Khi đến Joliet, Ohio lúc 9 giờ sáng hôm sau, tôi đã trấn an anh ta bằng những lập luận nghe có vẻ chí lý. Chú của anh ta là một ông già, tôi nói với anh ta, một người lầm đường lạc lối. Chính bản thân ông đã bị lừa, không còn nghi ngờ gì nữa. Trái tim ông rất mong manh và cảnh tượng đứa cháu trai đột ngột xuất hiện trên đường có thể kết liễu cuộc đời ông.
Tất nhiên, trong thâm tâm, tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể thương lượng. Nếu Cosgrove đồng ý tạm lánh đi trong vòng năm năm với một khoản tiền phù hợp, mọi chuyện sẽ êm đẹp.
Vì vậy, khi ra khỏi nhà ga bé tẹo, chúng tôi tìm cách không đi qua ngôi làng; trong sự im lặng buồn bã, chúng tôi đi tiếp nửa dặm đường để đến nhà Tiến sĩ Harden. Khi chúng tôi còn cách khoảng một trăm thước, tôi dừng lại và quay sang chàng trai trẻ.
“Anh đợi ở đây.” Tôi yêu cầu. “Tôi phải chuẩn bị tâm lý cho chú anh trước cú sốc. Tôi sẽ quay lại sau nửa giờ nữa.”
Thoạt đầu anh ta do dự nhưng cuối cùng vẫn ủ rũ ngồi xuống bãi cỏ rậm rạp bên đường. Lau khô vầng trán ẩm ướt, tôi men theo con ngõ, đi vào nhà.
Khu vườn của Tiến sĩ Harden tràn ngập ánh nắng và nở rộ những cây mộc lan Nhật Bản đang rơi những giọt lệ hồng trên thảm cỏ. Tôi trông thấy ông ngay tức thì, đang ngồi bên một ô cửa sổ để mở. Ánh dương tràn vào, lén lút len lỏi trên bàn làm việc và trên đống giấy tờ vương vãi, rồi trườn lên đùi của Tiến sĩ Harden, lên đến tận khuôn mặt bờm xờm, trắng bệch của ông. Trước mặt ông, ở trên bàn, có một phong bì màu nâu trống rỗng; những ngón tay gầy guộc của ông đang bận rộn di chuyển trên một xấp mẩu báo mà ông vừa lấy ra từ trong phong bì.
Tôi đã đến khá gần, một nửa thân mình được những cây mộc lan che khuất. Tôi định cất tiếng thì thấy một cô gái trẻ trong chiếc váy buổi sáng màu tím đang khom người băng qua cụm cây táo có cành thấp ở đầu phía bắc của khu vườn và bước đi trên bãi cỏ về phía ngôi nhà. Tôi lùi lại và quan sát, trong khi cô ấy đi thẳng đến ô cửa sổ đang mở và nói chuyện không chút kiêng nể với Tiến sĩ Harden vĩ đại.
“Tôi muốn nói chuyện với ông.” Cô gái thẳng thừng nói.
Tiến sĩ Harden ngước lên nhìn; một phần của tờ báo Philadelphia run rẩy trên tay ông. Tôi tự hỏi, phải chăng đó là bài báo đã ca ngợi ông là “Thánh John mới”.
“Về thứ này!” Cô gái tiếp tục.
Cô gái lấy ra cuốn sách kẹp dưới cánh tay. Đó là cuốn Con người Cao quý của Thế giới Linh hồn. Tôi nhận ra nó nhờ bìa màu đỏ và hình vẽ thiên thần ở các góc.
“Về thứ này!” Cô gái giận dữ lặp lại, rồi ném mạnh cuốn sách vào một bụi cây. Thế là kiệt tác rơi vào giữa hai cây hoa hồng dại và buồn tủi tiếp đất ở vị trí của gốc cây.
“Gì vậy, quý cô Thalia!”
“Gì vậy, quý cô Thalia!” Cô gái nhại lại. “Ôi, ông già lẩm cẩm, ông nên lượn đi vì đã viết ra cuốn sách này!”
“Lượn đi?” Giọng nói của Tiến sĩ Harden thể hiện một niềm hy vọng mong manh rằng đây có thể là một vinh dự mới. Ông không cần phải chờ đợi lâu.
“Lượn đi!” Cô gái bùng nổ. “Ông có nghe thấy không vậy? Trời ơi, ông không hiểu tiếng Anh sao! Ông đã bao giờ đi prom chưa?”
“Đúng là tôi không biết rằng...” Tiến sĩ Harden lạnh lùng trả lời. “Các buổi khiêu vũ sinh viên được tổ chức ở Bowery, và tôi chưa từng thấy ai dùng chữ “lượn đi” như vậy cả. Còn về cuốn sách…”
“Đó là sự ô nhục tồi tệ nhất trên đời.”
