Bạn thân của Shinichi – Tôi trong thế giới Conan
Tác giả: Thành Nam
Học đường;Ngọt sủng
Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu, bởi một ngày bình thường như mọi ngày bỗng dưng trở thành… một ngày hoàn toàn phi thường. Ngày hôm đó, khi đang ngủ say trong căn phòng quen thuộc của mình, một ánh sáng trắng chói lòa tràn ngập, và tôi cảm giác như cơ thể bị kéo, bị nhấn, rồi rơi xuống một nơi hoàn toàn lạ lẫm.
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang đứng giữa một khu phố Nhật Bản quen thuộc… mà lạ đến lạ lùng. Cây cối, những tòa nhà, cửa hiệu… tất cả đều giống như trong một bức tranh minh họa tôi từng xem trên truyện tranh. Trong giây phút đầu tiên, tôi nghĩ: “Chắc mình đang mơ.” Nhưng khi cúi xuống nhìn tay mình, tôi thấy đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại hơn bình thường – tôi đã… trở thành một đứa trẻ?
Những ngày đầu, tôi cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Và rồi, tôi nhận ra mình đã xuyên không vào… thế giới của Thám tử lừng danh Conan. Không chỉ thế, tôi còn trở thành bạn cùng lớp với Shinichi Kudo và Ran Mouri, hai người mà trước đây tôi chỉ biết qua truyện tranh và phim. Thế là, tôi – một cô gái lớn tuổi từ thế giới hiện tại – bỗng nhiên trở thành một đứa trẻ ở Tokyo, học lớp nhỏ, cùng bàn với Shinichi, ngồi cạnh Ran, và… chứng kiến tất cả những gì sẽ xảy ra trong tuổi thơ của họ.
Ban đầu, tôi không khỏi bỡ ngỡ. Shinichi, với mái tóc đen bóng, đôi mắt sáng và gương mặt nghiêm nghị đến mức khiến bất cứ ai cũng phải chú ý, đang chăm chú vào một trò chơi logic trên bàn. Ran, dịu dàng, với nụ cười hiền và đôi mắt trong veo, đang tập trung vẽ một bức tranh nhỏ. Tôi hít một hơi thật sâu, bước tới, và… “Chào, mình là… um… bạn cùng lớp nhé!”
Shinichi ngẩng lên, nhìn tôi bằng đôi mắt tò mò pha chút nghi ngờ. “Ồ… bạn mới à?”
Ran mỉm cười dịu dàng. “Chào bạn! Mình là Ran. Bạn tên gì?”
Tôi liếc quanh, cố nhớ tên của mình trong thế giới này. “Mình… là Kouto. Mình vừa chuyển tới.”
Shinichi gật đầu, vẻ không hẳn thân thiện nhưng cũng không hẳn lạnh lùng. Ran thì vẫn cười, ánh mắt sáng lên niềm vui thuần khiết. Tôi bỗng cảm thấy một cảm giác ấm áp – đây sẽ là những ngày tháng… khác lạ nhưng kỳ diệu.
Ngay từ những ngày đầu, tôi dần hòa nhập vào nhóm bạn của họ. Shinichi thường đưa ra những câu đố hóc búa, Ran thỉnh thoảng nhờ tôi giúp vẽ tranh hay dạy cách học bài, và tôi… học cách làm bạn thân với hai người từ thuở nhỏ. Những trò đùa vụng về, những lần bị Shinichi trêu chọc, hay Ran nhắc nhở nhẹ nhàng khi tôi lỡ làm gì đó… tất cả đều tạo nên một bầu không khí thân thuộc, gần gũi mà tôi chưa từng trải qua.
Điều thú vị nhất là… tôi bắt đầu nhìn thấy ánh mắt Shinichi dành cho Ran. Không quá lộ liễu, nhưng đủ để tôi nhận ra, Shinichi quan tâm cô ấy nhiều hơn mức bạn bè bình thường. Khi Ran không để ý, cậu ấy thường đứng phía sau nhìn cô ấy cười, hoặc thậm chí lo lắng khi Ran vấp ngã. Lúc đầu, tôi không dám can thiệp, chỉ đứng đó quan sát và mỉm cười trong lòng. Có lẽ, tôi đã trở thành một nhân chứng thầm lặng cho tình yêu trong sáng mà Shinichi dành cho Ran.
