{HYUNJIN} Oneshot Trinh Thám
Tác giả: miss han jisung 24/7
Luân lý;Hack não
CHÚC CÁC HOA NHỎ XEM VUI VẺ 💞
.
( Các giải thích thuật ngữ trong trinh thám và pháp y dưới đây một số là kiến thức yu học được khi xem những vụ án và sách, một số khác là do yu tìm hiểu trên Chatgpt và Google nha~
Mình sử dụng khá nhiều thuật ngữ nên sẽ cố giải thích dễ hiểu nhất •́ ‿ ,•̀)
Tôi thức dậy cùng mùi formalin như một thói quen, một mùi mà người khác gọi là ghê tởm, tôi gọi là bảng chữ cái.
Đêm đó mưa, tiếng nước đánh vào kính như một bản rap chậm, đập đều vào khoảnh im lặng của thành phố. Lúc nhận cuộc gọi, người trực nói: " Một cô gái, căn hộ khóa trái, tự sát khả năng cao. " Họ gọi tôi " đến cho chắc. " Tôi biết trong đầu họ đã có một câu trả lời vội:
Khóa trong + không dấu lực = tự sát.
Tôi biết cơ thể chẳng bao giờ nói đúng một câu vội.
Tôi bước vào phòng hiện trường. Lúc này ánh đèn hành lang vàng, bên trong căn hộ là sự im lặng dày đặc. Như một bức ảnh bị rửa quá lâu.
Cô ấy nằm trong tư thế nửa nghiêng, đầu hơi ngửa, miệng mở như một dấu chấm hỏi chưa đóng. Tôi chạm vào pullover của cô — mùi cỏ khô lẫn nước mưa. Găng tay vào tay; mọi thứ tôi làm tiếp theo là một thủ tục vừa khoa học vừa thầm lặng như tôn giáo.
Trước khi đưa xác vào xe, tôi kiểm tra nhanh: da, tư thế, quần áo, túi đồ. Một mẩu giấy nhỏ trong túi áo, nét vẽ giống tôi. Cùng lúc, một ý nghĩ lạnh lùng lướt qua.
Ai đó muốn tôi đọc.
Tại phòng giám định, tôi tháo mũ, bật đèn, chỉnh độ sáng; những kim loại và gương mặt lạnh gộp lại thành một sân khấu mà tôi biết rõ vai diễn của mình.
Tôi bắt đầu đọc cơ thể như một văn bản. Cặp mắt tôi dừng ở cổ, có một vết tím mảnh, mép sắc nhưng không giống vết do thắt cổ tự gây ra. Hướng vết không hợp với tư thế tay.
Rigor phát triển chưa toàn diện, phần chi trên cứng hơn chi dưới.
(*) Rigor: Là hiện tượng cứng xác sau khi chết do cơ mất ATP, giúp ước lượng khoảng thời gian kể từ khi chết (các cơ dần cứng rồi lại mềm theo thời gian).
Tôi lật bàn, ghi note.
Lividity ố vàng rải rác không trùng vị trí nằm hiện tại.
(*) Lividity (hypostasis): Là hiện tượng ứ máu sau khi tim ngưng đập, tạo vết bầm tím ở phần thấp của cơ thể; vị trí và độ lan giúp xác định tư thế và thời gian tử vong.
Stomach contents: vụn bánh mì chưa kịp tiêu, có mảng dầu chưa phân giải.
(*) Stomach contents: Là đồ ăn còn trong dạ dày/ruột khi tử vong, giúp ước lượng thời điểm nạn nhân ăn lần cuối, từ đó hỗ trợ xác định thời điểm tử vong (là PMI á mọi người).
Tôi chạm vào bụng, cảm nhận một vết tiếp xúc nhẹ — miếng da có dấu lạnh khác lạ. Dưới ánh sáng, một vùng da có màu sáng hơn, như bị tiếp xúc với một bề mặt lạnh đột ngột trước khi chết. Không phải bỏng nóng, mà một dạng " bỏng lạnh ". Tôi ghi lại rồi chụp ảnh mẫu.
Algor mortis — thân nhiệt giảm nhưng không đều.
(*) Algor mortis: Là quá trình thân nhiệt cơ thể giảm sau khi chết. Tốc độ giảm chịu ảnh hưởng bởi nhiệt độ môi trường, quần áo, và các yếu tố khác, giúp ước lượng PMI nhưng không phải bằng chứng duy nhất.
