Rhycap_Ký ức bị mổ xẻ
Tác giả: kwi xanh 🥝
Nguyễn Quang Anh từ lâu đã nổi tiếng trong giới con nhà giàu của thành phố. Không phải bởi tài ăn chơi như đám bạn thân thiết của anh, mà chính bởi sự im lặng, sự hiền lành đến mức gần như xa lạ giữa một nhóm toàn những kẻ ồn ào, nghịch ngợm
Hải Đăng, Hùng Huỳnh, Thành An, Minh Hiếu và Đăng Dương cả bọn đều là những cậu ấm con nhà có thế lực. Họ thường tụ tập, đốt tiền vào những cuộc vui thâu đêm. Quang Anh cũng đi cùng, nhưng khác với tất cả, anh chỉ ngồi ở ghế sau, chậm rãi uống một ly nước ngọt, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ
“Ê Quang Anh, mày chán đời hả? Người ta tới đây là để giải trí, mày cứ ngồi im như tượng gỗ thì vui nổi gì?” — Minh Hiếu gác tay lên vai anh, cười phá lên
Quang Anh chỉ nhếch môi, nửa nụ cười không mấy nhiệt tình. “Chỉ cần thấy tụi mày vui là tao cũng đủ vui rồi”
Đám bạn ồ lên, vừa cười vừa trêu chọc. Họ đã sớm quen rồi, Quang Anh luôn như vậy: hiền lành, ít nói, nhưng lại mang thứ khí chất khiến người khác không nỡ động vào. Ai cũng biết Quang Anh là con trai duy nhất của một gia tộc quyền lực, có tiền có thế. Chỉ đơn giản vì anh không màng tranh đua, cũng không bận tâm ai thắng ai thua
***
Ngày hôm ấy, Quang Anh vô tình tách nhóm, đi lang thang một mình. Cổng trại cô nhi viện cũ kỹ nằm lọt thỏm trong con hẻm nhỏ. Anh dừng bước khi thấy một người thanh niên trẻ tuổi đang loay hoay với chiếc xe tải nhỏ chở vật tư y tế. Một thùng hàng trượt khỏi tay, đổ xuống ngay giữa đường
Người đó cúi xuống, hơi lúng túng, mái tóc rũ xuống trán, chiếc áo blouse trắng bị bụi bám loang lổ
Quang Anh bước tới, không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đỡ lấy thùng hàng, đặt gọn sang bên “Cẩn thận, nặng thế này mà bưng một mình sao?”
Thanh niên kia ngẩng lên, ánh mắt đen láy ánh sáng kỳ lạ. Đó là Hoàng Đức Duy cái tên không nhiều người biết, nhưng lại là người đứng sau chuỗi phòng thí nghiệm lớn thứ ba thành phố
Tim Duy khẽ rung khi nhìn thấy Quang Anh. Có một sự thanh khiết kỳ lạ trong dáng đứng ấy, trong nụ cười dịu dàng đến mức vô tâm “Cảm ơn anh…” — Duy khẽ nói, giọng trầm và mềm
Em định nói thêm điều gì đó, có lẽ là một lời mời cà phê, hay ít nhất là hỏi tên người vừa giúp mình
Nhưng từ phía xa, tiếng gọi dồn dập vang lên.