Không chỉ là chuyện tình cảm, những vụ án nhỏ cũng bắt đầu len lỏi vào cuộc sống của chúng tôi. Một con mèo bị mất, một chiếc ví bị đánh cắp trong lớp, hay những trò tinh quái của Mitsuhiko, Genta và Ayumi… Shinichi luôn quan sát tỉ mỉ, và tôi – từ vị trí bạn thân – đôi khi vô tình phát hiện những chi tiết nhỏ mà cậu ấy chưa nhìn thấy. Những lần như vậy, tôi thấy mình thực sự thuộc về thế giới này.
Các ngày trôi qua, tôi cùng họ đi học, đi chơi, tham gia câu lạc bộ, và dần quen với mọi thói quen, sở thích của họ. Shinichi vẫn là cậu bé thông minh, nhanh nhạy, đôi khi hơi kiêu một chút, nhưng luôn che giấu những cảm xúc thật của mình. Ran dịu dàng, kiên nhẫn, luôn quan tâm đến bạn bè, đôi khi cũng bối rối trước những hành động tinh nghịch của Shinichi. Tôi, với cái nhìn từ bên ngoài, vừa cười vừa cảm thấy rung động theo từng khoảnh khắc nhỏ của họ.
Một lần, trong tiết học vẽ, Ran đang say sưa với bức tranh của mình. Shinichi thì đứng bên cạnh, tay chống cằm, chăm chú nhìn cô ấy. Tôi ngồi cạnh, cố gắng tập trung vào bài vẽ của mình, nhưng không thể không để mắt tới họ. Khoảnh khắc ấy… thật nhẹ nhàng nhưng cũng thật nặng trĩu cảm xúc. Tôi chợt nhận ra, mình không chỉ là bạn thân của họ, mà còn là người chứng kiến một câu chuyện tình yêu đang dần nở hoa.
Và thế là, những ngày tháng ấy trôi đi – từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc. Tôi cùng họ trải qua niềm vui, nỗi buồn, những trò đùa, những vụ án nhỏ, những lần xích mích, và cả những phút giây ngọt ngào lén lút mà chỉ có tôi biết. Mỗi ngày, tôi đều cảm thấy mình may mắn vì được trở thành một phần của thế giới này, chứng kiến tình yêu trong sáng của Shinichi và Ran, và… học cách yêu quý từng khoảnh khắc bình dị nhưng quý giá của tuổi thơ.
Một buổi chiều thứ sáu, lớp chúng tôi rộn ràng hơn thường ngày. Mitsuhiko, Genta và Ayumi đang tụm năm tụm ba bàn về một chuyện gì đó, còn Shinichi, như thường lệ, ngồi ở cuối lớp, nhấp nháp nước và quan sát xung quanh với đôi mắt tinh anh. Ran ngồi gần cửa sổ, ánh nắng chiếu lên mái tóc đen óng ả của cô ấy, khiến trái tim tôi – dù là người lớn trong hình hài trẻ con – cũng nhói lên một cảm giác khó tả.
“Có chuyện gì mà các cậu cười khúc khích thế?” tôi hỏi, cố gắng hòa vào nhóm.
“Chỉ là Ayumi nói con mèo nhà mình mất tích hôm nay, mà Genta thì bảo đã thấy một bóng người khả nghi quanh nhà cậu ấy…” Mitsuhiko trả lời, mắt tròn xoe như sắp bật tung mọi bí mật.
Tôi nhìn Shinichi, cậu ấy nhíu mày, rồi quay sang tôi với một nụ cười nửa miệng, kiểu như đang thách thức: “Cậu có muốn thử tìm ra không?”
Tôi gật đầu ngay. Trong lòng tôi đã khao khát được trải nghiệm những vụ án nhỏ này từ khi bước vào thế giới Conan. Cảm giác được cùng Shinichi suy luận, tìm manh mối, thật khiến tôi hứng khởi.
Chúng tôi bắt đầu điều tra từ con hẻm nhỏ sau trường, nơi Ayumi nói rằng thấy một bóng người lạ lảng vảng. Tôi quan sát kỹ xung quanh, nhận ra vài dấu chân nhỏ trên đất ẩm – Shinichi nghiêng người, nhướng mày, gật đầu như muốn nói “Đúng là có manh mối”. Ran, lo lắng, nắm tay tôi, và tôi cảm nhận được nhịp tim cô ấy đập nhanh, có lẽ vì sợ hãi hay vì hồi hộp – tôi không biết nữa.
