---
Chương 1: Gặp Gỡ Định Mệnh
Buổi sáng mùa thu, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ lớp học, chiếu rọi những hạt bụi li ti như những viên ngọc nhỏ. Pháp Kiều ngồi ở bàn cuối cùng, mắt chăm chú vào cuốn sách trước mặt, nhưng tâm trí cô lại lang thang đâu đó. Cô không phải là học sinh quá nổi bật, nhưng nét dịu dàng và cách cư xử tinh tế khiến ai tiếp xúc đều có cảm giác dễ chịu.
Cánh cửa lớp bật mở, một luồng gió nhẹ đưa theo hương mùi cà phê và mùi áo mới. Đăng Dương bước vào, dáng người cao ráo, ánh mắt hơi nghiêm nghị nhưng mang theo một nét thông minh. Chàng trai này là người mới chuyển đến, thuộc loại học sinh xuất sắc nhưng ít nói. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Pháp Kiều cảm thấy một luồng năng lượng lạ thường.
Đăng Dương đi tới bàn giáo viên, đặt ba lô xuống, và quay nhìn quanh lớp. Ánh mắt chạm phải Pháp Kiều, như một tia chớp lướt qua. Cô hơi đỏ mặt, cúi thấp đầu xuống tập trung vào sách.
“Xin chào, tôi là Đăng Dương, sẽ học cùng các em từ hôm nay,” giọng nói trầm ấm vang lên. Cả lớp im lặng một lát, rồi tiếng thì thầm bắt đầu lan tỏa. Pháp Kiều nghe thấy vài câu cười khẽ, nhưng cô chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì.
Tiết học bắt đầu, thầy giáo giới thiệu bài học về văn học hiện đại. Pháp Kiều chăm chú nghe, ghi chép từng chữ. Đăng Dương ngồi bàn đối diện, lặng lẽ quan sát, thỉnh thoảng lướt ánh mắt sang Pháp Kiều. Một vài lần, anh nhìn thấy cô mỉm cười với một câu chuyện nhỏ trong sách – một nụ cười dịu dàng, khiến lòng anh không khỏi xao xuyến.
Giữa giờ ra chơi, Pháp Kiều cầm tập ra sân, nơi hàng ghế đá dưới tán cây bàng đã ngả vàng. Đột nhiên, một cuốn sách rơi từ balo của Đăng Dương, lăn xuống chân cô. Cô cúi xuống nhặt, đưa lại cho anh:
“Đây, của cậu này.”
Đăng Dương nhận, hơi ngạc nhiên: “Cảm ơn… Kiều, phải không?”
Cái tên ấy vang lên nhẹ nhàng, tròn đầy, khiến Pháp Kiều hơi bối rối: “Ừ… Pháp Kiều.”
Khoảnh khắc ấy, một sợi dây vô hình như vừa buộc chặt họ lại với nhau. Đăng Dương mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn. “Mình hy vọng sẽ học cùng Kiều nhiều hơn.”
Pháp Kiều gật đầu, lòng bỗng dưng ấm áp lạ thường. Cô không biết vì sao, nhưng sự xuất hiện của Đăng Dương khiến ngày thường của cô bỗng trở nên đặc biệt.
Những ngày tiếp theo, họ bắt đầu trò chuyện nhiều hơn: về sách, về những bài tập khó nhằn, và cả những câu chuyện đời thường. Pháp Kiều nhận ra rằng Đăng Dương không chỉ thông minh mà còn rất quan tâm người khác, dù anh ít khi thể hiện cảm xúc.
Một buổi chiều, khi cả lớp đang làm bài tập nhóm, Pháp Kiều và Đăng Dương cùng nhau giải một bài toán khó. Lần đầu tiên, họ cười thật sự, không chỉ vì bài toán mà vì cảm giác đồng điệu khó tả.
“Kiều, cậu nghĩ sao nếu mình làm nhóm chung suốt năm học này?” Đăng Dương hỏi.
Pháp Kiều ngẩng lên, ánh mắt long lanh: “Mình… đồng ý.”
Họ không biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, một mối quan hệ đặc biệt đã bắt đầu – vừa nhẹ nhàng, vừa sâu sắc, như những tia nắng len lỏi qua kẽ lá. Sự xuất hiện của nhau không chỉ là tình cờ, mà còn là khởi đầu của một hành trình dài, nơi cả hai sẽ cùng nhau trải qua niềm vui, nỗi buồn, thử thách và cả những bí mật chưa từng hé lộ.
Chiều hôm đó, khi tan học, Pháp Kiều đứng bên cổng trường, nhìn theo bóng Đăng Dương khuất dần. Cô nhận ra tim mình đập nhanh lạ thường. Không chỉ là bạn học, không chỉ là đồng hành, mà là một cảm giác kỳ diệu, một kết nối mà cô chưa từng trải qua.
Và Đăng Dương, trên đường về nhà, cũng thầm nghĩ về Pháp Kiều, ánh mắt lấp lánh niềm tò mò và một chút bâng khuâng. Hai con người, hai thế giới tưởng chừng khác biệt, đang dần xích lại gần nhau, như những mảnh ghép đã sẵn sàng để khớp vào nhau, tạo nên một bức tranh tình yêu vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ.
---
Ủng hộ tui chuyện MỢ Cả Nhà Trần với nhé