Những ngày sau, Đức Duy và Quang Anh dần trở nên gắn bó hơn, những khoảnh khắc riêng tư của họ cũng vì thế mà nhiều lên. Đức Duy không còn chỉ ngồi trong phòng đọc sách, chơi đàn. Cậu thường xuyên ra vườn, giúp Quang Anh tưới cây, nhổ cỏ. Dù bàn tay cậu vẫn trắng trẻo, mềm mại và vụng về, nhưng những nỗ lực ấy lại là điều quý giá nhất đối với Quang Anh.
Một buổi chiều, cả hai đang ngồi nghỉ dưới gốc cây bách cổ thụ trong vườn. Gió hiu hiu thổi, mang theo hương hoa lài thoang thoảng.
"Quang Anh này," Đức Duy lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ. "Anh có thấy chán không?"
Quang Anh quay sang, thắc mắc. "Chán gì, cậu chủ?"
"Chán khi phải làm những việc lặp đi lặp lại như thế này. Chán khi em cứ suốt ngày dựa dẫm vào anh."
Quang Anh khẽ cười. Anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán Đức Duy. "Đối với tôi, mọi việc ở đây đều không chán. Bởi vì tôi được ở bên cậu chủ."
Đức Duy ngước nhìn Quang Anh, đôi mắt trong veo. "Thật không? Anh nói thật chứ?"
"Thật." Quang Anh gật đầu chắc chắn. "Hơn nữa... những việc cậu chủ làm cho tôi, nó không phải là dựa dẫm. Nó là... sự quan tâm."
Quang Anh lấy bàn tay Đức Duy, nhẹ nhàng đặt lên má mình. Bàn tay của cậu mềm mại, mát lạnh, nhưng lại mang đến một cảm giác ấm áp khó tả. "Cậu chủ nhìn xem. Bàn tay này đã chăm sóc tôi, đã giúp tôi làm việc. Làm sao tôi có thể thấy phiền được chứ?"
Tim Đức Duy đập mạnh. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ má Quang Anh, cảm nhận được tình cảm chân thành trong ánh mắt anh.
"Quang Anh... em..." Đức Duy ngập ngừng, mặt cậu đỏ bừng. "Em thích anh."
Lời nói của Đức Duy tuy nhỏ nhưng lại rõ ràng như một tiếng chuông. Quang Anh sững sờ. Anh đã từng nghĩ, tình cảm này chỉ có thể là từ một phía, là một bí mật vĩnh viễn không thể nói ra. Nhưng giờ đây, Đức Duy đã nói ra, một cách chân thật và đầy dũng cảm.
"Cậu chủ..." Quang Anh khẽ khàng.
"Em không muốn là cậu chủ của anh nữa." Đức Duy nói, khuôn mặt đầy nghiêm túc. "Em muốn làm người... người mà anh yêu thương. Có được không?"
Quang Anh không nói gì, anh chỉ nhẹ nhàng kéo Đức Duy lại gần, đặt một nụ hôn lên trán cậu. Nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng lại chất chứa tất cả tình yêu, sự trân trọng và cả nỗi kìm nén bấy lâu nay.
"Được. Hơn cả được. Đức Duy... em là ánh nắng của đời anh."
Dưới gốc cây bách, trong vườn nhà bá hộ Hoàng, không có lời thề non hẹn biển, không có những món quà xa hoa. Chỉ có hai người, hai trái tim đã hòa chung một nhịp đập, và một tình yêu giản dị, ngọt ngào như chính cuộc sống bình yên của họ.
Mối quan hệ của Đức Duy và Quang Anh không phải là một bí mật quá lớn trong nhà bá hộ Hoàng. Những ánh mắt họ trao nhau, những cử chỉ chăm sóc, và cả sự thay đổi rõ rệt trong tính cách của Đức Duy, đều không qua mắt được ông bà bá hộ. Dù không nói ra, nhưng ông bà đã ngầm để ý và quan sát.
Một buổi chiều, sau khi Quang Anh vừa pha xong bình trà sen cho ông bà bá hộ, ông gọi anh lại.
"Quang Anh, con ngồi xuống đây." Giọng ông trầm ấm, khác hẳn vẻ nghiêm nghị thường ngày.