“Quang Anh! Nhanh lên, tụi tao chờ nãy giờ rồi!” — Hải Đăng rú ga xe, cả nhóm xuất hiện ồn ào
Quang Anh chỉ kịp gật đầu, bước đi theo đám bạn. Bóng lưng anh khuất dần, để lại Duy đứng lặng, ánh mắt lạnh nay ánh lên tia sáng khác lạ
Duy đã quyết. Em sẽ không để người ấy trôi tuột khỏi tầm tay
***
Đêm hôm đó, trong căn phòng thí nghiệm lạnh lẽo, Duy ngồi trước màn hình, xem lại đoạn video được camera quanh cô nhi viện ghi lại. Hình ảnh Quang Anh cúi người đỡ thùng hàng hiện lên rõ nét. Nụ cười ấy khắc sâu vào tâm trí Duy
“Đẹp đến mức… muốn giữ lại cho riêng mình” — Duy thì thầm
Nhưng Duy không chỉ là kẻ si tình. Trong em luôn có sự tính toán, một cơn khát vọng sở hữu điên cuồng
Nếu người khác ngưỡng mộ Quang Anh vì anh là công tử thừa kế gia tộc lớn, thì Duy lại muốn chiếm lấy bộ não đó biến anh trở thành sản phẩm đầu tiên của dự án thay não mới mà phòng thí nghiệm đang nghiên cứu
“Muốn giữ một đóa hoa, phải hái nó khỏi bụi gai trước đã” — Duy mỉm cười đầy ẩn ý
***
Để tiếp cận Quang Anh, Duy cần một con đường. Và em chọn Pháp Kiều người bạn thân từ thuở thiếu thời niên, hiện là pháp sư nổi tiếng trong giới ngầm
“Mày chắc chứ? Muốn tao can thiệp vào nhóm đó à? Bọn nó chẳng dễ chơi đâu” — Pháp Kiều ngồi vắt chân trên ghế, đôi mắt ánh lên sắc đỏ nhạt dưới ánh nến
Duy điềm tĩnh, môi cong nhẹ. “Tao không cần mày đối đầu. Chỉ cần gieo tình yêu vào đầu một tên thôi. Thằng cầm đầu nhóm, Đăng Dương”
“Ý mày là… khiến nó tưởng tao là người yêu của nó?” — Kiều nhướn mày, khóe môi nở nụ cười quái đản
“Đúng, một khi ngươi trở thành người tình trong mắt nó, việc mày trà trộn vào nhóm bạn sẽ không ai nghi ngờ. Mày cập nhật cho tao mọi thông tin về Quang Anh. Thói quen, tâm trạng, điểm yếu”
Pháp Kiều bật cười thành tiếng. “Mày lúc nào cũng bệnh hoạn như vậy. Nhưng được, tao thích trò chơi này”
***
Một buổi tối, khi nhóm bạn Quang Anh đang tụ tập ở quán bar quen thuộc, Pháp Kiều xuất hiện. Nàng mang vẻ đẹp huyễn hoặc: đôi mắt dài, giọng nói như rót mật, bàn tay thoáng lướt qua ly rượu đã khiến Đăng Dương bất giác nhìn lâu hơn mức bình thường
Chỉ vài câu thì thầm, ánh mắt Dương dần đục lại, rồi sáng lên đầy si mê. Trong đầu hắn, hình ảnh Kiều lập tức biến đổi thành người tình lâu năm
Từ hôm đó, Kiều như một phần tự nhiên của nhóm bạn
Quang Anh không để tâm nhiều, vốn dĩ cậu chẳng bận lòng chuyện ai quen ai. Nhưng Kiều thì ngấm ngầm quan sát anh, mọi cử động, mọi cái chau mày nhỏ bé đều được ghi nhớ. Đêm nào nàng cũng báo lại cho Duy
“Quang Anh… rất hiền, luôn lùi một bước. Anh ta ghét ồn ào, nhưng không bao giờ phản đối. Có lẽ vì thế mà không ai thực sự để tâm đến cảm xúc của anh ta” — Kiều nói trong một lần hội ý
Duy ngả người trên ghế, đôi mắt tối lại “Tốt, tao sẽ là người duy nhất nhìn thấu anh ấy”
Từng mảnh ghép dần hoàn thiện. Một tình yêu ngọt ngào méo mó bắt đầu được vẽ ra, ẩn dưới lớp tính toán lạnh lùng của Duy
