vậy để tớ dạy cậu cách… thở cùng tớ nhé?
Nội cảnh – Phòng Win – Đêm muộn
Đèn không tắt.
Chỉ được vặn nhỏ lại – ánh sáng vàng đổ lên sàn gỗ, lấp lánh mờ nhòe như những nhịp tim đập nhanh.
Gun vẫn tựa vào Win, hai người đứng gần như dính vào nhau, hơi thở lồng ngực va vào nhau rõ ràng từng nhịp.
Win hôn lại Gun – lần này không dồn dập như nụ hôn vừa nãy,
mà sâu hơn, kéo dài hơn, từng chút một dẫn lối cho cảm xúc.
Tay Win lướt nhẹ từ eo Gun xuống phần hông, ghì nhẹ cậu về phía mình.
Không có khoảng trống. Không còn suy nghĩ.
Chỉ còn da kề da, và hơi ấm mỗi lúc một tăng lên.
Gun rùng mình một cái. Cậu ngẩng lên, thì thầm:
– Cậu… đang không kiểm soát được nữa rồi.
Win khẽ cười, môi lướt xuống phần cổ Gun, mùi hương trên người Gun khiến cậu như phát điên.
– Đúng.
– Tớ đang phát điên vì cậu đấy.
Gun khẽ siết tay vào vai Win. Cậu không phản kháng. Cũng không gật đầu.
Chỉ im lặng – nhưng không né đi.
Và im lặng đó… chính là sự đồng ý.
Chuyển cảnh – Giường Win
Căn phòng nhỏ. Ga giường màu trắng.
Tiếng thở gấp khẽ vang lên giữa không gian im ắng.
Win đặt Gun xuống giường nhẹ như đặt một thứ gì đó quý giá.
Ánh mắt cậu nhìn Gun – không còn ngông cuồng như lúc đầu nữa. Mà là tha thiết, như đang khắc từng đường nét người đối diện vào trí nhớ.
Gun khẽ quay mặt đi, nhưng Win đã cúi xuống, lướt môi dọc theo gò má cậu, xuống cổ, xuống xương quai xanh.
Tay Gun chạm lên vai Win, giữ lại – nhưng không đẩy ra.
Cậu nói trong hơi thở run:
– Tớ… chưa từng như thế này với ai cả.
Win dừng lại. Hôn khẽ lên trán Gun, thì thầm:
– Vậy để tớ là người đầu tiên.
– Và cũng là người cuối cùng.
Gun nhắm mắt. Một giọt nước nơi khóe mi.
Không phải nước mắt vì sợ.
Mà là nước mắt của người… cuối cùng cũng được yêu mà không cần phải giả vờ mạnh mẽ.
Nội cảnh – Giường Win – Tiếp diễn ngay sau khi đèn tắt
Căn phòng im ắng.
Chỉ còn hơi thở va vào nhau.
Hơi thở của hai người, càng lúc càng gấp, càng lúc càng nóng, như thể mỗi nụ chạm đều làm bật lửa trong lòng họ cháy thêm một tầng.
Gun nằm dưới, hơi ngẩng đầu lên. Cậu khẽ nghiêng mặt để trốn nụ hôn tiếp theo của Win – nhưng Win không cho cậu thoát.
– Tránh nữa là tớ cắn thật đó.
Gun đỏ bừng mặt. Nhưng rồi cậu cũng bị Win giữ lấy cằm, ép môi cậu mở ra để tiếp nhận nụ hôn sâu hơn – ướt hơn – khát khao hơn.
Tay Win luồn xuống dưới lớp áo thun mỏng của Gun.
Chạm vào vùng lưng, nơi da thịt bắt đầu run lên vì nhạy cảm.
Gun rướn nhẹ người khi bàn tay Win vuốt dọc theo cột sống cậu, rồi kéo áo lên khỏi người.
Win cười khẽ, giọng khàn:
– Da cậu nóng thật đấy…
– Hay là do tớ đang phát sốt vì cậu?
Gun nắm lấy cổ áo Win, kéo cậu xuống gần hơn.
Mắt cậu ánh lên, môi ướt:
– Cậu mới nói… tớ là người đầu tiên đúng không?
Win gật. Mắt không rời khỏi môi Gun.
Gun cười khẽ, tay chạm vào má Win:
– Vậy… làm ơn… dịu dàng chút nhé.
Câu nói ấy không phải là ranh giới – mà là một lời mở cửa.
Chuyển cảnh – Ga giường trắng bị xô lệch
Cơ thể Win phủ lên người Gun. Những nụ hôn không còn dừng lại ở môi nữa.
Môi cậu lướt xuống cổ – ngực – rồi phần bụng dưới, mỗi nơi đi qua đều khiến Gun rùng mình, tay siết lấy ra trải giường.