Cuộc điều tra nhỏ kết thúc khi chúng tôi phát hiện con mèo đang nấp dưới gầm ô tô của nhà Ayumi, run rẩy và sợ hãi. Ran thở phào, vuốt ve con mèo, trong khi Shinichi cười khẽ: “Hóa ra không phải vụ lớn gì cả.” Tôi đứng đó, nhìn họ, cảm giác ấm áp trào dâng – đây chính là những khoảnh khắc tôi muốn lưu giữ, vừa là bạn vừa là người chứng kiến tình cảm nảy nở.
Một buổi tối khác, sau giờ học, tôi cùng Shinichi và Ran đi bộ về nhà. Ánh đèn đường dịu dàng chiếu trên mặt đường, những tán cây nhẹ rung theo gió, và tôi để ý Shinichi liên tục liếc Ran, còn Ran thỉnh thoảng đỏ mặt khi bị cậu ấy hỏi han. Tôi, như một “bà mối thầm lặng”, nhắc nhở trong lòng: “Shinichi… nói thẳng ra đi, đừng để Ran phải lo lắng nữa.”
Chúng tôi còn tham gia lễ hội văn hóa của trường. Tôi cùng Ran chuẩn bị gian hàng vẽ tranh, Shinichi thì chăm chú tham gia trò chơi đố vui. Trong lúc Ran quay đi lấy giấy màu, tôi thấy Shinichi lén nhìn cô ấy với ánh mắt ấm áp. Khoảnh khắc ấy… tôi biết, cậu ấy không chỉ xem Ran là bạn cùng lớp hay bạn thân – cậu ấy quan tâm hơn rất nhiều. Tôi mỉm cười, tự nhủ sẽ luôn đứng bên, như một người bạn trung thành, chứng kiến mọi cảm xúc ấy.
Những ngày tiếp theo, Shinichi và Ran bắt đầu có nhiều khoảnh khắc gần gũi hơn. Shinichi hay để ý Ran khi cô ấy bị lạnh hay vấp ngã, còn Ran đôi khi e thẹn khi bị cậu ấy trêu chọc. Tôi, ở bên cạnh, thường đóng vai trò trung gian: giúp Ran giải thích những hiểu lầm nhỏ, hay khéo léo “nhắc nhở” Shinichi đừng quá kiêu hãnh. Những trò đùa, những lần bị Shinichi trêu, những lúc Ran nhăn mặt vì ngượng… tất cả tạo nên một bức tranh ngọt ngào mà tôi hạnh phúc khi được nhìn thấy.
Một buổi chiều, Shinichi bất ngờ kéo tôi ra phía hành lang, giọng nghiêm túc: “Cậu… cậu có thấy Ran thích mình không?”
Tôi hốt hoảng, đỏ mặt: “Shinichi… cậu không tự nhận ra à? Cậu ấy luôn quan tâm cậu nhiều lắm!”
Cậu ấy nhíu mày, gãi đầu, vẻ ngại ngùng hiếm thấy: “Thật sao… nhưng mà… tớ… không biết tỏ tình thế nào.”
Tôi cười, nắm tay cậu ấy, như thể muốn truyền cho cậu ấy một chút can đảm: “Đừng lo, mọi chuyện đều có thể từ từ. Chỉ cần cậu quan tâm và chân thành, Ran sẽ hiểu thôi.”
Và thế là, tôi – một cô gái từ thế giới khác – tiếp tục hành trình của mình: vừa học cùng, vừa chơi cùng, vừa điều tra những vụ án nhỏ, vừa chứng kiến tình yêu ngây thơ và trong sáng nảy nở giữa Shinichi và Ran. Những khoảnh khắc đời thường, những trò đùa, những vụ án nhỏ xen lẫn tình cảm ngọt ngào – tất cả đều trở thành một phần không thể thiếu trong tuổi thơ của họ… và trong trái tim tôi.
Một buổi sáng mưa lất phất, lớp chúng tôi vắng hơn bình thường vì vài bạn nghỉ học. Ran mặc áo mưa màu xanh dương, tóc vẫn còn ướt một chút vì mưa nhẹ, và cô ấy bước vào lớp với nét e thẹn quen thuộc. Shinichi, như thường lệ, ngồi một góc bàn, tay cầm chiếc ô nhỏ và ánh mắt dõi theo Ran từ khi cô ấy vừa bước vào. Tôi, quan sát từ phía sau, không khỏi mỉm cười – dù là người lớn trong hình hài trẻ con, trái tim tôi vẫn rung động trước khoảnh khắc ngọt ngào này.