***
Thời gian trôi, sự hiện diện của Pháp Kiều trong nhóm bạn Quang Anh dần trở thành điều hiển nhiên. Cô thường viện cớ đưa Dương đi đâu đó, kéo cả nhóm theo, rồi tình cờ để Quang Anh và Duy gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ, hay tại một sự kiện từ thiện mà chẳng ai ngờ Duy là nhà tài trợ đứng sau
Ban đầu, Quang Anh không để ý. Với anh, Duy chỉ là một người quen biết thoáng qua. Nhưng chính sự bình thản ấy khiến Duy càng hứng thú. Em không ồn ào, không xông vào như những kẻ khác, mà chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, rót cho Quang Anh một tách trà, hỏi han bằng giọng đều đều
“Anh không thích bar à?” — Một lần, Duy hỏi khi cả nhóm hò hét trong tiếng nhạc ầm ĩ, còn Quang Anh chỉ ngồi một góc
“Anh quen rồi, nhưng… ồn quá” — Quang Anh đáp, giọng cười nhạt
Duy nghiêng đầu, ánh mắt khẽ rung. “Nếu muốn, lần sau em đưa anh đến nơi yên tĩnh hơn”
Lời nói nhẹ như gió, nhưng khi vào tai Quang Anh lại để lại dư âm. Lần đầu tiên, có người nhận ra sự khó chịu thầm lặng của anh
***
Kể từ hôm đó, Duy khéo léo sắp xếp để họ gặp riêng nhiều hơn. Khi thì trong một quán sách cũ yên ắng, khi thì ở bờ hồ chiều muộn. Duy không nói nhiều, nhưng từng cử chỉ đều tinh tế: kéo ghế cho Quang Anh, đưa khăn giấy khi gió làm tung bụi, hay lặng lẽ che chắn khỏi ánh nắng gắt
“Em lúc nào cũng… để ý mấy chuyện nhỏ vậy sao?” — Một lần, Quang Anh hỏi, đôi mắt vốn hay thờ ơ giờ đã ánh lên chút tò mò
Duy chỉ mỉm cười, không trả lời ngay. Một lát sau, em nói chậm rãi:
“Không phải với ai em cũng để ý, nhưng với anh thì khác”
Câu nói ấy làm tim Quang Anh khẽ rung, một cảm giác xa lạ dâng lên. Từ trước tới nay, anh luôn là cái bóng trong nhóm, hiện diện nhưng không ai quan tâm sâu sắc. Thế mà giờ, có một người nhìn thấy những góc nhỏ bé ấy
***
Trong khi đó, Pháp Kiều vẫn hoàn thành vai trò. Nàng liên tục thôi miên Đăng Dương, khiến hắn mê muội, và lợi dụng quyền lực của “người yêu” để dẫn nhóm đến những nơi Duy dễ dàng xuất hiện
“Mày bắt đầu làm nó rung động rồi” — Kiều báo cáo trong một đêm
Duy đứng bên cửa kính, nhìn thành phố sáng đèn, môi cong nhẹ. “Tốt, Chỉ khi anh ấy xem tao như chỗ an toàn duy nhất, việc tiếp theo mới dễ dàng”
***
Một buổi tối, khi cả nhóm bạn lại rủ nhau ăn chơi, Quang Anh nhận được tin nhắn từ Duy
> “Nếu anh mệt thì ra ngoài, em đợi ở bãi xe”
Quang Anh thoáng do dự. Nhưng rồi, giữa tiếng nhạc chát chúa và tiếng cười hò hét, anh chợt thấy mệt mỏi. Anh bước ra ngoài, và thật sự Duy đang đứng đó, tựa vào xe, đôi mắt hiền lành nhìn anh
“Đi đâu đó cho thoải mái hơn nha” — Duy nói, mở cửa xe cho anh
Đêm hôm ấy, họ ngồi bên bờ sông. Không tiếng nhạc, không rượu mạnh. Chỉ có gió mát và ánh đèn hắt bóng. Quang Anh ngồi lặng, cảm giác nhẹ nhõm đến khó tinh
“Anh lúc nào cũng kìm mình vì bạn bè, đúng không?” — Duy hỏi
Quang Anh ngạc nhiên, quay sang “Sao em biết?”