Hơi thở trộn vào nhau.
Tiếng vải chạm vải.
Tiếng rên khẽ bị nuốt vào giữa những lần Win bịt miệng Gun bằng chính nụ hôn của mình.
Win khẽ thì thầm:
– Tớ muốn chạm vào cậu… ở mọi nơi.
– Cậu là của tớ rồi, phải không?
Gun không thể trả lời. Cậu chỉ biết gật đầu.
Giữa ánh đèn mờ, mắt cậu long lanh nước, môi đỏ, cơ thể đang dần tan vào trong từng động chạm ấy.
Cảnh cuối – Tấm lưng trần áp vào nhau dưới lớp chăn mỏng
Mọi âm thanh lắng xuống.
Gun tựa đầu vào ngực Win. Mồ hôi còn chưa kịp khô.
Win vuốt tóc cậu, thì thầm bên tai:
– Nếu đêm nay là mơ, thì đừng ai đánh thức tớ.
Gun mỉm cười, khẽ trả lời:
– Vậy tớ sẽ nằm đây mãi… cho cậu mơ tiếp.
Nội cảnh – Phòng Win – Buổi sáng sớm
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, nhẹ nhàng hắt lên gò má Gun.
Cậu trở mình, hơi nhíu mày vì ánh sáng… và vì vẫn còn mỏi người.
Căn phòng còn lặng.
Không tiếng chuông. Không tiếng người.
Chỉ có hơi thở đều đặn bên cạnh.
Gun hé mắt – rồi khẽ ngước nhìn.
Win đang ngủ, một tay choàng qua eo cậu như thể sợ cậu biến mất. Mái tóc hơi rối, môi còn vương nét cười.
Cậu ấy ngủ yên như một đứa trẻ – nhưng tối qua… lại chẳng hề “yên” chút nào.
Gun đỏ mặt.
Cậu nhẹ nhàng gỡ tay Win ra, bước xuống giường.
Tấm chăn tuột khỏi vai, để lộ những dấu vết đỏ hồng rải rác – của một đêm không hề “ngủ” trọn.
Chuyển cảnh – Trước gương, trong phòng Win
Gun khoác đại một chiếc sơ mi trắng treo trên giá.
Chiếc áo quá rộng – là áo của Win.
Và trên cổ Gun vẫn còn vài dấu mờ mờ không giấu được.
Cậu đứng trước gương, chỉnh lại tóc.
Khóe môi khẽ cong lên – một nụ cười mỏng, vừa ngượng vừa… hạnh phúc.
Bất chợt —
Hai cánh tay ôm từ phía sau.
Cằm Win tựa nhẹ lên vai Gun, giọng cậu khàn và ấm:
– Đẹp quá…
– Nhìn cậu mặc áo tớ thế này… tớ lại muốn cởi ra.
Gun đỏ bừng mặt, quay mặt đi:
– Dậy lúc nào thế?
– Từ lúc cậu rón rén bước xuống giường ấy.
– Nhưng tớ giả vờ ngủ vì thích được cậu ngắm lâu hơn chút.
Gun định đẩy Win ra, nhưng Win vòng tay siết chặt hơn, ghé sát tai cậu:
– Cậu thấy… cổ cậu thiếu gì không?
Gun ngơ ngác.
Win đưa tay chỉ gương.
Ở cổ Gun… là chiếc hickey đã bị che bằng phấn nhưng vẫn còn rõ.
Gun đẩy Win một cái, bật cười ngượng:
– Biến thái.
– Với cậu thôi.
Win quay cậu lại, đặt lên môi Gun một nụ hôn nhẹ:
– Chào buổi sáng, người yêu.
Gun chống tay vào ngực Win, giọng nhỏ:
– Hôm nay… còn định làm gì nữa không?
Win nghiêng đầu, cười tinh quái:
– Còn sớm mà.
– Hay là để tớ… ăn sáng cậu trước?
Gun trừng mắt.
Nhưng chưa kịp nói gì, Win đã hôn xuống cổ cậu lần nữa – đánh dấu thêm lần nữa như thể muốn nói:
“Đêm qua chưa đủ. Tớ còn muốn thêm… từng ngày, từng sáng, từng lần nữa.”
Nội cảnh – Phòng Win – Vẫn buổi sáng hôm sau
Win vẫn vòng tay ôm Gun từ phía sau.
Cơ thể Gun áp vào ngực cậu, mềm mại và ấm nóng. Cả hai vừa hôn nhau mấy lần, không khí ngọt ngào như tan chảy…
Cho đến khi Win khẽ hỏi – như nhớ ra một thứ cay cay:
– …À mà này,
– Cái đêm cậu ngủ lại nhà Book…
– Hai người… đã làm gì?
Gun nghe tới đó… khẽ nhếch môi, trong đầu chợt lóe lên một chút muốn chọc tức.