Ngay sau tiếng trống báo hiệu bắt đầu tiết học, cô giáo thông báo một tin khiến cả lớp sôi sục: có một vụ mất trộm vừa xảy ra tại hội sách nhỏ trong trường. Một số sách quý bị lấy đi, và cảnh sát đang tạm thời phong tỏa khu vực để điều tra. Nghe vậy, ánh mắt Shinichi sáng lên, còn Ran bối rối nhưng dõi theo từng chuyển động của cậu ấy. Tôi biết, cậu ấy sẽ lại bắt đầu hành trình “thám tử nhí” của mình, và tôi – như thường lệ – sẽ đứng bên, quan sát và đôi khi giúp cậu ấy một tay.
Chúng tôi nhanh chóng ra hiện trường, nơi nhân viên hội sách đang loay hoay ghi chép. Shinichi nhanh nhẹn quan sát từng kệ sách, từng góc phòng, ánh mắt tinh tường quét qua mọi chi tiết. Tôi đứng bên cạnh, nhìn cách cậu ấy xử lý mọi thứ với sự tập trung tuyệt đối, vừa ngưỡng mộ vừa hồi hộp. Ran đứng gần tôi, tay nắm chặt cặp sách, lặng lẽ quan sát Shinichi. Tôi thấy cô ấy thở gấp nhẹ, chắc là vì lo lắng – và cũng vì cảm giác trái tim mình đập nhanh khi chứng kiến người cậu ấy quan tâm.
Vụ án tưởng chừng đơn giản hóa ra lại có nhiều mâu thuẫn nhỏ. Một chiếc sách hiếm bị xê dịch, một dấu chân lạ trên sàn, và những manh mối vụn vặt mà chỉ có Shinichi mới phát hiện. Tôi ghi chú, nhắc nhở Ran chú ý từng chi tiết, và lén “thông tin” cho Shinichi những điều mà cậu ấy bỏ sót. Khi cuối cùng cậu ấy khẳng định: “Đã tìm ra thủ phạm,” tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa tự hào vì được tham gia, vừa cảm thấy hạnh phúc khi thấy Ran nở nụ cười nhẹ nhõm, ánh mắt tràn ngập tin tưởng vào Shinichi.
Buổi chiều hôm đó, chúng tôi đi dạo trên con phố gần trường, mưa đã ngừng nhưng còn vài vũng nước đọng trên mặt đường. Shinichi bất ngờ trượt chân trên vũng nước, và Ran lập tức lao tới kéo cậu ấy đứng dậy, ánh mắt lo lắng xen chút tức giận nhẹ. Shinichi đỏ mặt, cười ngượng, còn tôi đứng cạnh, vừa cười vừa thầm nghĩ: “Đúng là họ sinh ra để dành cho nhau.”
Vài ngày sau, tại tiết học mỹ thuật, Ran vô tình đánh rơi bút màu, và Shinichi nhanh tay nhặt lên, đưa cho cô ấy với ánh mắt đầy ý nhị. Ran đỏ mặt, cười khẽ, còn tôi – đứng cạnh – thấy tim mình nhói lên: Shinichi đang quan tâm Ran theo cách rất tự nhiên, nhưng cũng rất tinh tế. Tôi tự nhủ, vai trò “bà mối” của mình là quan sát, hướng dẫn tinh tế để cả hai hiểu được tình cảm thật, nhưng không can thiệp quá nhiều.
Một tối, khi Shinichi gọi tôi ra ngoài hành lang, giọng cậu ấy khẽ run: “Cậu… cậu nghĩ Ran sẽ hiểu tình cảm tớ sao?” Tôi mỉm cười, nắm tay cậu ấy: “Nếu cậu thật lòng, Ran sẽ nhận ra. Cậu chỉ cần kiên nhẫn và quan tâm cô ấy, mọi thứ sẽ ổn thôi.” Shinichi gật đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm hiếm hoi. Tôi biết, cậu ấy đang chuẩn bị bước vào một hành trình cảm xúc sâu sắc hơn, và tôi – như một người bạn trung thành – sẽ tiếp tục đứng bên, chứng kiến tình yêu trong sáng nảy nở.
Những ngày tiếp theo, vụ án nhỏ và những chi tiết đời thường cứ xen kẽ nhau: một chiếc cặp bị mất, một trò chơi trí tuệ trong lớp, Shinichi chăm chú quan sát Ran khi cô ấy tập võ, Ran đỏ mặt khi Shinichi bất ngờ khen cô ấy… Mọi khoảnh khắc, dù nhỏ nhặt, đều tạo nên bức tranh sống động về tuổi thơ, tình bạn, và tình yêu đầu đời. Và tôi, với vị trí đặc biệt của mình, vẫn tiếp tục hành trình này, vừa học, vừa chơi, vừa điều tra, vừa là người thầm lặng dõi theo tình cảm ngọt ngào của hai người bạn thân.
