Mùa hè năm ấy, tiếng ve râm ran như bản hòa ca bất tận, nhưng với Quang Anh, thế giới lại chỉ là một gam màu mờ nhạt. Một tai nạn giao thông năm 6 tuổi đã cướp đi sự lanh lợi của cậu, để lại một tâm hồn ngây thơ, mãi mãi kẹt lại ở tuổi thơ. Người ta thường gọi Quang Anh là "chú bé ngốc," nhưng với Đức Duy, người bạn hàng xóm cùng tuổi, Quang Anh chỉ đơn giản là "Quang Anh của tớ."
Duy và Quang Anh lớn lên cùng nhau. Duy luôn là người nắm tay, dẫn Quang Anh đi qua những con đường làng, chỉ cho cậu những điều kỳ diệu của cuộc sống. Cậu kiên nhẫn giải thích từng đám mây trôi, từng cánh diều bay, và từng con cá bơi lội dưới ao. Duy là đôi mắt của Quang Anh, là người nối kết cậu với thế giới bên ngoài.
Quang Anh không nói nhiều, chỉ biết cười. Nụ cười của cậu ngây ngô, trong trẻo như ánh nắng ban mai, khiến trái tim Duy luôn ấm áp. Một lần, khi Duy bị ngã trầy đầu gối, Quang Anh lo lắng đến mức quên cả bản thân. Cậu ngồi bên cạnh, lấy chiếc lá sen đắp lên vết thương cho Duy, rồi thì thầm:
"Đau không Duy? Anh thổi cho hết đau nha."
Cậu thổi nhè nhẹ, giống như bà của Duy vẫn làm cho cậu. Chính khoảnh khắc ấy, Duy nhận ra tình cảm của mình dành cho Quang Anh không chỉ đơn thuần là tình bạn. Đó là một thứ tình cảm sâu đậm hơn, một sự che chở, và một tình yêu.
Thời gian trôi đi, cả hai đều trở thành những chàng trai trưởng thành. Quang Anh vẫn giữ lại sự ngây thơ của ngày xưa. Cậu không thể làm những việc phức tạp, nhưng lại vô cùng giỏi chăm sóc cây cảnh và vật nuôi. Duy thì trở thành một chàng họa sĩ. Cậu dùng bút vẽ để kể lại câu chuyện về cuộc đời mình và Quang Anh, về những kỷ niệm êm đềm, ngọt ngào.
Một buổi chiều, Duy ngồi vẽ Quang Anh đang say sưa tưới cây. Ánh nắng hoàng hôn nhuộm đỏ mái tóc mềm của cậu, khiến Quang Anh trông như một thiên thần. Duy đặt bút xuống, bước đến bên Quang Anh. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve má Quang Anh, rồi nói:
"Quang Anh này, Duy yêu Quang Anh. Yêu nhiều lắm."
Quang Anh ngước nhìn Duy, đôi mắt to tròn long lanh. Cậu không hiểu tình yêu là gì, nhưng cậu cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay và lời nói của Duy. Quang Anh mỉm cười, nụ cười hạnh phúc nhất mà Duy từng thấy. Cậu nắm lấy tay Duy, đặt lên tim mình, rồi lắp bắp:
"Tim... tim đập... vì Duy."
Duy vỡ òa trong hạnh phúc. Cậu ôm chặt lấy Quang Anh, hít hà mùi hương của đất và cây cỏ trên người cậu. Tình yêu của họ không cần những lời nói hoa mỹ hay những cử chỉ mãnh liệt. Nó đơn giản như cách Quang Anh chăm sóc một cái cây, chân thành và thuần khiết.
Quang Anh không thể trở lại bình thường, nhưng tình yêu của Duy đã tạo ra một thế giới riêng cho cậu, nơi cậu luôn được yêu thương và bảo vệ. Duy là người lồng ghép những mảnh vỡ của Quang Anh lại, để tạo nên một bức tranh hoàn hảo. Tình yêu của họ là minh chứng cho việc, dù cuộc đời có lấy đi những gì, thì tình yêu vẫn luôn là điều còn lại, ngọt ngào và bền bỉ mãi mãi.
_ 10 năm sau _
Mùa xuân lại đến, những chồi non xanh mơn mởn nhú lên trên cành, báo hiệu một khởi đầu mới. Đã 10 năm kể từ ngày Duy nói lời yêu, nhưng tình cảm của họ vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Quang Anh giờ đã là một người đàn ông 26 tuổi, nhưng thế giới của cậu vẫn mãi mãi dừng lại ở tuổi thơ. Mái tóc đen nhánh của cậu giờ đã dài hơn, che bớt đi sự ngây ngô trên khuôn mặt, nhưng ánh mắt trong veo ấy thì không hề thay đổi.
