Dưới tán cây ngọc lan
Tác giả: Hạ Vũ 🏳🌈
BL;Ngọt sủng
Mở đầu:
Trong khuôn viên ngôi trường trung học ấy, có một góc sân rợp bóng ngọc lan. Mỗi mùa hoa nở, hương thơm dìu dịu lại lan theo gió, khẽ chạm vào tâm trí bao đứa học trò. Người ta thường nói, thanh xuân giống như hương ngọc lan – mong manh, thoáng qua nhưng để lại dư vị khắc sâu khó phai.
Và dưới tán cây ngọc lan ấy, một câu chuyện đã bắt đầu – câu chuyện về hai chàng trai tưởng chừng chẳng bao giờ có thể đứng cùng nhau.
_____________________
Vô truyện:
Nguyễn Tú Minh – cái tên nghe đã thấy hiền lành. Cậu ngồi ở bàn cuối dãy lớp, thường co người sau lưng đám bạn ồn ào. Áo đồng phục lúc nào cũng ngay ngắn, sơ vin chỉnh tề, kính gọng đen như một bức tường nhỏ ngăn cách cậu với thế giới xung quanh. Minh mê sách. Giờ ra chơi, khi cả lớp túa ra sân, cậu lại lặng lẽ mở một trang tiểu thuyết, để mặc tiếng ồn như sóng ngoài kia.
Người ta gọi Minh là “mọt sách”. Ban đầu, có lẽ chỉ là trêu chọc, nhưng lâu dần, cái tên ấy thành một nhãn mác gắn chặt lên người cậu. Có hôm, vài cậu bạn nghịch ngợm còn giật sách của Minh, chuyền tay nhau như một trò vui. Minh chẳng bao giờ phản kháng, chỉ đứng nhìn, đôi mắt khẩn khoản mà im lặng.
Trái ngược hoàn toàn với Minh, Trần Hoàng Duy – trùm của khối 11 – bước đi ở đâu cũng khiến không khí đổi khác. Cậu cao lớn, bờ vai rộng, đôi mắt lúc nào cũng phảng phất nét bất cần. Chỉ một ánh nhìn của Duy cũng đủ để lũ con trai quậy phá phải nín lặng. Duy học không giỏi, nhưng đánh nhau thì nổi tiếng khắp trường. Hình tượng “trùm trường” chẳng khác nào lớp giáp dày, che đi những điều cậu chưa từng muốn ai chạm vào.
Vậy mà, chẳng hiểu từ khi nào, ánh mắt của trùm trường lại thường lạc sang phía cuối lớp – nơi có một cậu bạn cắm cúi bên trang giấy.
__________________
Chiều hôm ấy, sân trường lấp loáng nắng vàng. Minh ôm chồng sách trong tay, loạng choạng bước ra hành lang. Bất chợt, một nhóm nam sinh lao đến, giật tập vở trên tay cậu.
“Ê, mọt sách, cho bọn tao mượn bài tập toán tí nào!” – một đứa cười khẩy.
Minh siết chặt tay, cố với lấy, nhưng chúng chuyền nhau như trò bóng chuyền. Tiếng cười rộ lên, át cả tiếng ve sầu ngoài kia.
Và rồi – một bóng dáng bước tới.
“Đủ chưa?” – giọng nói trầm, dứt khoát.
Đám con trai khựng lại. Hoàng Duy. Không ai dám chọc khi cậu xuất hiện. Một đứa lúng túng đặt lại tập vở vào tay Minh, lí nhí: “Đùa chút thôi mà…”
Duy không nói thêm, chỉ liếc qua, ánh mắt lạnh đến mức khiến cả bọn tản đi.
Minh ôm vở, khẽ cúi đầu: “Cảm ơn…”
Duy không đáp, chỉ quay lưng bỏ đi. Nhưng khi bước dưới tán ngọc lan, cậu dừng lại một thoáng. Hương hoa dìu dịu khẽ thoảng qua. Trong khoảnh khắc ấy, Minh ngẩng đầu, bắt gặp bóng dáng cao lớn dưới nắng chiều, như một bức tranh lặng lẽ.
