An là một cậu bé nhỏ nhắn, với ánh mắt luôn mang theo nỗi buồn mà ít ai hiểu được. Những tổn thương từ gia đình, bạn bè, và những lời nói vô tình đã chồng chất lên tâm hồn cậu như một gánh nặng vô hình. Cậu từng tin rằng mình sẽ mãi cô đơn, rằng chẳng ai có thể kéo cậu ra khỏi bóng tối ấy.
Rồi Hùng xuất hiện. Một chàng trai hiền lành, kiên nhẫn, ánh mắt luôn dịu dàng hướng về An như muốn nói: “Em không phải chịu một mình đâu.” Hùng không chỉ là bạn, mà dần trở thành điểm tựa, là niềm an ủi mà An chưa từng có.
“Em… hôm nay sao trầm thế?” Hùng hỏi, giọng ấm áp.
An cố mỉm cười, nhưng mắt vẫn buồn: “Em… em ổn mà…”
Hùng nắm tay cậu: “Anh sẽ luôn ở bên, em không phải chịu một mình đâu.”
Ngày qua ngày, Hùng kéo An ra khỏi bóng tối, cùng cậu cười, cùng cậu chia sẻ những bí mật, và từ từ tình bạn biến thành tình yêu. Một buổi tối, An run run nói: “Hùng… em… em thích anh…”
Hùng mỉm cười, mắt long lanh: “Anh cũng vậy, An à… Anh sẽ không bao giờ để em phải cô đơn nữa.”
Nhưng rồi một ngày, mọi thứ sụp đổ. Hùng, vô tình quên mất quá khứ tổn thương của An, buông lời cay đắng:
“Em… trẻ con quá vậy? Em ngoan lên được không?”
An đứng lặng, tim như bị bóp nghẹt. Cậu tự hỏi: “Phải chăng mình hư hỏng, phải chăng mình đã làm anh giận?” Từ hôm đó, An không còn nói chuyện với Hùng nữa.
Hùng thấy sự thay đổi, lo lắng: “An… sao em lại không nói gì với anh nữa? Em có sao không?”
Nhưng An chỉ lặng im. Hùng tức giận: “Anh… em có biết anh tức thế nào không? Đừng làm anh khó chịu nữa!”
Những lời nói ấy như mũi dao cắm sâu vào trái tim An. Cậu cảm thấy mình thật sự vô dụng, đáng bị bỏ rơi. Trong im lặng tuyệt vọng, An bước lên tầng thượng, nhìn ra khoảng không vô tận. Ký ức về những tổn thương xưa, về lời yêu thương của Hùng, và chính lời cay đắng hôm nay hòa lẫn thành nỗi đau không thể chịu nổi.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, An thở dài, bước qua ranh giới giữa đau khổ và bình yên, rời khỏi thế gian này. Hùng đến muộn. Chỉ kịp nghe tiếng gió, nhìn khoảng trống nơi An từng đứng, tim Hùng quặn thắt. “An… em…” – tiếng gọi nghẹn ngào không kịp nói ra.
Mọi lời yêu thương giờ đã quá muộn, chỉ còn lại nỗi tiếc thương vô hạn.
‐‐‐Góc nhìn của An‐‐‐
Mình luôn tin rằng mình sẽ mãi cô đơn. Mỗi lời nói cay nghiệt, mỗi nỗi đau từ quá khứ đều bám chặt vào tâm hồn tôi như những sợi dây vô hình, kéo tôi xuống. Tôi đã quen với cảm giác trống rỗng, với việc tự nhủ rằng chẳng ai có thể hiểu tôi, chẳng ai có thể kéo tôi ra khỏi bóng tối ấy.
Rồi Hùng xuất hiện. Anh ấy… khác. Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng mà tôi chưa từng thấy ở ai. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được sự bình yên. Khi anh nắm tay tôi, tôi cảm giác như những vết thương của mình được chạm nhẹ, như thể tôi quan trọng với ai đó.
“Em… hôm nay sao trầm thế?” Giọng anh vang lên, ấm áp và quan tâm.
Tôi cố mỉm cười, nhưng lòng vẫn buồn bã: “Em… em ổn mà…”
Anh ấy cười nhẹ, nắm tay tôi: “Anh sẽ luôn ở bên, em không phải chịu một mình đâu.”
Và tôi tin. Tôi tin rằng lần này sẽ khác. Chúng tôi cười, chia sẻ bí mật, rồi… tình bạn dần trở thành tình yêu. Tôi run run thốt ra: “Hùng… em… em thích anh…”
Anh ấy mỉm cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “Anh cũng vậy, An à… Anh sẽ không bao giờ để em phải cô đơn nữa.”
Nhưng rồi, chỉ một câu nói, tất cả sụp đổ.
“Em… trẻ con quá vậy? Em ngoan lên được không?”
Tôi đứng lặng. Tim tôi như ngừng đập. Câu nói ấy… không chỉ làm tôi đau, mà còn làm tôi tự hỏi: “Phải chăng mình hư hỏng? Phải chăng mình làm anh giận?”