Một buổi sáng chủ nhật trời quang, lớp chúng tôi tổ chức dã ngoại ngoài công viên gần trường. Mọi người đều háo hức, từ Genta, Mitsuhiko, Ayumi đến Ran, Shinichi, và tôi – Kouto. Ran mặc áo sơ mi trắng, váy xanh, tay cầm giỏ đồ ăn, còn Shinichi vẫn kiểu đứng nghiêm nghiêm, quan sát khắp nơi, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại tìm Ran. Tôi đi cạnh, nhắc nhở thầm: “Shinichi… nhìn cô ấy thôi chứ đừng để bị té.”
Ngay khi vừa đến công viên, một sự việc bất ngờ xảy ra: một chiếc túi lớn chứa tiền từ quầy trò chơi trong lễ hội gần đó bị mất. Mọi người hoảng hốt, và Shinichi lập tức đứng ra điều tra. Tôi – quen thuộc với cách cậu ấy suy luận – nhanh chóng quan sát các dấu vết xung quanh: những bước chân in trên đất ẩm, một mảnh vải rơi, vài sợi tóc chưa được quét…
Ran, lo lắng, nắm tay tôi: “Kouto… cậu có thấy gì không?” Tôi gật đầu, dẫn cô ấy sang góc khác để tránh Shinichi bị phân tâm. Tôi nhấn mạnh từng chi tiết nhỏ, rồi lén thông tin cho Shinichi qua những cái nháy mắt hay lời nói khẽ. Chỉ trong chốc lát, cậu ấy đã phát hiện ra manh mối quan trọng: thủ phạm là một nhóm trẻ con ham chơi, muốn thử trêu mọi người.
Sau khi giải quyết xong, mọi người thở phào. Ran nở nụ cười nhẹ nhõm, Shinichi thì đỏ mặt khi tôi nhắc cậu ấy cười với Ran. Khoảnh khắc ấy… tôi cảm giác như mình chính là “bà mối thầm lặng”, truyền cho cậu ấy sự can đảm để mở lòng với Ran mà không trực tiếp can thiệp.
Nhưng không phải lúc nào mọi chuyện cũng êm đẹp. Một buổi chiều, khi Shinichi vô tình trêu Ran quá đáng, Ran đỏ mặt, giận dỗi bỏ đi. Shinichi, bối rối, chạy theo nhưng lại loay hoay không biết nói gì. Tôi đứng ở giữa, vừa nhắc nhở cậu ấy nhẹ nhàng, vừa khéo léo giúp Ran giải tỏa hiểu lầm: “Cậu ấy không có ý gì đâu, Ran… tớ biết cậu sẽ hiểu.” Nhờ vậy, chỉ vài phút sau, họ lại cười nói bình thường. Cảnh tượng này khiến tôi vừa mỉm cười vừa thầm cảm ơn bản thân vì vai trò “bà mối” hiệu quả.
Những ngày sau, các vụ án nhỏ – mất đồ, trộm vặt, hoặc trò chơi trí tuệ trong lớp – cứ xen lẫn với những khoảnh khắc đời thường: Shinichi chăm chú quan sát Ran khi cô ấy tập võ, Ran đỏ mặt khi Shinichi bất ngờ khen cô ấy, những buổi học vẽ chung, đi ăn vặt sau giờ học… Mỗi chi tiết, dù nhỏ nhặt, đều góp phần kéo họ lại gần nhau, đồng thời giúp tôi cảm nhận được tình bạn, tình yêu và hạnh phúc bình dị trong thế giới này.
Một tối, Shinichi kéo tôi ra hành lang, giọng khẽ run: “Cậu… cậu nghĩ Ran sẽ hiểu tình cảm tớ sao?” Tôi mỉm cười, nắm tay cậu ấy: “Nếu cậu chân thành, Ran sẽ nhận ra. Cậu chỉ cần kiên nhẫn và quan tâm cô ấy, mọi thứ sẽ ổn thôi.” Cậu ấy gật đầu, ánh mắt quyết tâm. Tôi biết, cậu ấy đã sẵn sàng bước vào một hành trình tình cảm sâu sắc hơn, còn tôi – vẫn trung thành bên cạnh – sẽ tiếp tục dõi theo từng khoảnh khắc ngọt ngào của họ.