Tôi lấy mẫu máu, gửi ống cho khoa độc chất. Toxicology, tôi vẫn cười mỉm khi viết từ này; khoa học và bí ẩn trong một.
(*) Toxicology (xét nghiệm độc chất): Là phân tích các chất (thuốc, độc tố, rượu… vân vân mây mây=)))) trong máu/mô để tìm nguyên nhân hoặc góp phần trong nguyên nhân tử vong.
Bề ngoài cho thấy dấu hiệu giả tự sát: vòng dây trên bàn, cửa khóa từ trong, nhưng cơ thể thì nói khác.
Dưới móng tay, một đoạn sợi tổng hợp màu đen — nhỏ, tinh tế. Một sợi vải có thể là manh mối nhiều hơn cả bản tường trình của nhân chứng.
Tôi chạy các bước tiêu chuẩn:
Ghi chép, chụp ảnh, cắt mẫu mô, lấy nước dạ dày. Trong lúc đó, một phần khác của tôi — nghệ sĩ, phác nét sơ bộ gương mặt cô lên cạnh biên: gò má mềm, đường chân mày hơi xếch. Tôi thấy mình vẽ như để nhớ, như để cô không chỉ là một đống số liệu.
Kết quả sơ bộ toxicology về chậm, nhưng mấy chỉ số đầu đã nhắc: không có thuốc ngủ ở mức gây ngộ độc. Lividity và rigor không phù hợp với thời điểm camera hành lang ghi cô còn sống sau hai giờ rưỡi sáng. Có gì đó đã bị "kẽ" thời gian.
PMI — tôi viết tắt đó rồi ngừng một chút.
(*) PMI (Thời điểm tử vong đó nha): Là khoảng thời gian từ khi người đó chết tới thời điểm xác được phát hiện/định nghĩa. Ước lượng PMI dùng nhiều chỉ số (rigor, lividity, algor, nội dung dạ dày, côn trùng học, và đủ thức khác) nhưng luôn có sai số.
Tôi bật máy soi mô, nhìn các lát mô mảnh; trong tế bào, có một số dấu hiệu phù tế bào không khớp với một số chất gây mê thông dụng. Không phải benzodiazepine truyền thống; một chất gây mê ít gặp hơn, một chất khiến co bóp cơ yếu nhưng không gây tử vong nhanh ngay tức thì. Mạch tôi lạnh dần.
Kẻ đó có kiến thức.
Ngày hôm sau, một xác nữa xuất hiện.
Một nữ khác, cùng khu vực, cũng cửa khóa từ bên trong, cũng có vết "bỏng lạnh" trên bụng và cùng kiểu sợi tổng hợp dưới móng tay. Trên cổ có vết tương tự nhưng mảnh hơn; nạn nhân thứ hai được gọi là "một vụ tự sát" trong biên bản đầu tiên. Tôi bẻ cây bút, ghi to:
MỘT NGƯỜI LUÔN CÓ QUY TRÌNH.
Tôi nhận ra một pattern không phải ngẫu nhiên. Hung thủ mô phỏng tự sát, dùng một thủ thuật để kéo PMI sang phải so với thời điểm camera, rồi khóa cửa từ bên trong. Và sau mỗi hiện trường, một mảnh giấy nguệch ngoạc. Nét vẽ giống tôi — với cùng một dòng: " Nghe họ kể đi, Hyun. "
Tôi ngồi trong phòng lab, nhìn bản in của nét chữ. Nét nghiêng ấy, gập đôi, nét nối thanh mảnh, có một tính cách. Tôi lục trong drawer của mình: những phác họa cũ. Một bức phác tôi từng đăng trên blog cách đây hai năm. Cùng đường cong, cùng cái cách tôi vẽ sống mũi. Ai đó sao chép phong cách của tôi, nhưng không giống hẳn: Họ vẽ gọn hơn, có chút cố tình.
Fingerprint, tôi không tìm được dấu vân tay rõ rệt trên mảnh giấy; kẻ để lại nó biết mang găng. Nhưng sợi vải, nguồn gốc có thể kiểm tra. Tôi gửi mẫu vào phòng dệt may pháp y.
Khi tôi đưa tay lên cằm, tôi tự hỏi:
Ai cần tôi nghe?
