Trong căn phòng nhỏ, tiếng đàn vang lên lạc lõng như một lời thì thầm. Oh Hanbin ngồi trước cây piano cũ, ngón tay chạm vào những phím đàn đã mòn. Giai điệu ấy… đã nhiều năm em không dám khơi lại.
Nó vốn là bản nhạc được viết cho một người. Một bản tình ca chưa kịp kết thúc.
Năm ấy, em mười chín tuổi, ôm trong lòng thứ tình cảm non nớt dành cho Koo Bon Hyuk – người bạn cùng lớp của em. Em viết nhạc bằng tất cả sự vụng về, gửi gắm những lời tỏ tình không thể thốt nên lời.
Nhưng trước ngày định đưa tập nhạc ấy cho anh, em đã thấy anh đứng dưới tán cây hoa phượng cùng một người khác. Ánh mắt dịu dàng, bàn tay nắm chặt – tất cả khiến em hiểu ra, mình chẳng có chỗ chen vào.
Tập nhạc bị xếp gọn lại, giấu vào ngăn bàn, cùng với một tình cảm chưa kịp thổ lộ.
Nhiều năm sau, Oh Hanbin trở thành một nhạc sĩ, cuộc sống bình lặng đến mức nhạt nhòa. Em hầu như đã quên mất bản thân từng viết một giai điệu cho ai.
Cho đến một buổi chiều mưa, khi ghé vào quán cà phê nhỏ ở góc phố, Em nghe thấy tiếng đàn vang lên. Giai điệu quen thuộc, run rẩy, nhưng rõ ràng chính là bản nhạc dang dở năm nào.
Trên bục đàn, anh ngồi đó.
Ánh mắt họ chạm nhau, bối rối ngỡ như mới ngày đầu gặp gỡ. Anh ngừng tay, nở một nụ cười chậm rãi, có chút lạc giọng:
_ "Cậu vẫn nhớ bản nhạc này chứ?"
Em sững lại. Hơi thở dồn dập trong lồng ngực.
_ "Làm sao cậu có được nó…?"
Anh nghiêng đầu, ngón tay khẽ gõ nhịp lên phím đàn:
_ "Lần cuối dọn lớp, tớ tìm thấy tập nhạc trong ngăn bàn. Tớ giữ nó suốt nhiều năm, nhưng chưa từng có can đảm chơi. Hôm nay… tớ muốn cậu nghe."
Cơn mưa ngoài hiên gõ lộp độp. Trong khoảng không im lặng, em chợt nhận ra:
Năm xưa, cả hai đều vụng về đánh mất nhau, không phải vì thiếu cảm xúc, mà vì chưa đủ dũng khí.
Bản nhạc ấy không thật sự dang dở. Nó chỉ chờ đúng khoảnh khắc, đúng người, để được vang lên trọn vẹn.
Và lần này, tiếng đàn ấy không còn đơn độc.
_______________
Anh dừng tay trên phím đàn, ánh mắt nhìn em như muốn giữ chặt cả một khoảng trời đã lỡ.
_ "Tớ đã giữ bản nhạc này… vì biết nó viết cho ai."
Em thoáng sững người. Trong lồng ngực, điều mà cậu từng cố chôn vùi bỗng ùa về, xé rách sự bình lặng.
Anh tiếp tục nói, giọng khàn hẳn đi:
_ "Chỉ tiếc là lúc đó, tớ không đủ can đảm. Tớ đã chọn cách an toàn hơn… và để cậu biến mất."
Một khoảng lặng dài. Mưa ngoài hiên dồn dập như cố xóa mờ những gì vừa được thốt ra.
Em mím chặt môi, không biết nên vui hay đau. Hóa ra năm ấy, cả hai đã cùng nhìn về nhau, nhưng lại quay lưng đi ở giây phút quan trọng nhất. Tình cảm chân thành nhất, rốt cuộc bị bỏ lỡ bởi chính người trong cuộc.
Anh rời tay khỏi phím đàn, khẽ thở dài:
_ "Bây giờ thì muộn rồi, Oh Hanbin à. Tớ sắp đi xa. Người ta cần một nghệ sĩ lưu diễn, và lần này… có lẽ tớ không quay về."
Câu nói ấy buông xuống, nhẹ như hơi thở, nhưng đủ để xóa tan chút hy vọng vừa kịp lóe lên trong lòng em.
Em cười nhạt, ngón tay vô thức chạm vào phím đàn cạnh mình, dạo thêm vài nốt cuối cùng còn sót lại trong bản nhạc. Tiếng đàn vụn vỡ, như một lời tiễn biệt.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi.
Bản nhạc dang dở đã được cất lên trọn vẹn, nhưng hai người viết nên nó… lại không còn cơ hội để ở bên nhau nữa.
_____END_____
Tác giả: Ngaanzie💢