Tôi không thể nói gì. Tôi không còn muốn nhìn vào mắt Hùng. Tôi rút lui, im lặng, không còn nói chuyện với anh nữa. Mỗi ngày trôi qua, tôi cảm nhận khoảng cách lớn dần. Anh hỏi tôi, lo lắng, giận dữ, nhưng tôi vẫn im lặng.
Trong tim tôi, mọi thứ hỗn loạn. Tôi thấy mình yếu đuối, vô dụng, như một đứa trẻ không đáng được yêu thương. Tôi nhớ những ngày bình yên bên Hùng, nhớ những lần anh nắm tay tôi, nhớ cả nụ cười anh… nhưng giờ tất cả đã biến mất, chỉ còn lại nỗi đau dồn nén.
Tôi bước lên tầng thượng, nhìn ra khoảng không vô tận. Gió thổi lạnh, nhưng không đủ để làm tôi quên đi nỗi trống rỗng bên trong. Tôi tự hỏi: liệu có ai thực sự hiểu nỗi đau này không? Liệu ai có thể kéo tôi ra lần nữa?
Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi thở dài. Tất cả những hy vọng, tất cả những nỗi đau, tất cả tình yêu… giờ chỉ còn lại trong tim tôi, trước khi tôi rời khỏi thế gian này.
Hùng đến muộn. Tôi biết, anh sẽ gọi tên tôi, sẽ hối hận… nhưng tất cả đã quá muộn. Và trong giây phút ấy, tôi hiểu rằng đôi khi, tình yêu cũng không thể cứu được trái tim bị tổn thương quá nhiều.
‐‐‐Góc nhìn của Hùng‐‐‐
Tôi luôn nghĩ mình chỉ muốn bảo vệ An, muốn cậu ấy cười, muốn cậu ấy thấy cuộc đời không quá tăm tối. Lần đầu gặp An, tôi nhận ra ánh mắt cậu bé ấy… khác. Buồn bã, sợ hãi, nhưng cũng tò mò về thế giới xung quanh. Tôi biết, cậu bé này từng chịu quá nhiều tổn thương, và tôi muốn kéo cậu ra khỏi bóng tối ấy.
“Em… hôm nay sao trầm thế?” Tôi hỏi, cố gắng làm giọng mình dịu dàng nhất.
An mỉm cười yếu ớt: “Em… em ổn mà…”
Tôi nắm tay cậu, chắc rằng sự hiện diện của mình sẽ giúp cậu cảm thấy an toàn: “Anh sẽ luôn ở bên, em không phải chịu một mình đâu.”
Từng ngày trôi qua, tôi thấy An cười nhiều hơn, thấy cậu dần mở lòng với tôi. Tôi nghĩ mình đã thành công khi kéo An ra khỏi những vết thương tâm hồn cậu. Khi An nói cậu thích tôi, tim tôi như ngừng đập. Tôi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Anh cũng vậy, An à… Anh sẽ không bao giờ để em phải cô đơn nữa.”
Nhưng rồi… tôi vô tình quên mất rằng cậu vẫn rất mong manh, rằng những tổn thương trước đây vẫn âm ỉ bên trong. Trong một khoảnh khắc nóng giận, tôi buông lời:
“Em… trẻ con quá vậy? Em ngoan lên được không?”
Ánh mắt An thay đổi ngay lập tức. Tôi nhìn thấy nỗi đau trong mắt cậu, nhưng… tôi không biết cách dừng lại. Tôi chỉ nghĩ mình đang trách mắng, muốn An trưởng thành hơn, mà không hiểu rằng tôi vừa xé toạc trái tim cậu.
Từ hôm đó, An không còn nói chuyện với tôi nữa. Tôi đến gần, hỏi, lo lắng: “An… sao em lại không nói gì với anh nữa? Em có sao không?”
Cậu chỉ lặng im, không trả lời. Tôi tức giận: “Anh… em có biết anh tức thế nào không? Đừng làm anh khó chịu nữa!”
Nhưng ngay sau câu đó, tôi nhận ra ánh mắt An… trống rỗng, xa lạ. Tim tôi quặn thắt. Tôi chưa bao giờ thấy cậu như vậy. Tôi sợ… tôi sợ rằng mình đã đánh mất An. Tôi nhìn cậu bé ấy, từng cử chỉ, từng ánh mắt… từng ký ức về những ngày chúng tôi cùng nhau cười, cùng nhau chia sẻ bí mật… bỗng chốc vụn vỡ trong tim tôi.
Tôi nhìn thấy An bước lên tầng thượng. Tim tôi như ngừng đập, chân không thể cử động. “An… em…!” – tiếng gọi nghẹn ngào không thể vang tới cậu. Tôi biết, đã quá muộn. Khoảng trống trước mắt tôi… vĩnh viễn không còn bóng dáng An.
Nước mắt tôi rơi, tôi tự hỏi mình… nếu có thể quay lại, tôi sẽ ôm An thật chặt, sẽ nói hàng nghìn lần rằng tôi yêu cậu, và không bao giờ để cậu chịu đau thêm một lần nào nữa. Nhưng bây giờ, tất cả đã quá muộn. Chỉ còn lại nỗi hối hận vô hạn, và một trái tim trống rỗng, mất mát không gì bù đắp nổi.
––Lấy cảm hứng từ bài Rơi Tự Do của LyHan––
"T k hiểu sao t viết dc luôn nữa"