Tôi sinh ra như một mầm non yếu ớt, trong căn phòng trống lạnh, nơi những tiếng còi máy và ánh đèn trắng nhợt nhạt thay thế hơi ấm của cha mẹ. Tôi ở lồng kính, mắt nhìn thế giới như nhìn qua lớp thủy tinh mỏng manh, ngỡ ngàng, lạc lõng. Ngoại là cơn gió đầu tiên tôi biết đến, dìu tôi qua từng ngày, từng đêm, thay cha mẹ chăm sóc tôi bằng một tình yêu tĩnh lặng nhưng sâu thẳm.
Nhưng đời sống không phải câu chuyện cổ tích. Tôi lớn lên với sữa ngoài, với những giọt sữa được xin từ những bàn tay xa lạ – như một thứ thay thế cho sự quan tâm mà tôi chưa từng được hưởng. Mỗi giọt sữa là một nỗi nhói lòng, nhắc nhở tôi rằng mình chưa bao giờ đủ trọn vẹn để được yêu thương.
Tám năm ngoại nuôi tôi như một bức tượng câm, nhưng rồi một ngày, cha mẹ trở về, mang theo những lời hứa bù đắp. Tôi tràn đầy hy vọng, tưởng rằng những ngày tháng cô đơn đã qua, rằng giờ đây sẽ có nơi nào đó gọi là “nhà” mà không đau đớn. Nhưng tôi nhầm. Họ không trở về để ôm tôi vào lòng, mà để tôi trở thành hình mẫu: học giỏi, ngoan ngoãn, giống như những đứa trẻ khác mà họ tự hào.
Mỗi ngày trôi qua là một bản nhạc bất hòa. Tôi nghe cha mẹ cãi nhau, mẹ trút sự tức giận lên tôi bằng lời nói sắc nhọn, bằng cái nhìn dọa dẫm.Nhà nội cũng chẳng khá hơn, men rượu như những con quái vật khiến những cuộc cãi vã biến thành những trận bão, nơi tôi luôn là kẻ đứng ngoài, run rẩy, bất lực. Và khi em gái ra đời, mọi yêu thương đều đổ dồn lên em, còn tôi – như một chiếc lá khô rơi xuống đất, vô hình, không giá trị.
Tôi học cách im lặng, học cách nhẫn nhịn, học cách tự làm mình tổn thương mà không khóc, không kêu than. Tôi tự hỏi: “Mình có xứng đáng được yêu thương không?” Câu hỏi ấy theo tôi suốt tuổi thơ, như bóng ma không bao giờ rời.
Trường học không phải nơi tôi tìm thấy lối thoát. Lên năm đầu trung học, tôi gần như không có bạn, trốn mình trong thế giới nhỏ bé của điện thoại. Bạn thân của tôi – ở xa, trong một ngôi trường ngoài tỉnh – vẫn là điểm sáng duy nhất, nhắn nhủ tôi rằng mình không hề đơn độc, tôi có giá trị và đẹp theo cách riêng của mình. Những người khác, họ có nhan sắc, tài năng, những thứ mà tôi chẳng bao giờ với tới, và tôi, tôi chỉ là bóng tối tự ti, vô dụng, và xấu xí.
Tôi sống trong một căn phòng đầy bóng tối nội tâm, nơi mỗi ngày là một trận chiến với chính bản thân: vừa muốn được yêu thương, vừa sợ phải đối mặt với thực tại. Tôi chỉ biết ôm điện thoại làm bạn và tự nhủ: “Mình không xứng. Mình sẽ không bao giờ xứng.”
Nhưng đâu đó, sâu thẳm trong tôi, vẫn tồn tại một ngọn lửa bé nhỏ – ngọn lửa hy vọng rằng một ngày, tôi sẽ tìm thấy nơi nào đó gọi là “mình được chấp nhận”, nơi mà không ai so sánh, không ai la mắng, nơi mà tôi chỉ cần là chính mình.
Và có lẽ, câu chuyện về tôi, về tuổi thơ cô đơn và những tháng năm tự ti, là một bản nhạc u sầu nhưng cũng là bài ca của sự sống sót, của ngọn lửa nhỏ xíu mà tôi chưa từng dập tắt.