Loan à,
Tớ viết những dòng này trong một đêm rất yên tĩnh. Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi đều đều, như thể trời cũng muốn lắng nghe những lời mà tớ đã giấu trong lòng suốt bao năm. Tớ không biết mình đã bắt đầu thích cậu từ lúc nào – có thể từ ánh mắt đầu tiên khi cậu bước vào lớp, cũng có thể từ nụ cười hồn nhiên mà tớ vô tình bắt gặp. Cảm giác ấy lớn dần, lặng lẽ mà bền bỉ, như mưa thấm đất, chẳng ồn ào nhưng chẳng thể biến mất.
Có những ngày, tớ ngồi thật xa, chỉ để được ngắm cậu trong im lặng. Cậu vô tư nói chuyện với mọi người, còn tớ thì chỉ cần một ánh nhìn thoáng qua cũng đủ để lòng vui suốt cả buổi. Tớ từng tự hỏi: “Liệu một người có thể hạnh phúc đến vậy chỉ vì nhìn thấy người mình thích?” Và câu trả lời, với tớ, luôn là có.
Nhiều lần, tớ muốn thổ lộ, nhưng rồi lại thôi. Tớ sợ sự thật sẽ khiến mọi thứ thay đổi, sợ một cái lắc đầu từ cậu sẽ biến khoảng cách giữa chúng ta thành một bức tường không thể vượt qua. Và hơn thế nữa tớ cũng sợ cậu ghê tởm tớ, mặc dù trông cậu có vẻ sẽ k kì thị ty đồng tính đâu nhưng tớ cũng k dám mạo hiểm.Thế nên, tớ chọn im lặng. Im lặng để được ở gần, im lặng để giữ lấy những khoảnh khắc bình yên bên cậu, đứng bên cậu với tư cách bạn cùng lớp, k hơn k kém.
Có thể một ngày nào đó, khi chúng ta đi những con đường khác nhau,ta sẽ ít liên lạc tớ sẽ chẳng còn cơ hội viết cho cậu nữa. Nhưng tớ tin rằng, tình cảm này sẽ vẫn ở lại trong tim, như một kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi trẻ, như một ký ức về cậu trong tớ.
Nếu bức thư này tình cờ đến tay cậu, xin hãy mỉm cười và coi nó như một cơn mưa thoáng qua, một thứ tình cảm nhẹ nhàng vút qua cậu. Vì tình yêu tớ dành cho cậu, vốn dĩ chưa từng cần đáp lại, chỉ cần được tồn tại – thế là đủ.Nghe thật giả dối nhưng nó là thật, dù tớ cũng muốn cậu ngoái đầu nhìn tớ dù chỉ một chút thôi, nhưng cậu là ánh sáng của cuộc đời tớ, là sự thánh thiện k đc phép vấy bẩn, cậu có con đường của cậu và tớ cũng v. Ta tốt hơn hết chắc chỉ nên làm bạn mà thôi...
Người bạn đặc biệt của cậu,T.