Cậu cố tình quay sang nhìn Win, nói bằng giọng vô tư… mà rất không vô tội:
– Làm gì á?
– Cũng không nhiều…
– Chỉ là… ngủ rất ngon ở căn hộ của Book thôi mà.
Win sững người.
– Ngủ… rất ngon?
Gun gật đầu, cười nhẹ như gió:
– Ừm, giường Book êm lắm.
– Có người nằm bên cạnh, còn đắp chăn cho nữa…
– Ấm cực.
Win siết eo Gun chặt hơn, mắt tối sầm lại.
Giọng cậu thấp hẳn:
– Cậu… nằm cạnh cậu ta?
Gun gật đầu nhẹ, vẫn tỉnh bơ.
Còn quay lại trêu:
– Ờ thì cũng giống tối qua thôi mà.
– À không, tối qua còn… mệt hơn nữa cơ.
Win đỏ mặt. Nhưng không phải vì ngại. Mà là vì tức.
– Gun!!
Cậu buông Gun ra, bước lùi lại, khoanh tay nhìn.
Gương mặt ghen lộ rõ. Lông mày nhíu, môi mím.
– Cậu đang chọc tức tớ đúng không?
Gun cười toe, bước tới gần Win, kéo áo sơ mi trễ xuống một bên vai để lộ dấu vết đêm qua, thì thầm sát tai:
– Còn chọc nữa không nhỉ?
Win quay mặt đi, mặt đỏ bừng:
– Không chơi với cậu nữa!
Cậu bước ra phía bàn học, giả vờ bận gì đó.
Gun bước tới, tựa cằm lên vai Win, tay vòng trước bụng cậu, nhỏ giọng nũng nịu:
– Ghen thật à?
– Tớ chỉ muốn thử xem Win yêu tớ đến đâu thôi mà…
Win quay lại, giọng vẫn dỗi dỗi:
– Vậy giờ biết rồi thì đừng đùa kiểu đó nữa.
– Tớ ghen đấy, thật luôn. Mà nếu cậu mà… với ai khác, tớ sẽ—
Gun bịt miệng Win lại bằng một nụ hôn.
Dứt ra, cậu nói nhỏ:
– Trên người tớ, giờ toàn là dấu của cậu.
– Còn muốn đánh dấu chỗ nào nữa không?
Win im lặng.
Mắt dán vào cổ Gun.
Rồi Win bế bổng cậu lên bàn học, hôn ngấu nghiến:
– Vậy thì để tớ nhắc lại một lần nữa.
– Gun là của ai.
Gun bật cười trong nụ hôn, tay siết vai Win:
– Dạ, của Win. Của mỗi Win thôi.
Nội cảnh – Phòng Win – Vẫn buổi sáng hôm sau
Gun bước tới lấy cặp, mặc lại áo đồng phục chỉnh tề.
Cậu vừa thắt cà vạt, vừa liếc Win vẫn còn ôm gối ngồi trên giường, không thèm mặc áo.
– Mau mặc đồ vô đi, cậu không định nằm trần hoài thế chứ?
Win nằm dài ra, uể oải:
– Tớ không muốn cậu đi học…
Gun chỉnh tóc trước gương, cười nhạt:
– Ờ ha, để ở nhà cho cậu hôn tiếp tới chiều chắc?
Win ngồi dậy, giọng thấp xuống, đầy dụ dỗ:
– Còn gì tuyệt hơn?
Gun thở dài:
– Win, tớ có tiết lúc 8h sáng.
Win bước tới phía sau, ôm lấy từ sau lưng:
– Vậy để tớ đưa cậu đi.
– Không cần đâu. Xa rồi lát cậu lại phải quay về.
Win nheo mắt.
Im vài giây.
Rồi đột nhiên siết eo Gun lại, giọng đầy quyết tâm:
– Vậy tớ… đi học chung với cậu luôn.
Gun giật mình:
– Cái gì?
– Đúng.
– Cậu học lớp đó tớ biết. Hôm nay tớ có tiết trống.
– Tớ ngồi cuối lớp, im lặng… nhìn cậu thôi cũng được.
Gun quay lại, ngờ vực:
– Cậu đâu có hứng thú mấy tiết chuyên ngành xã hội.
Win nhún vai, cười gian:
– Không có.
– Nhưng tớ có hứng thú với… “người yêu tớ ngồi bàn thứ hai dãy giữa”.
Gun phì cười, đẩy Win ra:
– Điên.
Win cầm áo lên mặc, vừa cài nút vừa hỏi tỉnh bơ:
– Cậu không muốn tớ đi theo thật à?
Gun vừa đeo balo vừa đáp:
– Không phải…
– Nhưng cậu cứ dính tớ hoài… bạn bè tớ nghi rồi đó.