Một buổi chiều cuối tuần, khi Tokyo đang chìm trong ánh nắng vàng dịu, lớp chúng tôi được thông báo về một vụ mất cắp kỳ lạ tại cửa hàng sách hiếm gần trường. Một số sách giá trị biến mất, nhưng không có dấu hiệu đột nhập. Nghe vậy, Shinichi ngay lập tức ánh mắt sáng lên, còn Ran, như thường lệ, lo lắng. Tôi bước đi bên cạnh, cố quan sát mọi thứ để “hỗ trợ thầm” cậu ấy – vừa là bạn thân, vừa là “bà mối thầm lặng”.
Khi đến hiện trường, tôi thấy Shinichi bắt đầu quan sát từng kệ sách, từng tấm thảm, từng vết bẩn nhỏ trên sàn. Tôi đứng gần Ran, giải thích từng chi tiết nhỏ mà cậu ấy có thể bỏ lỡ. Ran lắng nghe, thỉnh thoảng cắn môi vì hồi hộp. Một vài lần, Shinichi quay lại ánh mắt khẽ chạm Ran – tôi không khỏi mỉm cười, nghĩ thầm: “Rồi họ sẽ hiểu nhau thôi, nhưng vẫn cần chút đẩy nhẹ từ tớ.”
Nhưng tình cảm không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Sau khi Shinichi chỉ ra manh mối quan trọng, Ran hiểu lầm cậu ấy đang trách cô vô tâm. Ran giận dỗi, quay đi, để lại Shinichi bối rối. Tôi lập tức đi theo, nhẹ nhàng giải thích: “Cậu ấy không có ý gì đâu, Ran… tớ biết cậu sẽ hiểu.” Vài phút sau, Ran cười trở lại, còn Shinichi thở phào, ánh mắt nở nụ cười hiếm thấy. Khoảnh khắc ấy khiến tôi vừa hài lòng vừa thấy vui vì vai trò “bà mối” thầm lặng có hiệu quả.
Không lâu sau, lớp chúng tôi tổ chức tiệc sinh nhật bất ngờ cho Ran. Tôi cùng Mitsuhiko, Genta, Ayumi chuẩn bị bánh kem, quà tặng, còn Shinichi đứng nép một góc, tay cầm bánh cupcake nhỏ, ánh mắt luôn hướng về Ran. Khi Ran quay lại, thấy mọi người hò reo, Shinichi đỏ mặt, đưa bánh cho cô ấy với ánh mắt đầy ý nhị. Ran cười, đôi má ửng hồng, còn tôi đứng bên cạnh, thầm nhủ: “Chỉ cần những chi tiết nhỏ thôi, tình yêu sẽ nảy nở.”
Các vụ án nhỏ, dã ngoại, sinh nhật, những buổi học vẽ, tập võ, đi ăn vặt… cứ xen kẽ nhau, tạo nên một bức tranh đời thường nhưng giàu cảm xúc. Shinichi quan tâm Ran bằng những hành động tinh tế, Ran đôi khi giận hờn, e thẹn, và tôi luôn ở bên, tinh tế kết nối, hướng dẫn họ, nhưng không lộ mặt quá trực tiếp.
Một tối, khi Shinichi kéo tôi ra hành lang, giọng run run: “Cậu… cậu nghĩ Ran sẽ hiểu tình cảm tớ sao?” Tôi mỉm cười, nắm tay cậu ấy: “Nếu cậu chân thành, Ran sẽ nhận ra. Cậu chỉ cần kiên nhẫn và quan tâm cô ấy, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Shinichi gật đầu, ánh mắt quyết tâm, và tôi biết, cậu ấy đã sẵn sàng cho một hành trình tình cảm sâu sắc hơn, còn tôi – trung thành đứng bên – tiếp tục dõi theo từng khoảnh khắc ngọt ngào, từng cử chỉ tinh tế giữa họ.
Một chiều mưa phùn, khi cả lớp đang nghỉ giải lao trong phòng học, cô giáo bất ngờ thông báo: một vụ mất cắp tại bảo tàng thành phố, nơi đang trưng bày các cổ vật quý hiếm. Thông tin này khiến lớp học nhốn nháo, còn Shinichi ánh mắt lập tức sáng lên. Ran lo lắng, nhìn Shinichi bằng ánh mắt vừa tin tưởng vừa lo sợ. Tôi đứng bên, thầm nhủ: “Lại là lúc tớ phải làm ‘bà mối thầm lặng’ và hỗ trợ cậu ấy thôi.”