Và cũng trong khoảnh khắc ấy, trái tim cậu mọt sách khẽ rung lên một nhịp.
____________________
Từ sau hôm ấy, Minh nhận ra có điều gì thay đổi.
Ở hành lang, trong lớp học, thậm chí giữa sân trường, đôi khi ánh mắt cậu vô tình chạm phải ánh mắt kia. Trần Hoàng Duy không nhìn lâu, cũng chẳng cười, nhưng chỉ một thoáng ấy thôi cũng khiến trái tim Minh bất giác run rẩy.
“Làm gì thế, tự dưng mặt đỏ lên vậy?” – cô bạn bàn trên quay xuống trêu, khiến Minh giật mình, vội cúi đầu.
Cậu không dám thừa nhận với bất kỳ ai rằng, từ sau buổi chiều ngọc lan rụng trắng sân ấy, hình bóng của một người đã chiếm lấy tâm trí mình. Một người hoàn toàn đối lập. Một người đứng ở nơi cao nhất của sự mạnh mẽ, còn cậu chỉ là kẻ nép mình trong góc lớp.
Nhưng tình cảm vốn chẳng tuân theo lý trí. Nó đến bất ngờ, tựa như hương hoa lan – thoảng nhẹ, nhưng dai dẳng khôn nguôi.
____________________
Đêm về, Minh thường thao thức. Ánh đèn bàn học hắt xuống, loang loáng trên trang sách mở dở. Có những dòng chữ mờ đi trước mắt, vì đầu óc cậu mải miết chạy theo dáng người cao lớn dưới gốc cây trong chiều hôm đó.
Minh tự trách mình – một cậu nhóc mọt sách thì có gì đáng để ý? Nhưng tim cậu lại phản bội lý trí. Mỗi lần nhớ đến ánh mắt ấy, ngực cậu như nhói lên, vừa ngọt, vừa đau.
Rồi trong giấc mơ, cậu thấy mình đứng dưới tán ngọc lan, hoa rụng như mưa trắng. Giữa màn hoa ấy, Hoàng Duy quay lại, chìa tay ra. Ánh mắt không còn lạnh lùng, mà chan chứa điều gì ấm áp lạ thường.
Minh tỉnh giấc trong mồ hôi lạnh, tim đập dồn dập. Cậu úp mặt xuống gối, lẩm bẩm như kẻ mộng du:
“Chỉ là mơ thôi… chỉ là mơ thôi mà.”
__________________
Ngày qua ngày, Minh vẫn là cậu học trò lặng lẽ. Còn Hoàng Duy, vẫn là trùm trường khiến ai cũng dè chừng. Hai thế giới tưởng như chẳng thể giao nhau.
Ấy vậy mà có những khoảnh khắc nhỏ, khiến Minh ngỡ rằng khoảng cách ấy đang dần thu hẹp.
Có lần, trong giờ ra chơi, một quả bóng lạc hướng bay thẳng về phía Minh. Cậu chưa kịp né thì đã có một bàn tay khác chắn trước. Quả bóng bật ngược, rơi lăn lóc. Minh ngẩng lên, thấy Hoàng Duy nhíu mày, khẽ quát:
“Chơi thì nhìn đường một chút!”
Cả bọn im bặt, líu ríu xin lỗi rồi bỏ đi. Duy quay sang, nhìn Minh một thoáng, rồi chẳng nói thêm gì, rảo bước đi luôn.
Minh ngồi lặng, lòng ngổn ngang. Chỉ một hành động nhỏ thôi, nhưng tim cậu lại rộn ràng như vừa nghe một khúc nhạc.
___________________
Tháng Năm, ngọc lan lại vào mùa. Cánh hoa trắng muốt rơi lả tả, phủ lên sân trường như lớp tuyết mỏng.