Win đi tới, áp trán mình vào trán Gun:
– Tớ không sợ ai nghi hết.
– Miễn là… cậu không đẩy tớ ra.
Gun nhìn Win, ánh mắt dịu hẳn lại.
Cậu khẽ mỉm cười, rướn lên hôn nhẹ một cái lên môi Win:
– Ừ, đi thì đi.
Win cười như trúng số, bế bổng cậu xoay một vòng:
– Tớ là bạn trai siêu năng động nhất khoa đây!!
Gun vội đấm nhẹ vào vai Win:
– Thả tớ xuống, đồ điên!
Chuyển cảnh – Cổng trường đại học – Buổi sáng
Hai người cùng bước xuống taxi. Gun đi trước vài bước để giữ khoảng cách.
Nhưng Win đi phía sau, ánh mắt dán chặt lên lưng Gun, kiểu như:
“Bước bao xa tớ cũng theo, nhưng đừng bước khỏi tớ là được.”
Ngoại cảnh – Hành lang khu E – Buổi trưa sau giờ học
Sinh viên bắt đầu tản ra sau tiết cuối.
Hành lang dần vắng, chỉ còn ánh nắng hắt qua những khung cửa sổ dài, phản chiếu thành từng ô sáng loang lổ trên nền gạch.
Gun xách balo đi một mình về phía cầu thang cuối hành lang – lối vắng ít người qua.
Cậu cứ tưởng Win về rồi, ai ngờ…
Vừa rẽ qua góc tường – thì bị kéo lại.
– Ơ—!?
Cả người Gun bị kéo mạnh vào một góc tường khuất sáng, đập vào ngực ai đó quen thuộc.
Hơi thở ấm. Tay ôm chặt.
Người ấy thì thầm sát tai cậu:
– Trốn tớ hả?
Gun hoảng, nhận ra giọng ai – rồi ngượng ngùng đánh nhẹ:
– Win! Cậu làm gì vậy? Ở trường đấy.
– Biết mà vẫn nhớ cậu quá, làm sao giờ?
Gun chưa kịp trả lời thì Win ôm siết hơn, chôn mặt vào cổ cậu, hít một hơi thật dài:
– Hôm nay cậu mặc mùi gì mà tớ cứ muốn…
– Muốn gì!?
– Muốn… không để ai lại gần cậu nữa.
Gun đỏ mặt. Tay vừa định đẩy Win ra thì…
– Ểêêêêê… hai người đang làm cái quái gì thế?
Tiếng Fai vang lên phía cuối hành lang.
Gun đơ người.
Win cũng cứng đờ, quay phắt đầu lại.
Fai đứng đó, tay cầm chai nước, mắt tròn như mắt mèo vừa bắt quả tang chuột đang hôn nhau.
– Tôi đi mua nước có 5 phút… quay lại thấy hành lang biến thành nơi quay MV lãng mạn là sao!?
Gun úp mặt vào ngực Win, muốn độn thổ.
Win thì thản nhiên ôm chặt hơn (??)
Giọng tỉnh bơ:
– Không phải quay MV đâu.
– Là ôm thật đó.
Fai:
– 😳
Gun:
– 😩
Fai bước tới, khoanh tay:
– Gun à, nói thật đi.
– Tối qua cậu… không về đúng không?
Gun lí nhí:
– Không phải không về… chỉ là… về trễ…
Fai:
– Trễ tới sáng?
Gun:
– …
Win:
– Cậu ấy ngủ ở nhà tớ.
Fai gào:
– TRỜI ƠI!!!
– Hai người công khai rồi hả!?
Gun xua tay lia lịa:
– Không có! Không phải! Mới chỉ là—
Win chen vào, nhìn thẳng Fai:
– Bạn trai.
– Gun là người yêu tôi.
Gun quay sang trừng Win:
– Win!!!
Win cười toe:
– Sao? Thừa nhận rồi thì nói luôn cho nhẹ lòng chứ?
Fai nhìn cả hai, bóp trán như vừa ăn phải ớt:
– Lạy hai cậu… Lần sau ôm thì trốn kỹ kỹ dùm.
– Không phải ai cũng cute như tôi đâu đó nha.
Win nháy mắt:
– Vậy tôi xin lỗi vì khiến cậu ghen tị.
Fai gào:
– Ghen cái đầu cậu!!!
Gun kéo tay Win chạy trốn trước khi Fai lên cơn cà khịa tiếp.
Trước khi chạy, cậu còn nghe Fai la với theo:
– Ê! Mai tớ kể với Book đó nhaaa!!
Gun hét:
– ĐỪNG MÀ!!! 😭😭😭
Và như vậy,
cái ôm trong hành lang tưởng là riêng tư,
lại trở thành “sự kiện hot” nhất group bạn học khoa xã hội tuần đó.