Hơi ấm sau cánh cửa
Tác giả: Linh
BL;Ngọt sủng
(Đây là fanfic về couple Rin×Isagi. Notp vui lòng out)
___
Chương 1: Phòng 1499
Cánh cửa khép lại sau lưng Isagi Yoichi, phát ra âm thanh ken két. Những bức tường trắng toát, cùng mùi thuốc khử trùng hăng hắc bám riết nơi cuống họng.
Chiếc giường sắt bên trong phòng đã có người ngồi. Isagi thoáng khựng lại. Người ấy cao lớn, mái tóc rũ xuống, đôi mắt sắc như lưỡi dao đang dán chặt vào cậu. Ánh nhìn ấy khiến Isagi cảm thấy da thịt mình như bị xẻ từng nhát.
- Đây là phòng 1499.
- Cậu sẽ ở chung với Itoshi Rin.
Một y tá đứng sau lưng cậu, giọng đều đều.
Isagi cúi đầu khẽ gật. Cậu không dám ngẩng lên thêm một lần nào nữa, chỉ biết lén lút liếc nhìn người cùng phòng mới. Từ khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, một thứ cảm giác mơ hồ dấy lên trong lòng cậu. Lạ lắm… nhưng trí nhớ cậu vốn không tốt, chẳng thể nhơ nổi người kia là ai.
Rin không nói gì. Gã tiếp tục ngồi im, vai căng cứng, bàn tay đặt trên đầu gối, các ngón tay khẽ siết chặt vào nhau. Chỉ có ánh mắt ấy vẫn bám riết lấy Isagi, lạnh lùng và khó đoán.
___
Đêm đầu tiên ở phòng 1499, Isagi không ngủ được. Bóng tối tràn ngập, cậu nghe thấy tiếng mẹ vang vẳng bên tai.
“Đồ vô dụng! Mày chết đi cho tao nhờ!!”
Isagi bịt chặt tai, trùm kín chăn. Cậu run rẩy thì thầm với chính mình:
- Không phải thật… không phải thật…
Phía giường bên kia, Rin vẫn chưa ngủ. Trong bóng mờ, gã thấy Isagi co rút như một con thú nhỏ bị thương. Ký ức năm xưa lại ùa về, như mũi dao đâm ngược vào tim.
Ngày ấy, Rin cũng ngồi co ro như thế, khi mẹ kế trong cơn say dùng chai rượu đập xuống vai gã. Bà hét, gọi gã là kẻ ăn bám, kẻ đáng chết. Cảm giác nhục nhã và đau đớn ấy khắc sâu, đến mức gã tưởng không còn gì có thể xoá nổi.
Và chính trong lúc đó, hình ảnh một thằng bé khác hiện ra trong trí nhớ Rin. Thằng bé ấy đứng trước mặt gã ở công viên, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt nhòe nhoẹt, gào thét:
“Trả mẹ lại cho tao!”
Rin đã xô nó ngã, nó đánh trả. Cả hai ào ẩu đả. Một người phụ nữ ấy chạy đến, dang tay che chắn cho Rin, nhìn thằng bé bằng ánh mắt căm giận:
“Mày đến đây làm gì?!”
Trong ký ức ấy, thằng bé chỉ khóc, giọng nức nở:
“Sao hai hôm nay mẹ không về nhà…?”
Rin nhắm mắt lại. Khi mở ra lần nữa, trước mặt gã giờ là Isagi – cũng chính thằng bé năm nào.
___
Ngày hôm sau, trong bữa ăn, Isagi khẽ ngồi xuống bên cạnh Rin. Khay cơm trong tay run run, một ít canh tràn ra ngoài. Cậu nhìn sang, mỉm cười, cố gắng phá tan khoảng cách:
- Chào buổi sáng!
Rin không đáp. Gã tiếp tục ăn, động tác chậm rãi, gương mặt lạnh tanh.
Isagi cắn môi. Nhưng rồi như quên ngay nỗi ngượng ngập, cậu tiếp tục luyên thuyên:
- Ở đây cũng không tệ lắm đâu. Dù… mùi thuốc hơi khó chịu. C-cậu có thấy như thế không?
Vẫn im lặng.
Suốt nhiều ngày sau, tình cảnh lặp đi lặp lại. Isagi giống như chiếc bóng, bám theo Rin ở bất kỳ đâu – nhà ăn, sân phơi nắng, hay thậm chí hành lang. Cậu nói không ngừng, kể cả những chuyện vụn vặt nhất.
Rin hầu như chẳng đáp lời. Đôi khi gã cau mày, gắt gỏng bảo cậu câm mồm. Nhưng Isagi vẫn không buông, nụ cười vẫn nở, ánh mắt vẫn sáng lên như muốn bấu víu vào chút ấm áp hiếm hoi. Có lẽ, đây là lần đầu tiên có người chịu lắng nghe cậu ngoài bà ngoại ra. Dù hơi cọc cằn một tí.
Trong lòng Rin, sự phiền phức ấy dần biến thành một thứ âm vang khó giải thích. Gã không thừa nhận, nhưng có gì đó đang len vào khoảng trống sâu thẳm trong ngực.
___
Đỉnh điểm là một buổi chiều ngoài sân. Một nhóm bệnh nhân khác đang chơi trò đóng vai gia đình: một người làm cha, một người làm mẹ, và một đứa con nheo nhóc chạy quanh. Tiếng cười của họ vang vọng, hồn nhiên đến mức lạc lõng.