Quang Anh hơi giật mình, nhưng vẫn vâng lời. Anh ngồi xuống, cúi đầu, lòng thầm nghĩ đến những điều xấu nhất.
"Ta thấy gần đây, thằng Duy có vẻ vui vẻ hơn." Ông bá hộ nói, nhấp một ngụm trà. "Nó chịu ra ngoài, chịu làm những việc mà trước đây nó chưa từng làm. Con có công lớn trong chuyện này."
"Dạ, thưa ông. Cậu chủ chỉ muốn tìm hiểu cuộc sống bên ngoài thôi ạ." Quang Anh trả lời, giọng run run.
"Đừng giấu ta nữa." Ông bá hộ đặt chén trà xuống, nhìn thẳng vào mắt Quang Anh. "Ta biết hết rồi. Ta biết tình cảm giữa hai đứa."
Quang Anh sững sờ, cúi gằm mặt. Anh không dám nhìn ông bá hộ, lòng tràn đầy lo sợ.
"Ta có thể đuổi con đi, có thể cấm cản hai đứa. Nhưng ta không làm vậy." Ông bá hộ nói tiếp, giọng đầy suy tư. "Từ khi có con, ta thấy thằng Duy trưởng thành hơn. Nó không còn là cậu ấm suốt ngày ốm yếu, chỉ biết dựa dẫm nữa. Ta nhìn thấy tình yêu của con đã khiến nó trở nên mạnh mẽ. Và điều đó, ta không thể phủ nhận."
"Nhưng... thưa ông, thân phận của con..."
Bà bá hộ, người vẫn im lặng nãy giờ, lên tiếng. "Thân phận chỉ là những rào cản do con người tạo ra, Quang Anh. Quan trọng là con người thật của con. Con là một chàng trai tốt, trung thành và biết yêu thương. Điều đó còn quý giá hơn mọi thứ vàng bạc châu báu."
Quang Anh ngước lên, đôi mắt anh đỏ hoe vì xúc động. Anh không ngờ, ông bà bá hộ lại hiểu chuyện và bao dung đến vậy.
Lúc đó, Đức Duy từ ngoài vườn bước vào. Thấy Quang Anh đang ở phòng khách, cậu liền chạy tới.
"Quang Anh, anh đang làm gì ở đây? Cha gọi anh à?"
Đức Duy định nắm lấy tay Quang Anh, nhưng cậu chợt khựng lại khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cha mẹ.
"Con vào đây." Ông bá hộ gọi Đức Duy. "Con có gì muốn nói với cha mẹ không?"
Đức Duy nhìn sang Quang Anh, rồi lại nhìn cha. Cậu hít một hơi thật sâu, dũng cảm bước đến, nắm lấy tay Quang Anh.
"Thưa cha mẹ, con yêu Quang Anh. Con biết điều này là trái với luân thường đạo lý, nhưng con không thể sống thiếu anh ấy."
Ông bà bá hộ nhìn Đức Duy, rồi lại nhìn Quang Anh. Họ thấy sự kiên định trong ánh mắt của Đức Duy, thấy sự chân thành trong tình yêu mà họ dành cho nhau.
"Cha mẹ đã biết rồi, con trai." Bà bá hộ mỉm cười hiền hậu. "Và cha mẹ đồng ý."
Đức Duy sững sờ. Nước mắt cậu tuôn rơi. Cậu không ngờ rằng, khó khăn lớn nhất lại được giải quyết một cách nhẹ nhàng đến vậy.
Sau đó, dưới ánh đèn dầu ấm áp, ông bá hộ Hoàng kể cho hai người nghe về câu chuyện tình yêu của ông và bà bá hộ, về những khó khăn họ đã phải vượt qua để đến được với nhau. Ông bà không chỉ chấp nhận mà còn chúc phúc cho Đức Duy và Quang Anh.
Tình yêu của họ không chỉ được vun đắp bởi chính họ, mà còn được bảo vệ và ủng hộ bởi cả gia đình. Họ biết rằng, con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng với sự yêu thương và sự đồng lòng, họ sẽ cùng nhau tạo nên một tương lai thật tươi đẹp.