Duy trở thành một họa sĩ nổi tiếng, nhưng cậu từ chối tất cả những lời mời triển lãm ở nước ngoài. Lý do duy nhất cậu đưa ra là,
"Tôi không thể rời xa nguồn cảm hứng lớn nhất của đời mình."
Nguồn cảm hứng đó chính là Quang Anh.
Cuộc sống của họ trôi qua thật êm đềm, ngọt ngào. Mỗi buổi sáng, Duy thức dậy, pha cho Quang Anh một ly sữa ấm, rồi cùng nhau ra vườn chăm sóc cây cảnh. Quang Anh chỉ cần nhìn vào Duy, nụ cười hạnh phúc sẽ nở trên môi. Cậu không nói được những lời yêu thương, nhưng ánh mắt lấp lánh và cái nắm tay thật chặt của cậu đã nói lên tất cả.
Một buổi tối, trời đổ mưa tầm tã. Sấm chớp rạch ngang bầu trời, khiến Quang Anh sợ hãi. Cậu rúc vào lòng Duy, run rẩy. Duy ôm chặt lấy Quang Anh, thủ thỉ:
"Đừng sợ, có Duy ở đây rồi."
Cậu hát cho Quang Anh nghe những bài hát tuổi thơ, kể những câu chuyện cổ tích về hoàng tử và công chúa. Dần dần, Quang Anh chìm vào giấc ngủ, với nụ cười vẫn còn vương trên môi. Duy vuốt ve mái tóc của Quang Anh, thầm nghĩ,
"Anh không cần phải trưởng thành, chỉ cần mãi mãi là Quang Anh ngây thơ của em là đủ rồi."
Hàng xóm thường nói,
"Thằng Duy tội nghiệp, sao cứ mãi chăm sóc thằng Quang Anh ngốc nghếch thế không biết."
Duy chỉ mỉm cười, không giải thích. Họ không hiểu, tình yêu của Duy dành cho Quang Anh không phải là sự thương hại, mà là một tình yêu trọn vẹn. Quang Anh không thể làm những việc bình thường, nhưng cậu lại có những món quà vô giá khác. Cậu dạy Duy cách yêu thương vô điều kiện, cách sống chậm lại để cảm nhận từng khoảnh khắc, và cách trân trọng những điều giản đơn nhất trong cuộc sống.
Một ngày, Duy quyết định tặng cho Quang Anh một món quà đặc biệt. Cậu chuẩn bị một căn phòng đầy ắp nến và hoa. Trên tường, Duy treo một bức tranh khổ lớn. Bức tranh vẽ một cậu bé đang nắm tay một cậu bé khác, cùng đi trên một con đường đầy nắng. Phía trên bức tranh, Duy viết: "Quang Anh và Duy - Hai trái tim, một con đường."
Quang Anh nhìn bức tranh, rồi nhìn Duy, ánh mắt cậu trở nên long lanh hơn bao giờ hết. Duy quỳ xuống, nắm lấy tay Quang Anh, rồi lấy ra một hộp nhẫn từ túi áo ra .
"Quang Anh này, Duy muốn cùng Quang Anh đi hết con đường này. Cùng nhau già đi, cùng nhau thức dậy mỗi sáng, và cùng nhau nhìn ngắm thế giới. Nên là Quang Anh đồng ý lấy Duy nhá, Quang Anh đồng ý không?"
Quang Anh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên môi Duy. Một nụ hôn thuần khiết, ngọt ngào, như lời đồng ý không lời. Duy ôm lấy Quang Anh, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. Cậu biết, Quang Anh sẽ không bao giờ hiểu được ý nghĩa của một lời cầu hôn, nhưng cậu hiểu tình yêu mà Duy dành cho cậu, và đó là tất cả những gì Duy cần.
Tình yêu của họ không phải là một câu chuyện cổ tích với kết thúc "hạnh phúc mãi mãi về sau." Đó là một câu chuyện có thật, về hai con người, hai số phận khác nhau, nhưng lại tìm thấy nhau trong thế giới riêng của họ. Một thế giới đầy ắp tình yêu thương, sự che chở, và sự trân trọng.
Và cứ thế, họ sống bên nhau, ngày tháng trôi đi trong sự bình yên. Họ đã vượt qua mọi rào cản, mọi định kiến của xã hội để chứng minh rằng, tình yêu đích thực có thể vượt qua tất cả, ngay cả khi nó không hoàn hảo. Bởi với họ, chỉ cần có nhau, mọi thứ đều trở nên trọn vẹn.