Isagi đứng từ xa, nhìn chằm chằm. Khuôn mặt cậu méo mó, mắt đỏ rực. Rồi đột ngột, cậu gào lên, lao vào xô ngã người đầu tiên trong tầm mắt – chính là Rin.
Cả hai lăn xuống nền đất. Isagi điên loạn vung tay, gào khóc:
- Trả lại gia đình cho tao… Trả lại mẹ cho tao!!!
Các y tá lập tức ập đến, tiêm thuốc an thần. Isagi gục xuống, hơi thở dồn dập. Trước khi mất ý thức, cậu vẫn còn nấc lên trong cổ họng.
Ngày hôm đó, Isagi bị chuyển sang khu chăm sóc đặc biệt.
___
Từ hôm ấy, căn phòng 1499 trở nên trống rỗng. Rin nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Không còn tiếng nói lảm nhảm bên tai, không còn nụ cười phiền phức. Tất cả im lặng đến mức Rin thấy khó thở...
Đêm đến, gã mơ. Trong mơ, Isagi ngồi cạnh, miệng cười toe, lặp đi lặp lại những câu vô nghĩa. Gã giật mình tỉnh dậy, tay nắm chặt đến bật máu.
Rin nhận ra – mình đã quen với sự hiện diện ấy rồi.
________________________________________
Chương 2: Đêm phá khóa
Đêm phủ kín bệnh viện. Ánh đèn huỳnh quang ngoài hành lang lập lòe, phát ra thứ ánh sáng xanh lạnh lẽo.
Trong phòng 1499, Rin nằm ngửa, mắt mở trừng. Đồng hồ treo tường phát ra tiếng tích tắc, từng nhịp dội thẳng vào óc. Từ ngày Isagi bị chuyển đi, căn phòng trở nên quá rộng, quá yên ắng. Cái khoảng trống ấy không ngừng ngoạm lấy Rin, khiến ngực gã nặng như đeo đá.
Gã nhắm mắt, cố ép mình ngủ, nhưng tiếng cười của Isagi văng vẳng bên tai. Thằng nhóc phiền phức ấy, lúc nào cũng lảm nhảm như chim sẻ! Rin nhớ cả cái cách Isagi từng kể chuyện cho mình. Từng câu chuyện tưởng chừng vô nghĩa, giờ lại vang vọng rõ mồn một.
Rin bật dậy, hai bàn tay bóp lấy tóc. Một luồng bức bối trào lên, gã không chịu nổi nữa. Cái cảm giác… giống hệt khi mẹ kế bỏ mặc gã, không thèm ngoái nhìn lại. Chỉ khác, lần này là Isagi.
Không kịp suy nghĩ, Rin đứng dậy. Quyết tâm điều gì đó.
___
Khu chăm sóc đặc biệt nằm ở tầng khác. Con đường đến đó được chốt chặn bằng nhiều lớp cửa sắt, camera giám sát quay quét không ngừng. Rin đã để ý lịch tuần tra của y tá mấy hôm nay. Gã chọn đúng khoảnh khắc đổi ca, khi hành lang trống rỗng, men theo bức tường rêu loang, lặng lẽ đi như bóng ma.
Trước cánh cửa phòng Isagi, Rin dừng lại. Nhịp tim gã dồn dập, như sợ chính mình đang làm điều ngu ngốc. Nhưng rồi, trong đầu vang lên tiếng nói quen thuộc:
- Nếu mày chết đi, ai làm phiền tao nữa?
Rin nghiến răng, gã đang cố phá khóa. Tiếng “tách” vang lên. Cánh cửa hé mở.
___
Trong phòng, Isagi nằm trên giường, cơ thể nhỏ bé co quắp dưới lớp chăn trắng. Ánh đèn mờ hắt xuống gương mặt cậu, mồ hôi lấm tấm, môi cậu mấp máy.
Rin bước lại gần.
- …Mẹ… xin đừng chửi con nữa… con sai rồi… mẹ đừng bỏ con…
Giọng Isagi khàn đặc, run rẩy. Lông mày chau chặt.
Ngực Rin nhói lên. Gã ngồi xuống mép giường, bàn tay do dự giữa không trung. Một tiếng hét cất lên trong đầu: "Đừng làm gì cả, mặc kệ đi". Nhưng rồi, Rin lại nhớ ánh mắt tuyệt vọng năm nào của chính mình, khi chờ mẹ kế quay lại.
Gã đưa tay, vòng qua ôm lấy Isagi.
Thân hình Isagi cứng đờ trong thoáng chốc, rồi dần thả lỏng. Rin vỗ nhẹ mà đều vào lưng cậu. Một giai điệu bật ra từ cổ họng gã – chẳng rõ là ru ngủ hay chỉ là những âm thanh mơ hồ Rin từng nghe thời thơ bé.
Lần đầu tiên, Rin không thấy ghét cái cảm giác ai đó kề sát mình.
Isagi khẽ nấc, rồi từ từ yên lặng. Hơi thở cậu đều đặn, đôi môi thôi run rẩy. Trên gương mặt tái nhợt, những đường căng thẳng mờ dần, để lại vẻ bình yên hiếm hoi.
Rin nhìn chằm chằm vào cậu thật lâu. Trong khoảnh khắc ấy, gã nhận ra – chỉ cần sự hiện diện của mình, Isagi đã ngừng run sợ. Một ý nghĩ điên rồ lóe lên:
- Phải chăng… tao có thể giữ thằng hời hợt này khỏi những cơn ác mộng?
