Có những mối tình khi bước qua rồi, ta mới nhận ra tất cả chỉ còn là những vết xước trong tim. Em và anh, sau bao yêu thương, cuối cùng lại chọn buông tay. Và có lẽ, cách em trả lại cho anh sự bình yên… chính là rời xa.
---
Chúng ta từng bắt đầu như một câu chuyện đẹp. Anh đến với em nhẹ nhàng, như nắng mai xua tan những ngày mưa xám. Những buổi chiều, anh chờ trước cổng trường chỉ để đưa em về. Những tin nhắn “ăn cơm chưa?”, “ngủ ngon nhé!” tưởng chừng nhỏ bé, lại đủ làm tim em ấm áp.
Anh từng là bầu trời của em. Mọi ước mơ, mọi hi vọng, đều xoay quanh một chữ “chúng ta”. Em đã nghĩ, chỉ cần nắm tay nhau, thì chẳng có gì khiến mình gục ngã.
Thế nhưng, tình yêu không phải lúc nào cũng ngọt ngào. Khi bước vào cuộc sống, chúng ta mới nhận ra những vết nứt nhỏ dần lớn lên. Anh bận rộn với công việc, những cuộc gọi của em dần bị lỡ, những tin nhắn chờ hồi âm mãi không thấy. Em bắt đầu trách móc, bắt đầu khóc nhiều hơn cười.
Có những lần cãi vã, anh im lặng, em lại cố gào thét chỉ để tìm một lời giải thích. Nhưng đáp lại, chỉ là ánh mắt mệt mỏi của anh. Em đau, nhưng cũng hiểu rằng, tình yêu khi không còn bình yên thì sẽ hóa thành xiềng xích.
---
Một tối mưa, em run run nói:
– Anh, hay là… mình dừng lại?
Anh im lặng rất lâu, rồi chỉ gật đầu. Khoảnh khắc ấy, tim em như vỡ vụn, nhưng lại có gì đó nhẹ nhõm. Bởi em biết, cả hai đã kiệt sức khi cố níu giữ một mối tình không còn nguyên vẹn.
Ngày chia tay, anh không giữ, em cũng không níu. Chúng ta buông tay nhau, như hai kẻ xa lạ đi lạc giữa ngã rẽ cuộc đời.
---
Sau đó, em tập sống thiếu vắng anh. Con phố quen không còn bàn tay ai nắm, quán cà phê cũ giờ ngồi một mình. Em cứ ngỡ sẽ gục ngã, nhưng rồi nhận ra bản thân vẫn phải bước tiếp. Có những đêm em khóc đến mỏi mệt, nhưng sáng mai lại lau khô nước mắt, mỉm cười với đời.
Em từng hỏi lòng: “Có hối hận không?” Câu trả lời là có. Nhưng rồi em tự nhắc: tình yêu không chỉ có ngọt ngào, mà còn cả thương tổn. Và khi tình yêu biến thành nỗi đau, thì buông tay là cách duy nhất để cứu lấy cả hai.
---
Thời gian trôi, em nghe tin anh đã tìm được một công việc mới, bạn bè bảo anh trông vui vẻ và bình yên hơn. Nghe vậy, em mỉm cười. Hóa ra, lựa chọn rời xa của em là đúng. Em không còn ở bên, không còn là lý do khiến anh mệt mỏi. Và anh đã có lại những ngày nhẹ nhõm, không phải gánh thêm sự hờn dỗi, tổn thương từ em.
Còn em, dẫu lòng vẫn còn thương, nhưng ít ra, em cũng đã tìm được một chút an yên khi không còn trông chờ, không còn tuyệt vọng.
---
Một lần tình cờ, chúng ta gặp lại trên phố. Anh vẫn như xưa, nụ cười hiền, ánh mắt sâu. Em thoáng khựng lại, tim đập lạc nhịp, nhưng rồi chỉ nở một nụ cười nhẹ:
– Lâu rồi không gặp… Anh khỏe không?
Anh gật đầu, đáp gọn:
– Ừ, anh ổn. Còn em?
– Em cũng vậy.
Chỉ có thế. Không thêm lời nào. Giữa dòng người tấp nập, chúng ta đi ngang qua nhau, như hai người bạn cũ. Em quay đầu nhìn lại, thấy gió khẽ thổi qua vai anh. Anh bình yên thật rồi.
---
Đêm ấy, em nằm suy nghĩ rất lâu. Thì ra, yêu một người không có nghĩa là phải ở cạnh cả đời. Đôi khi, tình yêu chỉ đơn giản là cầu mong người ấy được an lành, ngay cả khi chẳng còn mình bên cạnh.
Em từng là cơn bão trong cuộc đời anh, khiến anh vất vả chống chọi. Nhưng giờ, em chọn rời xa, để anh được sống trong bầu trời không còn giông gió. Và có lẽ, đó chính là cách em yêu anh lần cuối.
---
Thanh xuân đã khép lại một mối tình không trọn vẹn. Nhưng em không hối hận. Bởi em tin, tình yêu ấy – dù kết thúc – vẫn là một phần ký ức đẹp trong tim.
Em chỉ muốn gửi đến anh một lời thì thầm, dẫu chẳng bao giờ nói ra:
“Cảm ơn vì đã từng đến bên em. Và từ nay, hãy cứ bình yên… như chính điều em mong muốn cho anh.”
---
Em đã chọn cách trả lại anh bình yên, bằng chính sự ra đi của mình. Và ở nơi nào đó, giữa những ký ức êm đềm, anh vẫn là người em từng thương – nhưng không còn giữ nữa.