Tôi là người nghe, mắt nhìn, dao mổ, kính hiển vi. Người ta gọi pháp y là "ngôn ngữ cơ thể." Nhưng khi cơ thể tắt, ai nghe lời kể của những người còn sống?
Det. Park gọi: " Hyun, anh có thấy gì bất thường không? "
Tôi nói đúng: " Có một ai đó đang chơi trò thử nghiệm. "
Anh ấy im lặng, như khi một người chấp nhận rằng đối thủ của họ không phải một kẻ vụng về. " Anh có ý kiến về ai không? " — " Chưa, " tôi đáp. " Nhưng kẻ này muốn được nhìn. "
Trong suốt tuần sau, tôi mất ngủ. Những cái chết nối tiếp như một bản nhạc, mỗi nốt là một hiện trường khắc.
Tôi làm việc bằng số: Mẫu mô, xét nghiệm máu, phân tích sợi, đối chiếu chữ viết. Tôi bắt đầu thấy các nạn nhân có một điểm chung nhỏ: Họ đều từng có mặt trong một hồ sơ tố tụng nhỏ mà tôi từng xử lý như chuyên viên pháp lý nhỏ trong một vụ liên quan đến một tập đoàn chủ nhà. Một số là nhân viên cũ, một số là nhân chứng câm.
Tôi ghép sơ đồ: sợi tổng hợp màu đen -> loại áo khoác phổ biến của một nhóm nhân viên ở tòa nhà đó. Bút mực — loại mực gel X, cửa hàng kiểu Y.
Tôi gọi lại tất cả bút danh cũ, người từng hỏi xin phác, người từng chụp ảnh workshop. Một cái tên lóe lên: Min-ah — trước đây cô từng giúp tôi ở một workshop pháp y cộng đồng, một cô gái ít nói, hay ngồi ở cuối lớp, vẽ rất ít nhưng nhìn chằm chằm.
Tuy vậy, tôi không muốn lao vào giả định. Việc của tôi là chứng cứ. Việc của người khác là bắt. Nhưng có điều gì đó về cái "gọi tên" — "Hyun" quá cá nhân. Tôi biết ai gọi tôi thế: một fandom, một kẻ từng gửi thư, vài comment ẩn danh. Ai đó đã dùng tên thân mật ấy như lời thách.
Một lần, tôi mở đàn hồi các hồ sơ cũ
Một vụ tố cáo nội bộ đã bị dập tắt bởi một thỏa thuận kín. Tôi nhớ một buổi chiều năm ngoái, một cô gái đến dưới mưa, mắt đỏ, nói về việc cô bị quấy rối. Tôi chụp hình vết bầm, ghi biên bản, cố gắng làm mọi thứ đúng. Nhưng kết quả là họ im tiếng; vụ bị dàn xếp.
Tôi đã làm mọi thứ theo thủ tục, nhưng trong mắt cô ấy, thủ tục không đủ. Tôi vẫn nhớ cái nhìn tuyệt vọng đó — và tôi tự hỏi liệu cô ấy đã biến thành bóng đêm như kẻ đang bấm máy bây giờ.
Một tuần trôi qua, kết quả xét nghiệm sợi trở về: sợi tổng hợp trùng với loại đặc thù của một nhà máy may chuyên dùng cho áo khoác bảo hộ phân khúc cao. Gửi danh sách nhà máy, tôi tìm được một lô hàng giao cho một công ty an ninh tư nhân tên "Seojin Security" — công ty mà một vài nạn nhân từng tiếp xúc. Điểm nối mảnh gợi lên một mối quan hệ nội bộ.
Trong lúc cảnh sát tiến hành gọi hỏi, tôi tiếp tục tìm trong tủ ký ức riêng: bản phác của tôi cất trong ngăn. Hôm đó, tôi mở ra — dòng nét vẫn ẩm mực ở góc. Một ý nghĩ lạnh: kẻ thách muốn tôi như một thẩm định viên nghệ thuật lẫn pháp y
Họ muốn tôi thừa nhận rằng ai đó đã bị im lặng.
Rồi tôi tìm được một camera nhỏ che khuất dưới một ổ điện tầng hầm của một chung cư cũ. Góc nhìn chỉ lờ mờ, nhưng đủ cho thấy một người phụ nữ dáng thanh nhỏ, áo khoác tối màu, đặt một túi vào hành lang và rời đi. Dấu giày mảnh, dáng đi vội.
