Hàng cây nhắm mắt khi trời tối
Ngoài sân cũng chỉ có bố ngồi
Bố ngồi vẽ ra
Về chuyện ngày xưa vẫn trôi
Mẹ thắc mắc với anh nhiều lắm
Thời gian đó anh không về thăm
Bữa cơm gia đình
Bận với ống kính là chính
Khi anh muốn được lớn khôn
Sẽ phải học cách cô đơn
Đừng học làm người vô ơn
Ngã thì vẫn phải đứng dậy
Sẽ có rất nhiều hướng chạy
Về nhà là một hướng hay
Đi xa là để tự lập cánh sinh
Và để chứng minh rằng anh sẽ chẳng đánh mất mình
Vì ai cũng phải lớn
Muốn trưởng thành hơn
Thấy nỗi đau trôi qua mau như nắng bên đời
Sớm quen rồi
Chỉ là những câu chuyện cũ chẳng thể quên nổi
Vì ai cũng phải lớn
Chứng minh bản thân
Có thể bay thật xa như hoa bồ công anh
Và dù nếu mưa rất lâu không tạnh
Anh vẫn phải giữ được trọng trách
Sau khi tự học lấy cách chữa lành
Anh mới biết dành thời gian để quan tâm bản thân
Cho phép lỡ một vài lần
Nhưng nếu lỡ hứa thì phải làm
Và đừng quá bận tâm về những thứ không khả quan
Từng chặng đường mà anh trải qua
Có lắm bùn lầy nhưng cũng đầy hoa
Lặn lội y như loài cá
Vì có thể chìm nhưng không thể ngã
Vì rồi ai cũng phải lớn
Muốn trưởng thành hơn
Thấy nỗi đau trôi qua mau như nắng bên đời
Sớm quen rồi
Chỉ là những câu chuyện cũ chẳng thể quên nổi
Vì rồi ai cũng phải lớn
Chứng minh bản thân
Có thể bay thật xa như hoa bồ công anh
Và dù nếu mưa rất lâu không tạnh
Anh vẫn phải giữ được trọng trách
Vì rồi ai cũng phải lớn
Muốn trưởng thành hơn
Thấy nỗi đau trôi qua mau như nắng bên đời
Sớm quen rồi
Chỉ là những câu chuyện cũ chẳng thể quên nổi
Vì rồi ai cũng phải lớn
Chứng minh bản thân
Có thể bay thật xa như hoa bồ công anh
Và dù nếu mưa rất lâu không tạnh
Anh vẫn phải giữ được trọng trách