Gã không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào. Khi tỉnh lại, bình minh đã len qua khe cửa. Y tá vừa đến kiểm tra ca sáng, ngỡ ngàng thấy cả hai cùng nằm trên giường.
___
Ngày hôm đó, trong báo cáo y tế, bác sĩ ghi nhận một điều bất thường:
“Khi Itoshi Rin ở gần, bệnh nhân Isagi Yoichi ổn định nhịp tim và có thể ngủ sâu.”
Kết quả này khiến cả khoa xôn xao. Sau vài cuộc họp, họ quyết định đưa Isagi trở lại phòng 1499.
Phòng bệnh vốn lạnh lẽo giờ như biến mất đi, để lại hai mảnh đời rách nát, để họ bắt đầu hàn gắn nhau.
________________________________________
Chương 3: Ngày Cá Tháng Tư
Ngày 01 tháng 04, sân bệnh viện nhộn nhịp khác thường. Những tấm băng rôn trắng giản đơn treo dọc hành lang: “Chào mừng đoàn từ thiện.” Các y tá cười nhiều hơn mọi khi. Một nhóm người ngoài mang theo hoa quả, sách báo, cả vài gói kẹo nhỏ. Với bệnh nhân, chỉ một chút ngọt ngào thôi cũng đủ như món quà xa xỉ.
Isagi ngồi ở chiếc ghế gỗ dưới bóng cây. Ánh nắng rọi xuống mái tóc đen rối, đôi mắt cậu khẽ nheo lại, khóe môi cong thành nụ cười. Bên cạnh, Rin khoanh tay dựa vào lưng ghế, gương mặt lạnh tanh như thường lệ.
- Rin này… - Isagi quay sang, giọng rụt rè.
- Gì?
- Hôm nay là sinh nhật tớ.
- …Ừ.
- Cũng là sinh nhật tệ nhất, vì ở đây.
- …Nói nhiều. - Rin gắt nhẹ, nhưng ánh mắt lại chao đi, giấu sự bối rối.
Isagi cười, nụ cười hồn nhiên lạ lùng. Trong khoảnh khắc ấy, cậu trông chẳng giống một bệnh nhân, mà như một thiếu niên bình thường chỉ đang chờ ai đó chúc mừng sinh nhật.
___
Giữa dòng người từ thiện, một đôi mắt sắc lạnh bỗng dừng lại nơi Isagi.
Hano Nashiro.
Khóe môi cô ta nhếch lên, ánh nhìn vừa khinh miệt vừa ranh mãnh. Trong trí nhớ của cô ả, Isagi hiện ra dưới hình hài thằng bé cấp hai, nhút nhát, luôn cúi đầu né tránh. Một thằng hèn bị cô và nhóm bạn dồn vào góc lớp, xô ngã trong nhà vệ sinh, ném đầy rác rưởi lên người. Cái cảm giác khi ấy thật thỏa mãn.
Giờ phút này, nhìn Isagi cười vui vẻ bên cạnh một gã bệnh nhân khác, trong lòng HN dấy lên thứ gì đó vừa cay độc vừa bùng cháy.
- Mày không xứng được bình yên, Isagi.
___
Hano chờ thời cơ. Cô ta lễ phép hỏi han các bác sĩ, tỏ vẻ quan tâm đến từng bệnh nhân. Một y tá sơ ý, tưởng Hano là người thân bệnh nhân khác, lỡ miệng kể vài chi tiết:
- Cậu ấy… vẫn ám ảnh về mẹ. Tiếng mẹ chửi mắng cứ vang trong đầu, dai dẳng không dứt.
Thông tin ấy lọt vào tai HN như mồi lửa bén nhanh vào đống rơm khô.
Đến chiều, khi đoàn từ thiện tản ra, HN mượn cớ đi vệ sinh rồi tách nhóm. Cô ta lặng lẽ men theo hành lang, ánh mắt lóe lên tia hiểm độc.
___
Phòng 1499.
Isagi ở một mình, Rin vừa bị y tá gọi đi kiểm tra định kỳ. Cậu nằm ngửa, mắt mơ màng nhìn trần nhà, khẽ ngân nga hát một đoạn giai điệu Rin từng ru đêm trước.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
Isagi quay đầu. Một cô gái lạ bước vào. Đôi mắt cậu thoáng ngơ ngác:
-Cô là… ai?
HN không trả lời. Cô ta tiến lại, cúi xuống sát tai Isagi, hơi thở phả ra lạnh lẽo.
- Mày là đồ bỏ đi.
Isagi giật nảy, tim đập dồn dập như đánh trống.
Hano tiếp tục, giọng thì thầm sắc lẹm:
- Mẹ mày ghét mày. Bà ấy chưa từng muốn mày tồn tại. Ngay cả ở đây, mày cũng chỉ là gánh nặng đấy đồ sao chổi. Nếu mày biến mất, mọi người sẽ nhẹ nhõm biết bao.
Từng lời như nhát dao xoáy thẳng vào nơi yếu ớt nhất. Tai Isagi ù đi, tim như vỡ vụn. Hình ảnh mẹ hiện ra trước mắt, gương mặt giận dữ, tiếng hét chói gắt.
- Kh-không phải… mẹ… - Isagi run rẩy, ôm đầu.