Khuôn mặt mờ. Trong túi theo biên bản là một khối đá lạnh, vài vải vụn, một mảnh giấy.
Tôi nhận ra dáng đi đó.
Không phải vì tôi từng thấy cô ta nhiều, mà vì một lần trong workshop, cô ấy đã đứng như vậy, lặng lẽ theo dõi tôi, rất chăm chú, vội đi khi tôi quay lại. Lúc đó tôi nghĩ cô nhút nhát. Bây giờ tôi thấy một thứ khác: quyết tâm.
Detective Park đến, lôi tôi ra khỏi phòng lab. " Chúng tôi có tên, Hyun. Một người từng liên quan tới vụ tố cáo xưa. Tên cô ấy là Yoon Min-ah. Chúng tôi gọi cô ấy, cô không trả lời.
Tối qua camera thấy cô ấy vào khu vực nạn nhân thứ hai. " Tôi nghe tim mình đập nhưng cố giữ giọng đều: " Bắt cô ấy. Nhưng đừng để cô ấy nói. Hãy để tôi nghe cô ấy nói trước. "
Họ hỏi tôi vì sao. Tôi chỉ nói: " Tôi là người dịch xác chết. Tôi muốn nghe lời kể trực tiếp. " Âm thanh của lời nói làm họ lạ lùng, nhưng họ chiều ý.
Một ngày sau, họ báo đã bắt Min-ah tại một nhà kho bỏ hoang. Cảnh cô ấy bị đưa tới là một bức ảnh trống rỗng — ánh mắt lạ, mũ trùm, tóc ướt. Khi họ kéo còng, cô ấy nhìn thẳng vào tôi. Trong đôi mắt đó có một thứ tôi đã thấy trước: chính là cái nhìn tối ngày dưới mưa năm ngoái. Nhưng sâu hơn, là một thứ lạnh lùng như người đã quyết định lời phải trả bằng hành động.
Tại trụ sở, tôi ngồi đối diện cô trong phòng thẩm vấn, không phải trong tư cách điều tra viên, mà là người muốn lắng nghe. Cô ấy im, môi khép, nhưng khi tôi mở miệng hỏi "Tại sao?" thì cô bật cười, một tiếng cười ngắn, không vui.
" Anh từng chụp hình vết bầm của mẹ tôi, " cô nói. Giọng cô không run. " Anh cho tôi tờ giấy, nói rằng sẽ giúp tôi. Rồi họ dập vụ. Họ bảo tôi im. Anh chụp rồi đi. Tôi vẫn im. Nhưng họ không thôi. "
Cô ngẩng lên, nhìn vào mắt tôi: " Anh biết không? Chết là cách duy nhất khiến họ không thể che giấu được dấu tay. Anh nghe họ nói, Hyun. Nhưng còn chúng tôi sống, ai nghe? "
Tôi cảm thấy cả một chuỗi sự kiện dồn lại dưới da. Cô nói đúng: trong hồ sơ xưa, một vài lời khai đã bị dập, và một số nạn nhân sau đó bị đẩy vào góc tối. Tôi làm công việc của mình; tôi đã làm biên bản; nhưng hệ thống đã quyết định khác. Tôi lùi lại, cảm thấy một khoảng trống lớn nơi các thủ tục tôi tin tưởng.
" Vậy cô giết họ vì công lý? " — Tôi hỏi, giọng tôi cố giữ bình tĩnh. Cô nhếch môi: " Tôi muốn anh nghe. Tôi không muốn giết. Tôi muốn anh nghe. Tôi để lại mảnh giấy để anh biết rằng ai đó đã nói chuyện với anh. Nhưng anh đã không trả lời đủ. "
Khi họ đưa cô đi, cô quay lại với tôi: " Nghe họ kể đi. Anh đã nghe một đời xác chết. Bây giờ hãy nghe sống. "
Tôi cảm thấy lời đó như một con dao lạnh, nhưng cũng như một lời cảnh tỉnh.
Tại phòng giám định, trong im lặng, tôi mở lại các hồ sơ: nạn nhân, nhân chứng, bút tích. Tôi kiểm tra lại từng mẫu, cố gắng tách điều gì là bằng chứng, điều gì là món nợ. Tôi biết pháp y của tôi có quyền nói sự thật nhưng không có quyền thay đổi hệ thống.