“Nếu cô chịu khó đọc những mẩu tin này…”
Cô gái chống khuỷu tay lên bậu cửa sổ, làm động tác như thể sắp nhảy vào trong, rồi đột nhiên hai tay chống cằm và nhìn ông Harden đau đáu, sau đó cất lời.
“Ông có một đứa cháu trai.” Cô gái nói. “Đó là cái số đen đủi của anh ấy. Nhưng anh ấy là người đàn ông tốt nhất từng sống trên đời, và là người đàn ông duy nhất mà tôi từng yêu, sẽ yêu.”
Tiến sĩ Harden gật đầu và định nói gì đó, nhưng Thalia đập bàn tay nhỏ bé của mình lên bậu cửa sổ và tiếp tục.
“Anh ấy dũng cảm, thẳng thắn và trầm lặng. Anh ấy qua đời vì bị thương ở một thị trấn xa lạ, biến mất với tư cách là Trung sĩ Harden, Bộ binh 105. Một cuộc đời bình yên và một cái chết danh dự. Ông đã làm gì vậy!” Giọng cô gái khẽ ngân cao, rung lên và tạo ra một dao động thấu cảm lên những dây leo cửa sổ. “Ông đã làm gì vậy! Ông đã biến anh ấy thành trò cười! Ông đã gọi anh ấy trở về nhân gian với tư cách là một sinh vật thần thoại chuyên gửi những thông điệp ngớ ngẩn về hoa, chim và số lượng miếng trám trên răng của George Washington. Ông đã...”
Tiến sĩ Harden đứng dậy.
“Cô đến đây...” Ông to tiếng. “Chỉ để nói với tôi về...”
“Im đi!” Thalia quát. “Tôi sẽ cho ông biết những gì ông đã làm, và ông không thể ngăn cản tôi bằng đám linh hồn ở phía bên này của dãy núi Rocky Mountains đâu.”
Tiến sĩ Harden ngồi phịch xuống ghế.
“Cứ tiếp tục đi.” Ông nói trong một nỗ lực để bình tĩnh. “Cứ nói bằng cái giọng gắt gỏng ghê gớm đó đi.”
Cô gái dừng lại một lúc và quay đầu nhìn vào khu vườn. Tôi có thể thấy cô ấy đang cắn môi và chớp mắt để ngăn những giọt nước mắt. Rồi Thalia lại nhìn chăm chắm vào vị tiến sĩ.
“Ông đã lợi dụng anh ấy.” Cô gái tiếp tục. “Ông đã coi anh ấy như một miếng bột nhào để phục vụ thầy đồng gạt người, để làm bánh bỏ vào miệng những người phụ nữ cuồng loạn nghĩ rằng ông thật tuyệt vời. Họ ca ngợi ông là tuyệt vời? Họ ca ngợi một kẻ không tôn trọng sự thiêng liêng và sự bình yên của cái chết? Ông là một lão già vàng vọt, không răng, thậm chí không buồn bã vì đã chơi đùa trên sự cả tin của chính mình và của rất nhiều gã ngốc khác. Vậy thôi, tôi nói hết rồi.”
Dứt lời, cô gái quay người lại một cách đột ngột như hồi nãy bước đến, rồi rời đi trên con đường với cái đầu ngẩng cao. Tôi đợi tới khi cô ấy đi qua chỗ mình và ở cách cửa sổ khoảng hai mươi mét. Tôi đi theo cô ấy trên bãi cỏ êm ái và nói chuyện.
“Thưa cô Thalia.”
Cô gái đối diện với tôi, có chút sửng sốt.
“Cô Thalia, tôi muốn nói với cô rằng có một điều bất ngờ dành cho cô ở cuối con ngõ này. Một người mà cô đã không gặp trong nhiều tháng.”
Gương mặt của cô gái tỏ ra khó hiểu.
“Tôi không muốn tiết lộ bất cứ điều gì.” Tôi nói tiếp. “Nhưng đừng sợ hãi nhé, nếu trong ít phút nữa cô nhận được bất ngờ mà cuộc đời trao tặng.”
“Ý ông là gì?” Cô gái khẽ hỏi.
“Không có gì.” Tôi đáp. “Chỉ cần tiếp tục đi trên con đường này và nghĩ về những điều tốt đẹp nhất trên thế gian, rồi đột nhiên một điều gì đó to lớn sẽ xảy ra.”
Nói xong, tôi cúi đầu thật thấp và đứng mỉm cười nhẹ nhàng với chiếc mũ trên tay.
Thalia nhìn tôi đầy băn khoăn, rồi từ từ quay lưng bước đi. Chỉ trong khoảnh khắc, cô ấy đã mất hút ở bên ngoài khúc quẹo của bức tường đá dưới tán cây mộc lan.