HN cười khẩy, thì thầm càng lúc càng dồn dập:
- Đúng rồi, nghe đi. Mẹ mày đang mắng mày. Mẹ mày muốn mày chết. Mẹ mày chưa từng yêu mày…
Isagi gào lên. Cơn hoang tưởng nuốt chửng cậu. Đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở dồn dập. Cậu bật dậy, lao tới, hai bàn tay siết chặt lấy Hano.
- CÂM MỒM! ĐỪNG NHẮC ĐẾN MẸ TAO NỮA!!!
Hano bị xô ngã xuống giường. Isagi đè lên, điên cuồng trút giận, những cú đấm dội xuống, nặng nề, mù quáng. Tiếng xương nứt rạn vang lên rợn người.
HN vùng vẫy trong vô vọng, hơi thở đứt đoạn. Nụ cười khinh miệt cuối cùng vẫn vẽ trên môi cô ta trước khi đôi mắt trợn ngược, toàn thân bất động.
•
•
Cánh cửa bật mở. Rin bước vào.
Trong giây lát, gã chết sững. Trước mắt là căn phòng đẫm máu, tay Isagi phủ đầy vết đỏ thẫm, run run nhưng vẫn siết chặt. HN nằm bất động, mặt mũi biến dạng.
Rin đứng lặng. Gã chưa từng sợ hãi như lúc này. Không phải vì máu, mà vì ánh mắt Isagi – trống rỗng, vô hồn, như rơi xuống vực sâu không đáy.
- Isagi…?!
Isagi quay sang, đôi môi run rẩy, rồi bỗng cười. Một nụ cười méo mó.
- Rin, tớ muốn khóc… Nhưng sao… lại không thể thế này…?
Điều đáng sợ không phải là đối mặt với thứ gì đó khiến bạn sợ hãi và khóc, điều đáng sợ là bạn không thể khóc được.
Một thoáng sau, y tá ập vào. Kim tiêm an thần cắm ngập cánh tay Isagi. Cậu ngã gục, hơi thở nặng nề, mí mắt dần khép lại.
Trong lúc bị kéo đi, Isagi vẫn thì thào:
- …Mẹ… đừng bỏ con…
Rin đứng bất động, hai bàn tay siết chặt đến bật máu.
________________________________________
Chương 4: Catatonia
Bệnh viện chưa bao giờ hỗn loạn đến thế.
Sau cái chết của Hano, các cánh cửa đều bị khóa chặt, bác sĩ và y tá bàn tán xì xầm, từng bước chân dọc hành lang mang theo nỗi sợ hãi căng thẳng. Phòng 1499 giờ đây biến thành “phòng tang tóc” – dãy tường trắng loang lổ vệt máu vẫn chưa kịp lau sạch.
Isagi bị nhốt trong một buồng cách ly.
Cậu nằm đó, đôi mắt mở to, vô hồn nhìn lên trần nhà. Hơi thở đều đặn nhưng ánh nhìn trống rỗng như con búp bê. Người ta chẩn đoán: Catatonia – trạng thái rối loạn tâm thần nặng, gần như thực vật. Cơ thể sống, nhưng tâm trí đã rút lui khỏi thế giới này.
- Chúng tôi e rằng… cậu ta khó trở lại bình thường.
Bác sĩ khẽ thở dài.
- May mắn thay, các giác quan vẫn hoạt động. Cậu ấy nghe thấy, cảm thấy được, nhưng… sẽ không phản ứng.
___
Rin lặng lẽ đứng ngoài khung kính.
Lần đầu tiên, gã thấy bản thân bất lực đến vậy. Người bạn duy nhất – kẻ từng ngồi cạnh mình dưới ánh nắng, kẻ từng cười rạng rỡ dù khổ đau bủa vây – giờ chỉ còn là thân xác rỗng.
Một ý nghĩ thoáng qua: "Nếu tao buông tay, cậu ấy sẽ biến mất mãi mãi."
Rin ngồi xuống, lưng tựa vào bức tường lạnh. Cánh tay gã siết lại, gân xanh nổi lên.
- Isagi, nghe này.
Gã khẽ thì thầm, biết chắc người kia vẫn nghe được.
- Tao không giống mẹ mày. Tao cũng chẳng phải như bọn khốn năm xưa. Tao… sẽ không bỏ mặc mày. Dù mày có im lặng cả đời, tao vẫn ở đây, chờ mày.
___
Những ngày sau đó, Rin biến thành cái đuôi cạnh giường bệnh.
Sáng, gã đọc sách thành tiếng, dù giọng khàn khàn và cộc cằn.
Trưa, gã mở cửa sổ, kể cho Isagi nghe bầu trời ngoài kia xanh hay xám.
Tối, gã ngồi hát khe khẽ – chính giai điệu Isagi từng ngân nga, giờ trở thành sợi dây thừng nối giữa họ.
Đôi lúc, Rin nắm lấy tay Isagi, những ngón tay lạnh ngắt không phản ứng. Gã siết chặt hơn chút, rít qua kẽ răng:
- Tao đang đợi mày đấy, mày không được bỏ tao trước!
___
Rin lại mơ thấy mình lại ở trong bóng tối quen thuộc – nơi chỉ có tiếng vọng của quá khứ.
Bỗng xa xa, cậu bé tóc đen ngồi co ro, đôi mắt phủ màn sương, là Isagi.
- Isagi! - Rin gọi.