“Vì em cũng từng như thế” — Duy đáp, mắt nhìn xa xăm “Nhưng rồi em nhận ra, sống cho người khác chỉ khiến mình mất dần bản thân. Anh đáng được hạnh phúc theo cách của riêng anh”
Lời nói rơi vào lòng Quang Anh như một hòn sỏi xuống mặt hồ. Lâu lắm rồi anh mới thấy có ai nói chuyện với mình bằng sự quan tâm thật sự. Tim anh đập nhanh hơn, ánh mắt vô thức dừng lại nơi gương mặt Duy
Đêm đó, trên đường về, Quang Anh ngập ngừng: “Cảm ơn… vì đã đưa anh ra khỏi chỗ đó”
Duy không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trong lòng em biết, sợi dây đầu tiên đã thắt lại
***
Những ngày sau, Quang Anh bắt đầu tìm lý do để từ chối các cuộc vui cùng nhóm. “Tao bận học”, “Tao mệt” những cái cớ cũ kỹ nhưng lần này lại thật sự đúng. Bởi thay vì đi bar, anh chọn ngồi trong phòng thí nghiệm nhỏ của Duy, nhìn em điều chỉnh những ống nghiệm và cỗ máy lạ lùng
“Thí nghiệm gì vậy?” — Quang Anh tò mò
“Về não bộ. Em đang nghiên cứu cách thay đổi, thậm chí tái tạo ký ức” – Duy đáp, giọng điềm nhiên
“Nghe… đáng sợ quá” — Quang Anh cười gượng
Duy ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh “Không đáng sợ đâu. Nếu dùng đúng cách, nó có thể xóa đi những ký ức đau khổ, giúp người ta sống hạnh phúc hơn”
Quang Anh im lặng. Trong lòng anh dấy lên một niềm tin mơ hồ. Duy không chỉ là chỗ dựa, mà còn như một người có thể mang đến lối thoát cho những nỗi buồn cậu chưa từng thổ lộ
***
Đêm mưa ấy, khi Quang Anh tình cờ ngủ quên trên ghế phòng thí nghiệm, Duy ngồi bên, ngắm nhìn gương mặt anh
“Anh thuộc về em” — Duy thì thầm, bàn tay chạm nhẹ vào mái tóc ẩm ướt. Trong ánh sáng chập chờn, nụ cười của em lạnh lẽo nhưng ngọt ngào
Từ hôm đó, Duy bắt đầu khéo léo kéo Quang Anh ra xa hơn nữa khỏi nhóm bạn. Những buổi tụ tập dần vắng bóng anh, và khi có mặt thì anh cũng ít trò chuyện, thường rút về sớm với lý do gặp Duy
Nhóm bạn ban đầu không nghi ngờ, thậm chí còn trêu: “Quang Anh nhà ta có bồ rồi hả? Ai thế, xinh không, không tính cho tụi tao gặp mặt à?”
Quang Anh chỉ cười, né tránh. Trong lòng, anh biết bản thân đã lỡ dao động quá sâu
Duy nắm bắt rõ điều đó. Khi đã cảm thấy sợi dây tình cảm đủ chặt, em bắt đầu bước tiếp kế hoạch: tách Quang Anh khỏi thế giới cũ hoàn toàn
Một buổi tối, Duy đưa Quang Anh về căn biệt thự vắng người, nói khẽ:
“Ở đây bình yên hơn. Nếu anh mệt vì tất cả, hãy nghỉ lại một đêm”
Quang Anh ngập ngừng, nhưng rồi đồng ý. anh không hay biết, cánh cửa sau lưng đã khép lại, đánh dấu sự khởi đầu cho một ván cờ không đường lui
***
Ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo hắt xuống căn phòng trắng. Quang Anh choàng tỉnh, toàn thân bị trói chặt trên bàn tiểu phẫu. Những dải dây da siết quanh cổ tay, cổ chân, ghì chặt không cho anh nhúc nhích
“Duy…” — giọng Quang Anh khàn đặc, run rẩy “Em… lừa anh sao?”
Duy đứng đó, mặc áo blouse, đôi mắt không còn dịu dàng như trước mà trở nên tối tăm, lạnh lùng. Em nhìn Quang Anh như một kẻ sở hữu, không còn là người bạn, người tình
“Em chưa từng lừa anh” — Duy bước lại gần, bàn tay lướt dọc gương mặt ướt đẫm mồ hôi “Chỉ là anh không hiểu. Từ đầu, muốn anh… thuộc về em, theo cách không ai có thể cướp đi”
“Cách này ư?” — Quang Anh bật cười nghẹn, mắt ngấn nước. “Anh đã tin em, nhưng hóa ra… anh cũng chỉ là một con mồi thí nghiệm của em?”
