Rhyder đang ngồi trong phòng game, ánh đèn neon xanh hắt lên gương mặt lạnh lùng nhưng thu hút của cậu. Bàn tay cậu lướt trên bàn phím điêu luyện, những pha combo của game khiến đối thủ phải khuất phục. Nhưng đột nhiên, màn hình nhấp nháy, ánh sáng chói lên, và cả cậu bị cuốn vào một cơn xoáy màu xanh – trắng.
Khi mở mắt ra, Rhyder nhận ra mình không còn ở phòng nữa. Cảnh vật xung quanh là một khu rừng đầy sương mù, mùi hoa lạ hòa cùng mùi đất ẩm. Và bên cạnh cậu, một chàng trai với áo khoác đỏ, mắt sáng như sao – Captain Boy – đứng đó, nhìn cậu bằng ánh mắt vừa bối rối vừa tò mò.
“Cậu… cậu là ai?” Rhyder hỏi, giọng vẫn giữ vẻ tự tin, top như mọi khi.
“Uh… tớ là Captain Boy,” chàng trai đáp, “Tớ cũng vừa… xuyên đến đây luôn.”
Rhyder hừ một tiếng, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Hai người bỗng nhận ra rằng họ không chỉ bị đưa đến một thế giới khác, mà còn có một sứ mệnh: phải hợp sức để tìm đường trở về.
---
Những ngày tiếp theo, Rhyder và Captain Boy phải đối mặt với đủ loại thử thách: từ sinh vật kỳ lạ đến những câu đố ma thuật. Rhyder luôn đi trước, dẫn dắt nhóm với sự tự tin tuyệt đối. Captain Boy thì theo sau, đôi khi bực bội nhưng cũng âm thầm chăm sóc Rhyder.
Một buổi chiều, khi ánh nắng xuyên qua tán lá rừng, Captain Boy đưa tay ra, chạm nhẹ vào vai Rhyder:
“Cậu… không cần lúc nào cũng gồng mình đâu.”
Rhyder bất ngờ, quay sang nhìn Captain Boy, nhưng chỉ kịp đáp:
“Tớ… ổn mà.”
Ánh mắt của Rhyder mềm hơn mọi khi. Trong trái tim cậu, hình bóng Captain Boy đã len lỏi, như một hơi ấm giữa thế giới lạ lẫm.
---
Một lần, khi cả hai vượt qua một con sông băng, Rhyder trượt chân và suýt ngã. Captain Boy nhanh chóng ôm lấy cậu, giữ chặt. Rhyder đỏ mặt, nhưng không giãy ra, vì trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra: cảm giác được che chở này… thật sự dễ chịu.
“Cậu sao rồi?” Captain Boy hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng lo lắng.
“Không sao,” Rhyder đáp, nhưng trong lòng cậu, một cảm giác ấm áp lan tỏa. Top là vậy, lạnh lùng là vậy, nhưng trước mặt Captain Boy, cậu không thể giả vờ mạnh mẽ mãi.
---
Sau nhiều ngày phiêu lưu, hai người tìm ra cách trở về thế giới cũ. Nhưng đứng trước cánh cổng ánh sáng, cả hai chần chừ.
Captain Boy nắm tay Rhyder:
“Dù có về thế giới cũ, tớ vẫn muốn… ở bên cậu.”
Rhyder nhìn thẳng vào mắt Captain Boy, nở nụ cười hiếm hoi nhưng chân thành:
“Tớ cũng vậy. Không ai được phép… bỏ rơi tớ đâu.”
Và khi bước qua cánh cổng, họ biết rằng xuyên không hay không, trái tim hai người đã gắn chặt với nhau. Dù trở về, họ vẫn mang theo những kỷ niệm phiêu lưu, những thử thách và cả sự tin tưởng lẫn nhau – thứ mà chỉ khi đứng trước nguy hiểm, họ mới nhận ra là quan trọng nhất.
Rhyder vẫn lạnh lùng, vẫn top, nhưng giờ cậu không còn đơn độc. Captain Boy luôn ở bên, tay trong tay, cùng nhau đi qua mọi giông bão của cuộc sống. Và thế là, tình yêu xuyên không của họ trở thành một câu chuyện mà bất cứ ai nghe cũng phải ghen tị – ngọt ngào, chân thành, và đầy dũng cảm.