Khi vụ án khép lại theo thủ tục pháp luật — Min-ah bị truy tố, rồi trong vòng tranh luận, người ta bắt đầu lục lại những hồ sơ cũ.
Một vài tên bị gọi lại. Vài kẻ quyền lực bắt đầu cảm thấy nóng. Tôi nghĩ: hành động của cô ấy là tàn nhẫn, nhưng cũng là tiếng nói của một người bị im tiếng quá lâu.
Đêm cuối cùng, tôi ngồi một mình trong phòng giám định, mở ngăn kéo nơi tôi đã cất mảnh giấy đầu tiên. Tôi đặt một phác họa mới trên bàn, không phải để ghi chép vụ án nữa, mà để vẽ một khuôn mặt không còn bị im lặng. Tôi nhặt mảnh giấy mà Min-ah đã đặt vào túi nạn nhân đầu tiên; nét vẽ vẫn mảnh: " Nghe họ kể đi, Hyun. "
Tôi thì thầm như tôi vẫn nói với xác: " Tôi đã nghe. " Rồi tôi thêm: “Và tôi sẽ không để họ im lặng nữa. " Không phải bằng dao mổ, mà bằng hồ sơ, bằng chữ ký, bằng cách tôi dùng môi mệnh pháp y để bắt đầu danh sách các lời phải nói. Tôi biết điều đó nhỏ bé so với cái chết, nhưng nó là thứ tôi có thể làm.
Kẻ thách thức đã đến để thử tôi — chạm vào nghề nghiệp tôi bằng một lời thách và chờ xem liệu tôi có nghe.
Tôi đã nghe. Nhưng nghe không có nghĩa là đồng ý với hành động. Tôi cảm thấy mình đứng giữa hai bờ: một bên là sự lạnh lùng của xác chết, một bên là sự nóng rực của thù hận sống. Làm nghề này, đôi khi ta phải giữ được cái nóng của công lý mà không để bị nung chảy thành thù.
Kết thúc thì vẫn là một danh sách các mẫu, các biên bản, các tên được đọc lại, vài án được xoay, vài tiếng thở dài không ai nghe. Tôi đóng máy soi, tắt đèn, và trong bóng tối mỏng mảnh, tôi vẽ một nét cuối trên giấy: một con đường hẹp dẫn từ phòng giám định đến phòng xử án — một đường tôi sẽ bước mãi.
---
-Ghi chú thêm (tóm tắt những thuật ngữ đã xuất hiện cho mí bạn nào muốn học mà không cần phải kiếm nhee):
Rigor: Là độ cứng xác sau chết do cơ không còn ATP; xuất hiện theo trình tự và có thể giúp ước lượng thời gian tử vong.
Lividity: Là sự ứ máu sau khi tim ngưng đập, tạo vết tím ở phần thấp của cơ thể; vị trí/độ lan giúp xác định tư thế lúc chết và có thể chỉ ra sự di chuyển xác.
Stomach contents: Là lượng đồ ăn còn trong dạ dày/ruột khi chết, dùng để ước lượng khoảng thời gian nạn nhân ăn lần cuối, hỗ trợ xác định PMI.
Algor mortis: Là quá trình thân nhiệt cơ thể giảm dần sau chết; tốc độ giảm phụ thuộc nhiều vào môi trường và không nên dùng riêng lẻ để kết luận PMI.
Toxicology (xét nghiệm độc chất): Phân tích máu/mô để phát hiện chất gây mê, thuốc, độc tố; giúp xác định nguyên nhân hoặc góp phần vào nguyên nhân tử vong.
PMI (Postmortem Interval / Thời điểm tử vong): Là khoảng thời gian kể từ khi nạn nhân chết đến khi được phát hiện; ước lượng được hỗ trợ bởi rigor, lividity, algor, nội dung dạ dày, côn trùng xác, rồi các thứ khác.
Contusion / Antemortem / Postmortem wound: Contusion là vết bầm tụ máu; nếu vết thương xảy ra khi tim còn đập là antemortem (cơ thể có phản ứng), nếu sau khi tim ngưng đập là postmortem (ít hoặc không có phản ứng).
Mấy nay lo học với bận quá nên yu không ra chap được huhu .·´¯`(>▂<)´¯`·.