Chúng tôi cùng nhau tới hiện trường, nơi Shinichi bắt đầu quan sát mọi chi tiết: từng dấu vân tay mờ trên cửa kính, những sợi chỉ rách, những tấm thảm bị xê dịch. Tôi đứng bên cạnh, hướng dẫn Ran chú ý từng chi tiết nhỏ, và thỉnh thoảng, khẽ nháy mắt để Shinichi biết thông tin quan trọng. Ran nắm chặt tay tôi, vừa hồi hộp vừa tò mò.
Nhưng không phải mọi việc đều thuận lợi. Trong lúc điều tra, Ran hiểu lầm Shinichi đang trách cô lơ là nhiệm vụ giúp bảo vệ bảo tàng. Cô giận dỗi, bỏ đi một góc phòng. Shinichi bối rối, không biết làm sao để giải thích. Tôi bước tới, nhẹ nhàng nói với Ran: “Cậu ấy không trách đâu… chỉ là cậu ấy quá tập trung vào manh mối thôi. Cậu sẽ hiểu mà.” Chỉ vài phút sau, Ran quay lại, đôi má ửng hồng, và Shinichi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nở nụ cười hiếm thấy. Khoảnh khắc ấy khiến tôi thấy hài lòng vì vai trò “bà mối” thầm lặng thật sự có hiệu quả.
Sau vụ án, lớp chúng tôi tổ chức dã ngoại ở công viên, xen kẽ trò chơi và sinh hoạt nhóm. Tôi để ý Shinichi liên tục để mắt đến Ran, kéo cô tránh những chỗ trơn trượt, còn Ran e thẹn đỏ mặt khi cậu ấy bất ngờ khen cô chạy nhanh, hay nhắc Ran cẩn thận. Tôi đứng gần, vừa giúp họ giảm hiểu lầm, vừa ghi lại những khoảnh khắc ngọt ngào đó trong lòng.
Vài ngày sau, chúng tôi tổ chức tiệc sinh nhật bất ngờ cho Ran. Tôi và các bạn chuẩn bị bánh kem, quà tặng, còn Shinichi nép một góc, tay cầm cupcake nhỏ, ánh mắt luôn dõi về Ran. Khi Ran quay lại, thấy mọi người hò reo, Shinichi đỏ mặt, đưa bánh cho cô ấy, ánh mắt đầy tình tứ nhưng ngượng ngùng. Ran cười, má ửng hồng, còn tôi đứng bên cạnh, thầm nhủ: “Chỉ những chi tiết nhỏ, tình yêu sẽ nảy nở mà không cần ép buộc.”
Những ngày sau đó, các vụ án nhỏ – mất đồ, trộm vặt, trò chơi trí tuệ trong lớp – xen lẫn các hoạt động đời thường: học vẽ, tập võ, đi ăn vặt, tham gia câu lạc bộ… Shinichi quan tâm Ran bằng những hành động tinh tế, Ran giận hờn, e thẹn, còn tôi – trung thành đứng bên – tiếp tục làm “bà mối thầm lặng”, hướng dẫn họ, nhưng vẫn giữ khoảng cách khéo léo.
Một tối, Shinichi kéo tôi ra hành lang, giọng run run: “Cậu… cậu nghĩ Ran sẽ hiểu tình cảm tớ sao?” Tôi mỉm cười, nắm tay cậu ấy: “Nếu cậu chân thành, Ran sẽ nhận ra. Cậu chỉ cần kiên nhẫn và quan tâm cô ấy, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Shinichi gật đầu, ánh mắt quyết tâm. Tôi biết, cậu ấy đã sẵn sàng bước vào một hành trình tình cảm sâu sắc hơn, còn tôi – trung thành đứng bên – tiếp tục dõi theo từng khoảnh khắc ngọt ngào, từng cử chỉ tinh tế giữa họ.
Một buổi chiều trời u ám, lớp chúng tôi nhận tin một vụ trộm tại cửa hiệu đồ cổ gần ga tàu, kèm theo một manh mối nguy hiểm: kẻ trộm để lại một tờ giấy với dòng chữ lạ, dường như là thông điệp thách thức cảnh sát. Shinichi ngay lập tức ánh mắt sáng lên, còn Ran nhìn cậu ấy với vẻ lo lắng và hơi hoảng hốt. Tôi thầm nhủ: “Lại là lúc tớ phải vừa theo sát vụ án vừa ‘bà mối’ cho họ thôi.”