Cậu bé không đáp.
Rin chạy đến, kéo tay cậu. Nhưng bàn tay ấy mềm nhũn, dần tan biến như khói.
- Đừng bỏ tao!
Rin hét lên, tiếng gào xé lòng, đôi mắt rơm rớm nước mắt.
Giấc mơ tan thành những mảnh thủy tinh. Rin bật dậy giữa mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch. Ngoài khung kính, Isagi vẫn nằm đó, bất động.
___
Ngày thứ mười.
Khi Rin đang lẩm bẩm kể chuyện thời thơ ấu, đột nhiên…
Một ngón tay khẽ run.
Rin chết sững. Gã dụi mắt một cái mạnh, tưởng mình ảo giác. Nhưng không – bàn tay Isagi thực sự nhúc nhích, rất nhẹ, rất chậm.
- Isagi…?
Giọng Rin run rẩy.
Đôi mắt kia vẫn trống rỗng, nhưng một giọt nước mắt lăn dài xuống thái dương.
Rin cúi sát, gần như khóc nấc:
- Nghe thấy rồi đúng không?! Tao cần mày, hời hợt! Đừng… ngủ nữa.
Một thoáng rất mờ nhạt – khóe môi Isagi khẽ rung động. Một lời thì thầm chưa thành tiếng.
Trán Rin chạm vào trán cậu, lẩm nhẩm, không khác gì lời cầu nguyện:
- Dù cả thế giới quay lưng, gọi mày là sao chổi, tao vẫn sẽ ở đây thôi. Đừng lo lắng.
________________________________________
Chương 5: Ranh Giới Sống – Chết
Đêm ấy, mưa rơi trút nước, như muốn xé toang cả bầu trời.
Cả bệnh viện chìm trong hỗn loạn khi mất điện toàn bộ. Dãy hành lang tối om, chỉ còn ánh sáng nhấp nháy đỏ của đèn khẩn cấp. Y tá hốt hoảng chạy đi tìm cầu dao, bác sĩ cố gắng trấn an các bệnh nhân đang la hét hoảng loạn trong bóng tối.
Phòng cách ly nơi Isagi nằm cũng bị bỏ lại.
Chỉ có Rin lặng lẽ tiến vào, như thể bước qua ranh giới sinh tử.
Gã ngồi xuống cạnh giường. Dưới ánh sáng đỏ chập chờn, gương mặt Isagi trắng bệch, đôi mắt vẫn vô hồn nhìn trần nhà. Hơi thở cậu… đang ngày một yếu dần.
- Không được đâu…
Rin thì thầm, đôi tay run rẩy đặt lên ngực Isagi.
- Không phải bây giờ… Mày chưa thể chết được!
___
Trong tâm trí Isagi, một cánh cửa khổng lồ hiện ra.
Sau cánh cửa ấy là khoảng trống vô tận, không còn nỗi đau, không còn tiếng mắng chửi, không còn những cơn ác mộng về mẹ. Một nơi bình yên, chỉ cần bước vào, cậu sẽ được giải thoát.
- Đi thôi…
Một giọng nói vang lên, ngọt ngào, đầy mê hoặc.
- Con đã chịu đủ rồi. Đằng sau cánh cửa này, sẽ không còn gì làm con đau nữa.
Isagi bước chậm rãi. Tay gần như chạm vào tay nắm cửa.
___
-ISAGI YOICHI!
Tiếng gào thét vang vọng trong đầu cậu, mạnh mẽ đến mức cả khoảng không rung chuyển.
Cậu giật mình. Trước mặt cậu, ở một phía xa xăm, Rin đang chạy đến. Hơi thở gấp gáp, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
- Đừng đi!
Rin hét.
- Mày định thất hứa với tao sao?!!
Isagi đứng khựng lại.
Giọng nói ngọt ngào lại vang lên:
- Con thấy chưa? Nó chỉ muốn lợi dụng con thôi. Nó cũng sẽ bỏ rơi con, giống như ta đã từng làm.
Lời thì thầm ấy… chính là giọng mẹ.
Isagi ôm đầu, khuỵu xuống, gào lên:
- TÔI KHÔNG MUỐN NGHE!
___
Rin lao đến, nắm chặt lấy tay Isagi. Hơi ấm… thật sự tồn tại. Không phải ảo giác, không phải mảnh ký ức méo mó.
- Mày đã nghe thấy chưa? Rin, Rin đây!
Gã lắc mạnh vai cậu.
- Mẹ mày không hề ở đây! Chỉ có tao thôi!
Isagi ngẩng lên. Đôi mắt mờ đục run rẩy.
Ánh sáng phía sau cánh cửa ngày càng chói lòa, như muốn nuốt trọn lấy cậu. Nhưng bàn tay Rin siết chặt, kéo cậu ngược lại.
- Đi về đi… Về với tao.
Rin nghẹn ngào.
___
Một khoảnh khắc im lặng.
Rồi… Isagi bật khóc. Nước mắt tuôn xối xả, cậu gục ngã vào vòng tay Rin.
Cánh cửa phía sau chợt đóng sầm, tan biến vào hư vô.
___
Trong thực tại, tim Isagi đập loạn xạ. Máy đo sinh hiệu kêu inh ỏi.
Các y tá vừa bật lại được hệ thống điện, vội lao vào. Họ nhìn thấy cảnh Rin đang ôm chặt Isagi, mồ hôi ướt đẫm, gương mặt hoảng loạn.
