Mùa thu ở Đà Lạt luôn mang theo một chút gì đó rất riêng—lạnh vừa đủ để người ta muốn gần nhau hơn, và đẹp vừa đủ để khiến những kẻ cô đơn thấy lòng mình chênh vênh. Năm ấy, khi những khóm hoa dã quỳ bắt đầu nở rộ bên triền đồi, An gặp Mai.
An là một chàng trai Sài Gòn, lên Đà Lạt để trốn khỏi những bộn bề của cuộc sống sau một cuộc chia tay đầy tổn thương. Còn Mai, cô gái nhỏ với mái tóc xoăn nhẹ và đôi mắt biết cười, là nhân viên phục vụ tại quán cà phê nhỏ nằm bên con dốc Lữ Gia. Họ gặp nhau khi An bước vào quán, gọi một ly cà phê đen không đường, và ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ nhìn mưa rơi.
“Anh không thích ngọt à?” – Mai hỏi, giọng nhẹ như sương sớm.
An chỉ cười, lắc đầu. “Thích, nhưng không phải lúc này.”
Từ những câu chuyện vụn vặt, những lần tình cờ gặp nhau ở chợ đêm, những buổi chiều cùng nhau đi bộ qua rừng thông, tình cảm giữa họ lớn dần như những khóm dã quỳ ngoài kia—mạnh mẽ, rực rỡ, nhưng cũng mong manh trước gió. An bắt đầu dành nhiều thời gian hơn ở quán cà phê nhỏ nơi Mai làm việc. Không phải vì cà phê ngon, mà vì ánh mắt của cô gái ấy khiến anh thấy lòng mình dịu lại. Mai không hỏi nhiều về quá khứ của An, chỉ lặng lẽ lắng nghe những câu chuyện anh kể—về những chuyến đi, những bản nhạc anh yêu thích, và cả những giấc mơ chưa kịp thực hiện.
Một chiều cuối tuần, Mai rủ An đi ngắm hoa dã quỳ. Họ thuê một chiếc xe máy, chạy qua những con đường quanh co, nơi hoa vàng rực rỡ trải dài như thảm nắng. Mai ngồi sau, tay ôm nhẹ lấy An, thỉnh thoảng lại cười khúc khích khi gió thổi tung mái tóc.
“Anh biết không,” Mai nói khi họ dừng lại bên một triền đồi, “em luôn nghĩ hoa dã quỳ giống như tình yêu—không kiêu sa, không lộng lẫy, nhưng bền bỉ và rực rỡ theo cách riêng của nó.”
An nhìn cô, ánh mắt lặng lẽ. Anh không nói gì, chỉ đưa tay vuốt nhẹ một cánh hoa. Trong khoảnh khắc ấy, anh biết mình đã bắt đầu yêu lại—một tình yêu không vội vã, không đau đớn, mà dịu dàng như sương sớm Đà Lạt. Nhưng tình yêu, dù đẹp đến đâu, cũng không tránh khỏi những thử thách. Một buổi chiều, khi An đến quán như thường lệ, Mai không có ở đó. Chủ quán nói cô xin nghỉ vài ngày. An thấy lòng mình chộn rộn, như có điều gì đó không ổn.
Anh tìm đến căn nhà nhỏ nơi Mai ở trọ, nhưng chỉ nhận được lời nhắn từ người hàng xóm: “Mai về quê rồi. Có chuyện gia đình.”
Vài ngày sau, Mai trở lại. Cô gầy đi, mắt thâm quầng. An không hỏi, nhưng Mai chủ động kể: mẹ cô bị bệnh nặng, cần phẫu thuật gấp. Gia đình không đủ tiền, và Mai đang cố xoay sở.
An lặng người. Anh muốn giúp, nhưng biết Mai sẽ từ chối. Cô là kiểu người luôn tự mình gánh vác, không muốn ai thương hại.
“Em ổn mà,” Mai nói, cố nở nụ cười. “Chỉ cần mỗi ngày được gặp anh, em thấy mọi thứ nhẹ hơn.” An bắt đầu tìm cách giúp Mai. Anh liên hệ với vài người bạn cũ, gom góp một khoản tiền đủ để mẹ Mai được phẫu thuật. Anh gửi cho cô qua người chủ quán, giấu tên.
Mai biết, nhưng không nói gì. Chỉ lặng lẽ cảm ơn bằng ánh mắt. Tình yêu giữa họ không cần những lời hoa mỹ, chỉ cần sự hiện diện và thấu hiểu.
Thời gian trôi qua, mẹ Mai hồi phục. Cô bắt đầu mơ về một tương lai khác—một quán cà phê nhỏ của riêng mình, nơi cô có thể pha những ly cà phê mang hương vị của yêu thương.
An cũng có những dự định riêng. Anh nhận được lời mời làm việc ở Hà Nội, một cơ hội không thể bỏ qua. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc phải rời xa Mai. An bắt đầu tìm cách giúp Mai. Anh liên hệ với vài người bạn cũ, gom góp một khoản tiền đủ để mẹ Mai được phẫu thuật. Anh gửi cho cô qua người chủ quán, giấu tên.
Mai biết, nhưng không nói gì. Chỉ lặng lẽ cảm ơn bằng ánh mắt. Tình yêu giữa họ không cần những lời hoa mỹ, chỉ cần sự hiện diện và thấu hiểu.
Thời gian trôi qua, mẹ Mai hồi phục. Cô bắt đầu mơ về một tương lai khác—một quán cà phê nhỏ của riêng mình, nơi cô có thể pha những ly cà phê mang hương vị của yêu thương.
An cũng có những dự định riêng. Anh nhận được lời mời làm việc ở Hà Nội, một cơ hội không thể bỏ qua. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc phải rời xa Mai.
“An à, em không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng em biết mùa hoa dã quỳ năm ấy, em đã yêu anh bằng tất cả những gì em có. Nếu một ngày nào đó anh quay lại, em sẽ vẫn ở đây—với quán cà phê nhỏ, và một ly cà phê đen không đường.” An trở lại Đà Lạt sau năm năm. Anh đã đi qua nhiều nơi, gặp nhiều người, nhưng chưa ai khiến anh thấy lòng mình bình yên như Mai.
Quán cà phê nhỏ bên con dốc Lữ Gia vẫn còn đó. Bên trong, Mai đang pha cà phê, mái tóc vẫn xoăn nhẹ, ánh mắt vẫn biết cười.
Họ nhìn nhau, không cần nói gì. Chỉ một cái gật đầu, một nụ cười, là đủ để biết: tình yêu ấy chưa từng phai.