Có những vết thương không bao giờ lành, dù năm tháng có trôi đi. Và trong trái tim tôi, em chính là vết cắt như thế.
---
Ngày ấy, chúng ta gặp nhau khi cả hai còn là những kẻ trẻ tuổi ngây ngô, mang theo niềm tin hồn nhiên rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Em ngồi ở bàn cuối, mái tóc buông dài, ánh mắt lúc nào cũng sáng lên khi cười. Tôi – một kẻ ít nói, chỉ biết đứng từ xa nhìn em, nhưng rồi chẳng hiểu sao, chúng ta lại tìm thấy nhau trong muôn vàn đám đông.
Tôi còn nhớ như in cái buổi chiều mùa thu năm ấy. Em vô tình ngồi cạnh tôi trong thư viện, nghiêng đầu hỏi mượn một cây bút. Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi bỗng đập loạn nhịp. Những ngày sau đó, tôi tìm đủ mọi lý do để được ở gần em, để nghe em kể những câu chuyện tưởng chừng vụn vặt nhưng lại khiến tôi thấy cuộc đời đầy màu sắc.
Và rồi, chúng ta yêu nhau. Một tình yêu tuổi trẻ – nhiệt thành, vụng dại, nhưng cũng tha thiết vô cùng.
---
Thế nhưng, tình yêu không phải lúc nào cũng chỉ có niềm vui. Giữa chúng ta dần xuất hiện những khoảng lặng, những bất đồng nhỏ bé nhưng cứ chồng chất thành núi. Em là một người giàu cảm xúc, còn tôi lại là kẻ cứng nhắc, đôi khi quá vô tâm để nhận ra nỗi buồn trong mắt em. Đã có những lần em hỏi tôi: “Anh còn thương em không?” Tôi cười, đáp ngắn gọn: “Có chứ.” Nhưng em không biết rằng, tôi lại chẳng bao giờ đủ giỏi để biến lời nói thành hành động.
Rồi một ngày, em rời đi. Chẳng có một cuộc cãi vã lớn nào, chỉ là một buổi sáng, em gửi cho tôi một tin nhắn ngắn ngủi: “Mình dừng lại nhé.”
Tôi đọc đi đọc lại hàng chục lần. Ngực tôi như bị ai đó đâm một nhát thật sâu. Nhưng tôi im lặng. Tôi không níu kéo, không chạy đến tìm em. Tôi chỉ ngồi đó, để mặc em rời khỏi thế giới của mình.
Từ hôm ấy, trong tim tôi xuất hiện một vết cắt.
---
Năm tháng qua đi, tôi vẫn sống cuộc đời bình thường – đi học, đi làm, trưởng thành hơn, gặp gỡ nhiều người hơn. Thỉnh thoảng, cũng có những người đến gần, muốn bước vào tim tôi. Nhưng cứ mỗi lần định mở lòng, tôi lại nhớ đến em. Tôi sợ một ngày nào đó, mình lại làm người khác đau như cách đã từng làm em tổn thương.
Bạn bè bảo tôi: “Mày phải quên đi, quá khứ chỉ là quá khứ.” Tôi cười, nhưng trong lòng lại hiểu rõ: có những người, một khi đã khắc vào tim, thì chẳng bao giờ có thể xóa nhòa.
Em – chính là vết cắt ấy.
---
Một lần, tôi vô tình gặp lại em trên phố. Em đi bên cạnh một người khác, tay trong tay, ánh mắt rạng rỡ. Tôi đứng giữa đám đông, nhìn em, tim bỗng nhói lên như vết thương cũ vừa bị chạm vào. Em vẫn đẹp như ngày nào, nhưng nay không còn thuộc về tôi nữa.
Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra, hóa ra chúng ta thực sự đã đi qua nhau. Những lời hứa hẹn năm xưa chỉ còn là mảnh vỡ của một cuốn phim cũ. Tôi quay đi, không để em nhìn thấy, chỉ sợ ánh mắt mình sẽ làm em bận lòng.
Tối hôm ấy, tôi ngồi một mình rất lâu. Tôi viết vào cuốn sổ cũ một câu: “Em là vết cắt trong tim anh. Dù có lành bên ngoài, nhưng bên trong vẫn luôn rỉ máu.”
---
Có lúc tôi tự hỏi: “Nếu ngày đó tôi đủ dũng cảm để giữ em lại, liệu chúng ta có khác đi không?” Nhưng rồi lại hiểu, tình yêu không thể tồn tại chỉ bằng sự cố chấp. Em rời đi, nghĩa là đã từng chịu quá nhiều tổn thương. Và có lẽ, lựa chọn buông tay mới là cách để em được hạnh phúc.
Tôi không hận em. Thật lòng đấy. Tôi chỉ hận chính mình – đã không đủ dịu dàng, không đủ quan tâm, để rồi đánh mất người quan trọng nhất.
---
Giờ đây, mỗi khi nhớ về em, tôi không còn khóc như trước. Tôi mỉm cười, nhưng là một nụ cười pha lẫn chua xót. Bởi tôi hiểu rằng, em đã dạy tôi biết thế nào là yêu, thế nào là mất mát, và thế nào là trưởng thành từ những vết thương.
Có thể trong mắt người khác, em chỉ là một mối tình đầu đã qua. Nhưng với tôi, em mãi là dấu ấn không thể xóa nhòa. Vết cắt trong tim này, tôi sẽ mang theo đến hết đời – không phải để đau khổ, mà để nhắc nhở bản thân biết trân trọng khi yêu ai đó.
---
Đêm nay, tôi lại mở cửa sổ, để gió lùa vào, mang theo hương hoa thoảng qua. Tôi khẽ thì thầm một câu mà năm xưa chưa kịp nói:
“Cảm ơn em đã từng đến bên anh.”
Và trong sâu thẳm, tôi biết, dù em là vết cắt trong tim, thì cũng là vết cắt đẹp nhất mà tôi từng có.