Chiều hôm ấy, Minh mang sách ra gốc cây ngọc lan. Cậu thích ngồi đây – yên tĩnh, dịu dàng, và nhất là có thể ngửi thấy hương thơm dìu dịu.
Bất chợt, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Hoàng Duy dựa vào gốc cây đối diện, hai tay đút túi quần, im lặng.
Gió thổi qua, mang theo hương hoa. Trong khoảnh khắc ấy, Minh bối rối không biết phải mở lời thế nào.
Cuối cùng, chính Duy lên tiếng trước:
“Cậu… đọc sách gì mà suốt ngày ôm thế?”
Minh giật mình, rồi lắp bắp: “À… tiểu thuyết… chỉ là mấy câu chuyện nhỏ thôi.”
Duy gật khẽ, im lặng. Một khoảng lặng ngắn ngủi, nhưng với Minh, tim cậu như đang đập nhanh gấp đôi.
Cậu không biết rằng, dưới tán ngọc lan trắng ngần hôm ấy, một sợi dây vô hình đã bắt đầu được dệt giữa hai người.
______________________
Từ hôm có cuộc trò chuyện ngắn ngủi ấy, Minh mang theo trong lòng một nỗi vui thầm khó tả. Chỉ một câu hỏi bình thường, nhưng với cậu, nó như một dấu hiệu mong manh rằng thế giới của hai người có thể giao nhau.
Những ngày sau, Minh vẫn đến ngồi dưới gốc ngọc lan mỗi chiều. Lạ lùng thay, Hoàng Duy cũng thường xuất hiện. Không phải lúc nào cũng ngồi cùng, có khi chỉ lặng lẽ đứng xa xa, dựa vào tường gạch, mắt nhìn về phía chân trời.
Minh không dám nghĩ xa xôi. Chỉ cần sự hiện diện ấy thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy ấm áp.
Nhưng trường học, với bao đồn thổi, vốn không phải nơi gìn giữ bí mật dễ dàng.
__________________
Một buổi sáng, khi Minh bước vào lớp, cậu nghe thấy tiếng xì xào:
“Ê, dạo này mọt sách hay đi với Hoàng Duy ghê.”
“Chắc bị ép thôi, Duy nổi tiếng thích bắt nạt mấy đứa yếu thế mà.”
“Hoặc… biết đâu lại thích thằng mọt sách ấy?” – một giọng cười nhạo.
Minh khựng người, tim như rơi xuống. Những tiếng cười chát chúa len vào tai cậu, để lại một vết cứa khó chịu.
Cậu gắng bước nhanh vào chỗ, cố vờ như chẳng nghe gì. Nhưng buổi học hôm đó, từng con chữ trên trang giấy đều nhòe đi trong mắt Minh.
_______________
Chiều hôm ấy, khi Minh ra về, bốn cậu bạn nam trong lớp chặn cậu ở hành lang sau trường.
“Ê, mọt sách, mày làm gì mà dạo này hay dính lấy Duy thế?” – một đứa gằn giọng.
“T… tớ không…” – Minh lắp bắp.
“Đừng giả vờ. Mày định lợi dụng nó à? Muốn leo lên à?” – một đứa khác đẩy vai cậu, khiến sách rơi tung tóe.
Minh cúi xuống nhặt, bàn tay run run. Cậu không biết phải nói gì, chỉ thấy mắt cay xè.
Ngay lúc ấy, một giọng nói lạnh như băng vang lên:
“Các người đang làm gì thế?”
Tất cả đều sững lại. Hoàng Duy xuất hiện, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
“Không… không có gì, bọn em chỉ… đùa thôi mà.”
“Đùa?” – Duy bước tới, nhặt quyển sách lên, phủi bụi, rồi đặt vào tay Minh. “Tôi không thấy buồn cười chút nào.”
Đám kia lúng túng, rồi vội vã tản đi.
Minh siết chặt quyển sách, lí nhí: “Cảm… cảm ơn cậu.”