- Cậu ấy… đã phản ứng rồi!
Một y tá thốt lên.
Bác sĩ khẽ gật, giọng run vì xúc động:
- Cậu ấy… đã chọn quay lại.
________________________________________
Chương 6: Hồi Sinh Trong Gương Vỡ
Ngày đầu tiên sau khi tỉnh lại, Isagi mở mắt. Ánh sáng trắng nhức nhối từ trần nhà bệnh viện khiến cậu phải nheo mắt. Mọi âm thanh xung quanh mờ nhạt, chỉ có một điều cậu nhận rõ: bàn tay Rin vẫn đang nắm lấy tay mình.
Cậu không nói gì, chỉ siết nhẹ. Rin thoáng khựng lại, rồi bật cười khẽ – một nụ cười mà ngay cả bản thân gã cũng ngạc nhiên vì nó thật sự rất… dịu dàng.
___
Hồi phục không hề dễ dàng.
Isagi không còn là một “người thực vật”, nhưng tâm trí cậu giống như chiếc gương vỡ. Mỗi mảnh vụn là một ký ức, và khi nó lóe sáng, nó cũng rạch vào tâm hồn cậu những vết thương mới.
Có lúc, cậu bật khóc nức nở giữa đêm, miệng liên tục lẩm bẩm: “Đừng bỏ con, đừng bỏ con…”
Có lúc, cậu nhìn chằm chằm vào Rin rồi đột ngột hét lên: “Tại sao mẹ lại che chắn cho mày mà không phải tao?!”
Có lúc, cậu thấy chính mình trong gương, nhưng hình bóng phản chiếu lại là mẹ, cười khẩy, thì thầm: “Mày chỉ là gánh nặng thôi, Isagi à.”
Những cơn hoảng loạn đến bất ngờ, khiến y tá phải can thiệp. Nhưng khác với trước kia, Isagi không hoàn toàn chìm vào bóng tối. Cậu bắt đầu học cách níu lấy một điểm tựa, đó là Rin.
___
Rin không phải thiên thần, gã cũng mang trong mình những vết nứt sâu. Nhưng lạ lùng thay, mỗi khi Isagi vùng vẫy, chỉ cần Rin nắm tay cậu, cơn ác mộng dường như dịu lại.
Một lần, Isagi nhìn thấy ảo giác mẹ đang đứng ngay góc phòng, chỉ tay mắng chửi. Cậu run rẩy, muốn tự đập đầu vào tường để thoát khỏi giọng nói ấy. Rin đã giữ chặt cậu, kéo cậu vào ngực mình, thì thầm trong hơi thở gấp:
- Nhìn tao này. Chỉ nhìn tai thôi. Không có ai khác cả.
Isagi dần ngừng run. Nước mắt cậu làm ướt áo Rin, nhưng ít nhất, cậu đã không làm tổn thương chính mình.
___
Bác sĩ quyết định đưa Isagi vào liệu pháp “đối diện ký ức” – một hình thức trị liệu khắc nghiệt, buộc cậu phải kể lại, đối mặt và tái hiện quá khứ tồi tệ của mình.
Trong một buổi trị liệu, khi bác sĩ hỏi:
- Isagi, em nhớ gì về ngày mẹ bỏ đi không?
Cậu im lặng rất lâu. Rồi bật thốt lên, giọng nghẹn đặc:
- …Bà ta đi mà không thèm quay lại. Nhưng điều đau nhất không phải là việc bà ta bỏ rơi. Mà là… trước khi đi, bà ta nói: "Mày đừng có tìm tao, vì tao chưa bao giờ xem mày là con tao."
Căn phòng chìm trong im lặng. Rin ngồi bên, bàn tay siết chặt thành quyền, gân xanh nổi lên.
Lần đầu tiên, Isagi thừa nhận:
- Em… sợ rằng, tất cả những người em yêu quý cuối cùng rồi cũng sẽ bỏ rơi em như bà ấy.
Ánh mắt cậu lạc lõng, quay sang Rin.
- Cậu… có bỏ tớ không…?
Rin không trả lời ngay. Thay vào đó, gã cúi xuống, chạm nhẹ gò má Isagi.
- Không bao giờ tao bỏ mày.
___
Đêm khuya, Isagi mơ thấy cánh cửa khổng lồ một lần nữa. Nhưng khác với trước, khi cậu tiến đến gần, giọng nói của mẹ không còn vang vọng. Thay vào đó, có một bàn tay vươn ra từ bên kia.
Là Rin?
- Không cần mở nó nữa. Cánh cửa duy nhất mày cần… là tao.
Isagi lặng lẽ gật đầu. Cánh cửa mờ dần rồi biến mất.
___
Từ đó, bệnh tình của Isagi có dấu hiệu thuyên giảm. Những cơn hoảng loạn thưa dần. Cậu có thể trò chuyện bình thường, thậm chí còn bật cười đôi lần khi Rin lỡ nói một câu cộc cằn nhưng lộ rõ sự lo lắng. Vâng, lộ rõ đến mức bệnh nhân tâm thần cũng nhận ra.
Tuy vậy, không ai dám nói rằng cậu “khỏi hẳn”. Vì bên trong Isagi vẫn còn những mảnh gương vỡ. Chỉ khác là, lần này, cậu đã học cách ghép chúng lại… cùng Rin.
