---
Năm tôi 13 tuổi, chuyến đi biển Sầm Sơn ấy không giống bất kỳ chuyến du lịch nào trước đó. Không có khách sạn sang trọng, không có lịch trình tham quan dày đặc – chỉ có bố, tôi và những người lính trong đơn vị của bố. Chuyến đi mang đến cho tôi cảm giác vừa lạ lẫm vừa hồi hộp, như được mở ra một thế giới hoàn toàn khác: thế giới của những người lính, nơi kỷ luật và tình cảm chân thật tồn tại song song.
Sáng sớm, khi trời còn mờ sương, chiếc xe quân sự màu xanh rêu lăn bánh trên con đường quốc lộ. Tôi ngồi cạnh bố, mặc áo phông đơn giản, đội mũ tai bèo mới mua, cảm giác như mình cũng là một “chiến sĩ nhí” tham gia hành quân. Gió sớm lùa qua khe cửa, mang theo mùi cỏ, mùi đất ẩm và thoang thoảng mùi xăng dầu. Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thấy những cánh đồng lúa xanh mơn mởn trải dài, những mái nhà thấp thoáng trong sương mai, và những cánh diều bay lượn, khiến lòng tôi háo hức hơn bao giờ hết.
Chiếc xe đi qua những đoạn đường gồ ghề, rung rinh khiến tôi cảm nhận rõ từng ổ gà, vừa khó chịu vừa thú vị. Những người lính xung quanh nghiêm nghị nhưng ấm áp, nở nụ cười hiền khi thấy tôi chăm chú ngắm cảnh, khiến tôi thấy mình thực sự là một phần nhỏ bé nhưng quan trọng trong chuyến đi này. Tôi để ý từng chi tiết: ánh nắng rọi trên những giọt sương còn sót lại, tiếng chim ríu rít trong vườn, mùi hương đất sau cơn mưa đêm – tất cả khiến buổi sáng trở nên sống động và kỳ diệu.
Khi xe đến Sầm Sơn, biển hiện ra trước mắt tôi như một bức tranh khổng lồ. Bãi cát dài mịn trải ra vô tận, sóng vỗ rì rào, lớp bọt trắng xô nhau vào bờ. Gió mặn thổi tung mái tóc, mang theo hương biển và mùi mực nướng, cảm giác mát lạnh xoa dịu cả làn da. Tôi chạy thẳng ra bãi biển, chân in dấu trên cát ướt, tựa như một chú cá nhỏ vừa được thả về đại dương. Bố đứng phía sau, dáng người cao lớn, ánh mắt dịu dàng khi nhìn tôi nhảy nhót trên cát, khiến tôi vừa thích thú vừa cảm thấy được che chở.
Buổi trưa, cả đơn vị trải bạt dưới rặng phi lao ven bờ, bữa ăn dã chiến hiện ra với mùi thơm quyến rũ: canh cá nấu chua, thịt kho, cà muối giòn và bánh chưng, giản dị nhưng đầy đủ. Tôi ngồi giữa, gắp từng thìa cơm, cảm nhận hương vị vừa lạ vừa quen, thấy được sự chăm sóc âm thầm và tình đồng đội trong từng món ăn. Bố nhìn tôi, ánh mắt ấm áp, từng cử chỉ chỉnh mũ, chỉnh áo nhẹ nhàng khiến tôi thấy mình được quan tâm và yêu thương.
Chiều xuống, bãi biển trở nên sôi động. Một trận bóng chuyền nổ ra, tiếng cười và hò reo vang khắp bãi cát. Bố tham gia, từng cú đập bóng mạnh mẽ khiến cát bay tung tóe. Tôi đứng ngoài cổ vũ, nhảy lên phấn khích, cảm giác vừa hồi hộp vừa tự hào. Những bóng dài của người lớn in trên cát vàng, ánh nắng chiều chiếu xiên qua rặng phi lao tạo thành những mảng sáng tối lấp lánh. Tôi để ý cát dính vào mu bàn chân, mồ hôi lấm tấm trên trán bố, ánh mắt chăm chú, và đôi lúc nụ cười thoáng qua khi nhìn tôi cổ vũ.
Khi mặt trời bắt đầu nghiêng, mọi người chuẩn bị bữa tối. Lửa trại bập bùng, ánh sáng đỏ vàng nhảy múa trên cát, khói hòa cùng mùi biển và thức ăn, tạo nên không khí ấm áp. Mọi người ăn xong, dọn dẹp, và không khí dần chuyển sang một giai đoạn mới – ca hát. Tiếng đàn guitar vang lên, mọi người ngồi vòng tròn trên bạt, ánh lửa hắt lên những gương mặt rạng rỡ. Tôi ngồi bên bố, gõ nhịp tay lên đầu gối, mắt dõi theo ánh lửa nhảy múa, lòng rộn ràng xen lẫn hồi hộp.
Một ý nghĩ bất chợt lóe lên: tôi muốn góp một tiết mục nhỏ. Tôi chạy đi lấy chiếc đàn nhị – món quà của nội đã tặng – và ngồi giữa vòng tròn. Giọng hát trong trẻo của tôi ngân vang cùng tiếng đàn nhị réo rắt, hát khúc xẩm Thập Ân. Gió biển nhè nhẹ vuốt tóc, bàn tay mọi người vỗ nhịp theo, ánh lửa hắt lên những gương mặt chăm chú lắng nghe. Lòng tôi ấm áp, cảm giác từng nốt nhạc mang theo tình cảm của biển, của những người xung quanh, và tình yêu thương âm thầm của bố. Khi khúc xẩm kết thúc, mọi người vỗ tay vang dội, bố vỗ vai tôi nhẹ – không lời nhưng tôi hiểu rằng ông tự hào.
Đêm ấy, tôi nằm trên bạt, nghe sóng vỗ rì rào, gió biển thổi qua mặt, nhắm mắt cảm nhận sự yên bình. Tôi nhận ra rằng chuyến đi không chỉ là những phút giây vui chơi mà còn là nơi tôi học được tinh thần đồng đội, sự kiên nhẫn, và tình yêu thương âm thầm. Biển Sầm Sơn đêm ấy trở thành ký ức thiêng liêng: nắng vàng, cát mịn, tiếng cười, âm nhạc, và bóng dáng bố luôn sát bên. Trong suốt một ngày, tôi đã sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, từ hồi hộp khi xe lăn bánh, vui thích trên bãi biển, hạnh phúc bên bữa cơm dã chiến, hồi hộp và tự hào khi tham gia các hoạt động, đến yên bình khi đêm xuống.
---