Duy nhìn cậu thật lâu, rồi khẽ nói: “Đừng để ai bắt nạt cậu trước mặt tôi. Nghe rõ chưa?”
Tim Minh khẽ chấn động. Trong ánh nắng chiều, giữa hương ngọc lan vương vất, những lời ấy khắc sâu như một lời thề.
___________________
Từ hôm đó, mối quan hệ của cả hai dần công khai hơn. Duy thường tìm đến Minh, đôi khi chỉ để ngồi im lặng cạnh cậu. Sự im lặng ấy lại khiến Minh thấy bình yên lạ thường.
Thế nhưng, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Một cậu bạn khác – tên Khánh, học giỏi, khéo ăn nói – bắt đầu chú ý đến Minh. Khánh hay đến hỏi bài, hay khen Minh kiên nhẫn.
Minh không nghĩ gì nhiều, nhưng trong mắt người khác, đặc biệt là Hoàng Duy, cảnh tượng ấy khiến cậu khó chịu.
Chiều hôm ấy, khi Minh tiễn Khánh ra cổng, quay lại đã thấy Duy đứng dưới gốc ngọc lan, tay đút túi quần, ánh mắt tối lại.
“Cậu… với Khánh… thân thế rồi à?” – giọng Duy khàn khàn.
Minh bối rối: “Không, chỉ là… bạn hỏi bài thôi.”
Duy im lặng, quay đi, để lại Minh đứng chôn chân. Trong gió, hoa ngọc lan rơi xuống vai cậu, lạnh buốt như một giọt nước mắt vô hình.
_______________________
Sau buổi chiều hôm ấy, giữa Minh và Duy xuất hiện một khoảng cách vô hình.
Không còn những buổi chiều ngồi cùng dưới tán ngọc lan, không còn những ánh mắt chạm nhau bất ngờ.
Minh thấy Duy vẫn ở đó – vẫn là trùm trường khiến ai cũng dè chừng, vẫn nổi bật giữa đám đông – nhưng lại xa cách như bầu trời và mặt đất.
Cậu không hiểu. Chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi, nhưng sao trái tim lại nặng trĩu đến thế?
Trong lớp, khi ánh mắt vô tình bắt gặp nhau, Duy thường quay đi. Minh mím môi, giấu ánh nhìn xuống trang giấy. Hương ngọc lan vẫn thoảng trong gió, nhưng sao nay lại mang vị héo úa, nhói buốt.
________________
Một buổi sáng, Minh phát hiện có tờ giấy gấp gọn trong ngăn bàn.
Cậu đừng lại gần Hoàng Duy nữa.
Người như cậu không xứng đâu.
Chữ viết nguệch ngoạc, nhưng từng nét như lưỡi dao. Minh nắm chặt tờ giấy, cả bàn tay run rẩy. Cậu đã quen với ánh nhìn trêu chọc, đã quen với những lời xì xào, nhưng lần này, sao đau đến thế?
Buổi học hôm đó, Minh chẳng ghi được chữ nào. Trong đầu cậu chỉ vang lên một câu hỏi: Mình thật sự không xứng sao?
______________
Chiều, trời đổ mưa. Minh quên mang áo mưa, đành đứng nép ở hành lang, ôm cặp. Cơn mưa trút xuống, trắng xóa cả sân trường.
Trong màn mưa ấy, bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Hoàng Duy đứng đó, tay cầm chiếc ô đen. Cậu tiến lại gần, im lặng giơ ô lên che cho Minh.
“Đi thôi.” – giọng Duy trầm khàn, nhưng không giấu được nét dịu dàng.
Minh ngẩng lên, đôi mắt rưng rưng. Cậu muốn hỏi: Tại sao tránh mặt tớ? Tại sao lại lạnh lùng như vậy? Nhưng cuối cùng, chỉ thì thầm:
“Cảm ơn…”
Hai người cùng đi dưới cơn mưa, ô che chung, khoảng cách gần đến mức nghe rõ nhịp tim nhau. Hương ngọc lan từ xa lẫn vào mùi đất ẩm, dìu dịu, ấm áp.