Những lời ấy như nhát dao xoáy thẳng vào lòng Duy. Trong thoáng chốc, ánh mắt em run rẩy, nhưng rồi nhanh chóng khép lại bằng một sự quyết liệt điên cuồng
“Đúng, anh là thí nghiệm đầu tiên của em, nhưng cũng là người duy nhất em yêu”
Tiếng máy móc vang lên, kim tiêm chạm vào da Quang Anh. Mọi thứ dần chìm vào mơ hồ. Ý thức cuối cùng còn sót lại là hình ảnh Duy cúi xuống, hôn lên trán anh như một lời tiễn biệt dịu dàng, nghịch lý đến tàn nhẫn
***
Khi tỉnh dậy, Quang Anh không còn là chính mình. Đôi mắt trong veo nhưng trống rỗng, trí nhớ như tờ giấy trắng. Anh nhìn Duy bằng ánh mắt trẻ nhỏ, bám theo từng bước, tin vào từng lời thì thầm
“Em là nơi an toàn nhất của anh” — Duy thì thầm, vuốt mái tóc mềm
Nhưng không phải lúc nào Quang Anh cũng ngoan ngoãn. Những khi vô thức kháng cự, hay ánh mắt lóe lên một tia nghi ngờ, Duy lại nổi giận. Những trận đòn giáng xuống tàn nhẫn, để rồi khi Quang Anh ngất lịm, Duy quỳ gối bên cạnh, run rẩy áp môi hôn lên những vết bầm tím
Sau những cơn giận ấy, Duy lại hóa thành kẻ dịu dàng, phục tùng trong tình ái. Em chủ động, ân cần, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ hờn dỗi. Những cái chạm nhẹ nhàng, những lời thì thầm ngọt ngào, tất cả như mật ngọt ru ngủ. Trong vô thức, Quang Anh học cách ngoan ngoãn, như một chú chim non trong lồng son
Như vòng lặp vô tận: ban ngày là roi vọt, ban đêm là đường mật. Và trong mỗi giọt nước mắt của Quang Anh, Duy tìm thấy một sự chiếm hữu càng thêm cuồng loạn
***
Trong khi đó, ở thế giới bên ngoài, nhóm bạn dần nhận ra sự biến mất bất thường của Quang Anh. Ban đầu chỉ là vài tin nhắn không trả lời, vài lần vắng mặt trong những cuộc hẹn. Nhưng rồi, một tuần, hai tuần… không ai gặp được anh
“Có gì đó không đúng” — Đăng Dương thì thầm, bàn tay run khi cơn thôi miên tan biến. Pháp Kiều đã lặng lẽ gỡ bỏ lớp ảo ảnh trong một đêm
“Cái quái gì? Sao tao lại nghĩ… cô ta là người yêu tao suốt thời gian qua?” —Dương tức giận, nhưng nỗi sợ lấn át khi anh nhớ lại hình ảnh cuối cùng: Duy kéo Quang Anh vào một căn biệt thự vắng vẻ
Pháp Kiều im lặng, ánh mắt trĩu nặng. “Tôi đã thấy… nhiều lần Quang Anh bị đánh đến ngất. Tôi im lặng vì bản thân cũng bị cuốn vào trò chơi của Duy. Nhưng giờ thì không thể nữa. Nếu không nhanh lên, Quang Anh có thể sẽ biến mất mãi mãi”
Cả nhóm bạn bàng hoàng. Từng đứa một chợt nhận ra: bao lâu nay, họ đã quá vô tâm. Quang Anh luôn ở đó, hiền lành và ít nói, và họ chưa bao giờ thật sự để ý xem anh có hạnh phúc không.
“Phải tìm ra nó” — Hải Đăng siết chặt nắm tay
“Giải quyết thằng Duy” — Thành An thêm vào, giọng căng như dây đàn
***
Trong căn phòng trắng, Quang Anh vẫn mỉm cười ngây dại, ngồi bên cạnh Duy
“Em…” — Anh khẽ gọi, giọng trong veo
“Anh ngoan, đừng sợ” — Duy đáp, lau vết máu khô nơi khóe môi anh, như một người tình dịu dàng. Trong mắt em, Quang Anh bây giờ đã hoàn hảo, một sinh vật vừa là tình nhân, vừa là con rối
Nhưng Duy không biết, bên ngoài, nhóm bạn đã lần ra dấu vết, đứng trước cánh cửa thép của phòng thí nghiệm
Pháp Kiều thì thầm: “Chúng ta sẽ phá vỡ nơi này. Nhưng hãy nhớ, Quang Anh có thể không còn là Quang Anh của trước kia”
Cửa hé mở, ánh sáng hắt vào
Và khi họ bước vào, điều đầu tiên nhìn thấy: Quang Anh, với đôi mắt trong veo trống rỗng, đứng chắn trước mặt Duy, dang tay ra như che chở
“Đừng… làm hại em ấy” — Anh nói, giọng run nhưng kiên quyết
Cả nhóm sững sờ. Nước mắt nghẹn trong cổ họng. Họ hiểu Duy đã thắng, ít nhất là lúc này
Trận chiến chưa kịp nổ ra, không khí đã căng như bão tố. Và mọi thứ khép lại với hình ảnh Quang Anh như đứa trẻ nhỏ, đứng ra bảo vệ người đã hủy hoại chính mình