Khi tới hiện trường, Shinichi nhanh chóng quan sát từng chi tiết: các kệ hàng, dấu chân in trên nền xi măng ẩm, các vết xước trên cửa sổ, và những sợi tóc còn sót lại. Tôi đứng gần Ran, hướng dẫn cô ấy chú ý từng chi tiết nhỏ mà Shinichi có thể bỏ qua, thỉnh thoảng khẽ nháy mắt để Shinichi biết thông tin quan trọng. Ran nắm tay tôi, vừa hồi hộp vừa tò mò, cảm giác tim cô ấy đập nhanh tôi nhận thấy rõ.
Nhưng lần này, hiểu lầm lớn xảy ra. Trong lúc Shinichi nghiêng người xem dấu vết, Ran hiểu nhầm rằng cậu ấy trách cô thiếu cẩn thận. Cô giận dỗi, quay lưng bước đi, để lại Shinichi bối rối giữa hiện trường. Tôi chạy theo, giải thích một cách khéo léo: “Cậu ấy không trách cậu đâu… chỉ là cậu ấy quá tập trung vào manh mối thôi. Cậu sẽ hiểu mà.” Chỉ vài phút sau, Ran quay lại, má ửng hồng, còn Shinichi thở phào nhẹ nhõm. Khoảnh khắc ấy khiến tôi thấy hài lòng: vai trò “bà mối thầm lặng” vẫn hữu hiệu.
Vụ án kết thúc khi Shinichi tìm ra thủ phạm – một nhóm kẻ trộm nghiệp dư, muốn thử thách kỹ năng bảo vệ đồ cổ. Nhưng Shinichi không chỉ giải quyết vụ án, mà còn dạy Ran cách quan sát và suy luận nhỏ, khiến cô càng thêm ngưỡng mộ cậu. Tôi đứng bên, mỉm cười, thấy cả hai dần gần nhau hơn qua từng hành động, từng ánh mắt.
Ngày hôm sau, lớp tổ chức dã ngoại tại công viên, xen kẽ trò chơi nhóm, đi dạo quanh hồ và picnic. Tôi chú ý Shinichi liên tục để mắt đến Ran, kéo cô tránh những vũng nước trơn, còn Ran đỏ mặt khi cậu ấy bất ngờ khen cô chạy nhanh hay nhắc cô cẩn thận. Tôi đứng cạnh, vừa giúp họ giảm hiểu lầm, vừa ghi lại những khoảnh khắc ngọt ngào đó trong lòng.
Một tuần sau, chúng tôi tổ chức tiệc sinh nhật bất ngờ cho Ran. Tôi cùng Mitsuhiko, Genta và Ayumi chuẩn bị bánh kem, quà tặng; Shinichi nép một góc, tay cầm cupcake nhỏ, ánh mắt dõi theo Ran. Khi Ran quay lại, thấy mọi người hò reo, Shinichi đỏ mặt, đưa bánh cho cô, ánh mắt đầy tình tứ nhưng ngượng ngùng. Ran cười, má ửng hồng, còn tôi đứng bên, thầm nhủ: “Chỉ những chi tiết nhỏ, tình yêu sẽ nảy nở tự nhiên.”
Vài ngày sau, các cảnh đời thường: học vẽ, tập võ, đi ăn vặt, tham gia câu lạc bộ… tiếp tục xen kẽ với các vụ án nhỏ. Shinichi quan tâm Ran bằng những hành động tinh tế, Ran giận hờn, e thẹn, còn tôi – trung thành đứng bên – làm “bà mối thầm lặng”, hướng dẫn họ nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Một buổi tối, Shinichi kéo tôi ra hành lang, giọng run run: “Cậu… cậu nghĩ Ran sẽ hiểu tình cảm tớ sao?” Tôi mỉm cười, nắm tay cậu ấy: “Nếu cậu chân thành, Ran sẽ nhận ra. Chỉ cần kiên nhẫn và quan tâm cô ấy, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Shinichi gật đầu, ánh mắt quyết tâm. Tôi biết, cậu ấy đã sẵn sàng bước vào một hành trình tình cảm sâu sắc hơn, và tôi – trung thành đứng bên – tiếp tục dõi theo từng khoảnh khắc ngọt ngào, từng cử chỉ tinh tế giữa họ.
Cuối cùng, giữa những vụ án ly kỳ, những hiểu lầm nhỏ, những trò chơi đời thường, tình yêu Shinichi – Ran dần dần nảy nở, trong sáng và bền chặt. Tôi – một cô gái đến từ thế giới khác – vẫn ở bên như người bạn trung thành, người “bà mối thầm lặng”, chứng kiến mọi khoảnh khắc quý giá đó, và tận hưởng hạnh phúc giản dị mà sâu sắc trong trái tim mình.