___________________
Đêm hôm ấy, Minh trằn trọc. Hình ảnh Hoàng Duy cầm ô trong mưa ám lấy tâm trí. Cậu biết, nếu cứ im lặng, khoảng cách sẽ mãi còn đó.
Ngày hôm sau, Minh lấy hết can đảm, tìm Duy dưới tán ngọc lan.
“Duy…” – giọng cậu run run.
Duy ngẩng lên, ánh mắt vẫn có chút lạnh nhạt.
“Tớ… không có gì với Khánh cả. Tớ chỉ… chỉ muốn nói rõ.”
Duy im lặng. Gió thổi qua, cánh hoa rơi là tả.
Minh mím môi, rồi thì thầm như thả hết can đảm:
“Thật ra… tớ thích cậu.”
Trái tim Minh như ngừng đập sau câu nói ấy. Cậu nhắm mắt, chờ đợi, sợ hãi, hồi hộp.
Một khoảng lặng dài. Rồi, bất ngờ, Duy khẽ cười.
“Ngốc.” – cậu đưa tay xoa đầu Minh. – “Tớ ghen đến phát điên lên vì cậu không nhìn ra sao?”
Minh mở mắt, ngỡ ngàng. Duy cúi xuống, thì thầm ngay bên tai:
“Đừng bao giờ nghĩ cậu không xứng. Bởi vì… với tớ, chỉ có cậu thôi.”
Hoa ngọc lan rơi phủ trắng quanh hai người, như chứng giám cho lời hứa của thanh xuân.
____________________
Sau lời tỏ tình ngập ngừng, mọi thứ như vỡ òa. Minh thấy mình nhẹ nhõm, như vừa cởi bỏ gánh nặng giấu kín bấy lâu.
Từ hôm ấy, hai người bắt đầu ở bên nhau – không cần tuyên bố ồn ào, chỉ là từng hành động nhỏ, nhưng đủ để cả thế giới trong họ thay đổi.
Buổi sáng, Minh bước vào lớp, thấy hộp sữa đặt sẵn trên bàn, mảnh giấy nhỏ ghi chữ:
“Uống đi, đừng bỏ bữa sáng nữa.”
Giờ ra chơi, Hoàng Duy ngồi cạnh Minh, giả vờ gục xuống ngủ, nhưng bàn tay khẽ chạm vào mép áo cậu, như muốn giữ lại.
Và mỗi buổi chiều, dưới tán ngọc lan, cả hai cùng ngồi, chẳng cần nói nhiều, chỉ lặng im để gió khẽ chạm qua, hương hoa dìu dịu bao quanh.
________________________
Dĩ nhiên, việc cả hai gần gũi chẳng thoát khỏi ánh mắt người khác. Những lời xì xào lại nổi lên:
“Ê, hai đứa đó… thật không?”
“Ghê vậy, con trai mà…”
Ban đầu, Minh thấy tim mình run lên mỗi khi nghe những tiếng thì thầm ấy. Nhưng mỗi lần như vậy, Duy chỉ nắm tay cậu thật chặt, ánh mắt bình thản.
“Mặc kệ họ.” – Duy khẽ nói. – “Chúng ta sống cho mình, không sống cho miệng người khác.”
Minh nhìn bàn tay đang đan vào tay mình, thấy một dòng ấm chảy xuyên qua từng mạch máu. Từ đó, cậu thôi sợ hãi. Vì bên cạnh cậu, đã có người nguyện che chở.
_________________
Mùa thi đến. Minh vẫn là cậu mọt sách chăm chỉ, còn Duy thì hay giả vờ chán nản mỗi khi cậu kèm học.
“Đừng có làm mặt khó chịu, nếu không tớ không dạy nữa.” – Minh dỗi.
“Ờ, thì chăm chỉ đây…” – Duy chống cằm, nhếch môi cười, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Minh, như học thuộc từng đường nét gương mặt cậu còn hơn cả công thức toán.