________________________________________
Chương 7: Giữa Hai Nhịp Thở
Isagi ngồi trên ghế gỗ bên cửa sổ bệnh viện, ánh nắng chiều chiếu xuyên qua rèm, làm đôi mắt cậu long lanh như phủ một lớp sương mỏng. Sau nhiều tuần trị liệu, cơ thể cậu đã lấy lại sức, nhưng tâm trí thì vẫn còn nhiều góc tối chưa thể chạm đến.
Rin bước vào, tay cầm cốc trà nóng. Gã đặt xuống bàn, khẽ hắng giọng:
- E hèm! Uống đi, kẻo nguội.
Isagi thoáng nhìn, nhỏ nhẹ:
- …Cậu cũng mệt rồi, đúng không?
Rin ngẩn ra. Gã đã chuẩn bị sẵn tâm lí để nghe những câu phản kháng, hay ít nhất là sự im lặng của Isagi. Nhưng câu hỏi ấy lại khiến ngực gã nhói lên.
- Tớ… không mệt. Chỉ là…
Rin ngập ngừng, rồi bật cười gượng.
- …Chỉ là đôi lúc có cảm giác mày giống như vết thương của tao. Chạm vào thì đau, nhưng không chạm thì… lại…
Gã không biết nói tiếp như thế nào.
Isagi lặng im. Một lúc sau, cậu đưa tay ra, ngón tay run rẩy chạm nhẹ vào mu bàn tay Rin.
- Tớ… cũng vậy?
___
Những ngày sau, khoảng cách giữa hai người bị xóa nhòa.
Ban đêm, nếu Isagi gặp ác mộng. Mỗi khi cậu giật mình tỉnh giấc, Rin sẽ ngay lập tức siết chặt vai cậu, trấn an:
- Nhìn vào mắt tao này. Không có gì phải sợ cả.
Ban đầu, Isagi chỉ im lặng. Nhưng rồi, một lần, cậu khẽ thì thầm trong hơi thở đang đứt quãng:
- Cậu… có thể ở lại… lâu thêm một chút không?
Rin khựng lại, nhưng rồi gật đầu, lặng lẽ ngồi cạnh giường cho đến sáng.
___
Tối, sau buổi trị liệu căng thẳng, Isagi ngồi tựa đầu vào vai Rin. Cậu khép mắt, giọng khàn khàn:
- Một ngày nào đó, tớ lại sụp đổ… cậu có kéo em quay về nữa không?
Rin không chút do dự đáp ngay:
- Dù là một lần, hay một nghìn lần… tao cũng sẽ kéo mày về. Kể cả khi mày ghét tao.
Isagi cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi sau những chuỗi ngày dài.
- Cậu nói như thể cậu thuộc về tớ ấy.
Rin thoáng giật mình. Khuôn mặt đỏ bừng, nhưng gã giả vờ ho khan, quay mặt đi:
- Đừng nói mấy lời xàm xí như thế!
Isagi mở mắt, ngắm nhìn gương mặt nghiêng của Rin dưới ánh đèn vàng.
___
Cả bệnh viện đã chìm trong yên tĩnh. Rin ngồi ngủ gục cạnh giường, đầu gã gối lên mép nệm.
Isagi nhìn gã thật lâu. Bàn tay cậu, như bị một lực vô hình dẫn dắt, khẽ đưa ra, chạm vào mái tóc rối bời ấy. Cậu rụt lại ngay, nhưng cảm giác ấm nóng còn đọng trên đầu ngón tay khiến tim đập loạn.
Cậu thì thầm, chỉ đủ mình nghe:
- …Cảm ơn cậu, Rin.
Gió đêm lùa vào khe cửa, mang theo mùi đất ẩm sau cơn mưa.
Rin không tỉnh dậy, nhưng tai đỏ ửng lên, như thể gã đã nghe thấy.
___
Sáng hôm sau, bác sĩ trao đổi với Rin:
- Tình trạng của Isagi cải thiện rất tốt. Nếu tiếp tục như thế này, cậu ấy có thể được xuất viện trong vài tháng tới.
Rin gật đầu, nhưng trong mắt lóe lên tia lo lắng.
Xuất viện… nghĩa là rời khỏi nơi này. Nghĩa là, có thể Isagi sẽ không còn cần đến gã như trước nữa.
Trong khoảnh khắc ấy, Rin nhận ra… gã sợ, thực sự rất sợ. Sợ mất đi thứ duy nhất níu giữ mình.
________________________________________
Chương 8: Cánh Cửa Tự Do
Isagi ngồi trước tấm kính cửa sổ, ánh sáng mặt trời buổi sáng tràn vào, rọi thẳng lên gương mặt cậu. Đã bao lâu rồi, cậu không nhìn thấy ánh sáng ngoài kia mà không qua song sắt? Mỗi ngày trong bệnh viện đều giống nhau: bữa sáng, thuốc, liệu pháp, vài giờ ra sân, rồi trở lại phòng. Nhưng hôm nay… cậu sắp được xuất viện.
Trái tim Isagi đập nhanh, không phải vì vui hẳn, cũng chẳng hẳn vì lo. Nó giống như một sự lạ lẫm. Tự do… có thật sự là thứ cậu cần?
Tiếng cửa mở khe khẽ. Rin bước vào, tay cầm túi hành lý đã được y tá sắp xếp sẵn. Gã đứng đó một lát, ngập ngừng như không biết nên mở lời thế nào.
- Xong hết rồi à? – Rin hỏi, giọng vẫn như thường lệ.
Isagi gật, môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhỏ.
- Ừ… nhưng mà, tớ vẫn thấy… lạ lắm.
Rin nhấc túi hành lý lên vai, đi đến bên cậu.
- Ra ngoài xã hội, mọi thứ không hề đơn giản. Nhưng mày không phải đi một mình. Có tao nữa.
Câu nói tưởng chừng bình thường, nhưng lại khiến Isagi khẽ run rẩy. Cậu cúi đầu, khẽ thì thầm:
- Nếu như… tớ không thể hòa nhập thì sao?
Rin không trả lời ngay. Gã đặt bàn tay lên vai Isagi, xiết nhè nhẹ:
- Thì quay lại tìm tao. Dù có ở đâu, mày cũng không bao giờ lạc nữa.
___
Cánh cổng bệnh viện mở ra.
Tiếng xe cộ ngoài đường, tiếng người trò chuyện, tiếng gió thổi qua hàng cây… tất cả ập đến một lúc. Isagi hơi choáng váng, bước chân khựng lại. Mọi thứ quá nhiều, quá nhanh. Sau bao năm sống trong bốn bức tường trắng, thế giới này bỗng trở nên rộng lớn và đáng sợ.
Bàn tay Rin chạm khẽ vào tay cậu. Một động tác rất nhỏ, nhưng lập tức khiến Isagi thở được dễ dàng hơn. Cậu nắm lại, thật chặt.
___
Buổi chiều, họ trở về căn nhà cũ – ngôi nhà mà mẹ Isagi từng bỏ đi, để lại bao ám ảnh. Khi mở cửa, bụi bặm bay lên, mùi ẩm mốc phả ra. Isagi khựng lại nơi ngưỡng cửa, kí ức như một lưỡi dao đâm ngược vào tim. Tiếng quát mắng, những lời rủa xả của mẹ vang vọng đâu đây.
- Mày không cần vào nếu không muốn. – Rin nói, tay che mắt cậu lại.
Nhưng Isagi cắn môi, bước vào.
- Không. Tớ phải vào. Đây… không thể là nhà tù của tớ mãi được.
Cậu run rẩy đi từng bước, tay khẽ chạm vào bức tường. Lạnh lẽo. Lạnh như những ký ức còn sót lại. Nước mắt trào ra, rơi xuống nền gạch.
- Tại sao… mẹ lại bỏ tớ? Tớ đã làm gì sai? Tớ vẫn luôn cố gắng làm bà ấy vui mà?
Một cái ôm, từ phía sau. Rin không nói gì, chỉ siết chặt. Một hơi ấm lan dần, lấn át đi cơn lạnh.
- Không có đúng hay sai. Chỉ là con mụ ấy không thể làm mẹ. – Rin thì thầm bên tai cậu.
Isagi nấc lên. Lần đầu tiên, thay vì để kí ức nhấn chìm, cậu để nước mắt trôi đi cùng nó.
___
Những ngày sau đó, họ bắt đầu một cuộc sống mới.
Isagi học cách nấu ăn, vụng về và đôi khi làm cháy xoong nồi, nhưng mỗi lần như thế Rin chỉ trách mắng cho có. Cậu tập ra ngoài, ban đầu chỉ dám đi đến cửa hàng nhỏ đầu phố, run rẩy đến mức suýt ngất, nhưng Rin luôn đứng sau, vừa đủ gần để cậu biết rằng mình không đơn độc.
Đêm xuống, có lúc Isagi lại nghe thấy giọng nói quen thuộc – giọng mẹ cậu – thì thầm bên tai. Những ám ảnh chưa biến mất. Nhưng khác với trước đây, giờ đây luôn có một bàn tay kéo cậu trở lại thực tại. Rin sẽ nắm lấy tay cậu, thì thầm:
- Tất cả đã qua rồi, Isagi.
Và thế là cậu bình tĩnh lại.
___
Một tối nọ, sau khi cùng nhau dọn dẹp, Isagi bất chợt nói:
- Không có cậu, chắc tớ không bao giờ bước ra khỏi bệnh viện mất!
Rin thoáng im lặng, rồi khẽ đáp:
- Lo dọn dẹp đi. - Dù nói vậy nhưng trong lòng Rin đang nhảy hiphop rồi.
Hai ánh mắt chạm nhau, trong khoảnh khắc đó, không cần thêm lời nào nữa. Cả hai đều hiểu: họ chính là lý do để nhau tiếp tục sống.
Cánh cửa tự do không phải là nơi ngoài kia. Nó nằm ngay trong nhịp tim của họ.
Hai người bắt đầu tìm việc làm, tuy hơi chật vật nhưng không ai từ bỏ cả. Nhưng hai người đều không học đại học, vốn chỉ có thể làm công nhân. Sau những lần xin việc thất bại, cả hai quyết định làm nhà sáng tạo nội dung. Và bất ngờ thay, các video của họ lại viral. Điều này khiến Isagi và Rin rất vui.
Hai năm sau, cả hai giờ đã là vợ chồng, sống rất hạnh phúc cùng nhau. Cãi vã ư? Không có trong từ điển của họ luôn. Rin lúc nào cũng nghe lời cậu hết, nên việc này không cần phải lo lắng Nói chung, tất cả nnhưng điều tồi tệ đã kết thúc rồi.
________________________________________
End
(Nộp event của Yan nha!)