Có lần, Minh ngủ gục trên bàn vì ôn bài khuya. Duy nhẹ nhàng kéo áo khoác phủ lên, ngồi đó, chống tay nhìn ngắm. Ánh nắng sớm hắt vào, hoa ngọc lan rơi lả tả ngoài sân, gương mặt Minh trong trẻo đến mức khiến trái tim cứng rắn nhất cũng tan chảy.
______________
Một chiều, sau giờ thi cuối cùng, cả hai lại ra chỗ cũ. Gió khẽ rung những tán lá, hương hoa ngọc lan thơm dìu dịu.
“Minh.” – Duy gọi, giọng trầm nhưng nhẹ như gió.
“Hửm?”
“Tớ yêu cậu.” – Lời nói giản đơn, nhưng ánh mắt lại chứa cả bầu trời.
Minh đỏ mặt, mím môi. Trước khi kịp đáp, Duy đã cúi xuống, khẽ chạm môi vào môi cậu. Một nụ hôn vụng về, ngọt ngào, run rẩy như nhịp đập đầu đời.
Hoa rơi xung quanh, trắng muốt như tuyết, chứng kiến khoảnh khắc ấy.
Và từ giây phút đó, cả hai biết rằng, dưới tán cây ngọc lan này, tình yêu của họ đã bắt đầu, ấm áp và trong trẻo như chính mùa thanh xuân.
__________________
Thời gian trôi nhanh như gió. Mới đó mà ngày lễ bế giảng đã đến.
Sân trường rực rỡ cờ hoa, tiếng ve kêu rộn ràng, và hương ngọc lan ngập tràn trong không khí. Minh mặc đồng phục trắng, cặp kính quen thuộc khẽ trượt xuống sống mũi. Cậu vừa cười vừa ký tên lên áo bạn bè, trong lòng man mác.
Hoàng Duy đứng không xa, vẫn phong trần, vẫn nổi bật. Nhưng trong đôi mắt ấy, chỉ có hình bóng duy nhất của Minh.
__________________
Khi buổi lễ kết thúc, cả hai lặng lẽ rời đám đông, tìm về nơi quen thuộc – gốc ngọc lan sau trường.
Cây ngọc lan vẫn xanh biếc, hoa nở trắng ngần, rơi lả tả trên vai áo.
“Minh.” – Duy khẽ gọi.
“Hửm?” – Cậu ngẩng lên, ánh mắt trong veo.
“Ngày đầu gặp cậu, tớ đã không ngờ mình lại gắn bó sâu đậm thế này.” – Duy ngập ngừng, rồi nhìn thẳng vào mắt Minh. – “Sau này, dù đi đâu, dù làm gì… tớ vẫn muốn ở bên cậu. Có được không?”
Minh khựng lại, sống mũi cay cay. Cậu mím môi, rồi gật đầu thật chậm, như trao cả thanh xuân vào lời hứa ấy.
“Ừ. Mãi mãi ở bên nhau, Duy nhé.”
Duy mỉm cười, kéo cậu vào vòng tay, siết chặt như sợ đánh mất.
____________________
Tiếng trống trường vang lên lần cuối, giục giã như nhịp tim tuổi trẻ. Minh và Duy cùng nhau bước qua cổng trường, vai kề vai.
Phía sau, hoa ngọc lan rơi trắng cả con đường, như tiễn biệt một thời thanh xuân trong trẻo. Phía trước, bầu trời rộng mở, xanh thẳm, vẫy gọi những ước mơ mới.
Họ nhìn nhau, khẽ cười. Không cần lời thề cao xa, chỉ cần nắm tay nhau thật chặt, đủ để bước đi qua muôn ngàn sóng gió.
Và thế là, dưới tán cây ngọc lan – nơi khởi đầu của tất cả – một tình yêu đã nảy mầm, lớn lên, và sẽ còn nở rộ mãi trong tim hai người.
_________________