Duy nhìn vào điện thoại trầm ngâm nhìn vào khuông mặt mà bao nhiêu năm cậu mong ngóng , ánh mắt mờ phờ lúc nãy bây giờ hiện rỏ " hạnh phúc và ..." .
NM: duy em khẻo ko
Duy im lặng một lúc tiếng gió đang cố áp đi suy nghĩ rối mồi trong tâm trí của duy từng làng gió nhẹ nhàng nhưng ko thể nào làm lặng đi con quỷ đang thầm lặng bao lấy duy chỉ vì tình yêu và lựa chọn
Duy: Bạn lớn
Câu nói định nói ra lại bị kéo lại, cân bằng cảm xúc bây giờ đối với cậu như một bài toán khó . Ko lẽ sự chờ đợi 5 năm của duy là vô ích , bao câu chánh móc hay tha thứ nó như bị tang đi theo ko khí
Duy: nhật minh anh có biết em đang ở đâu ko
Câu nói hơi nghẹn lại nước mắt của duy đang đc em ôm lại ko cho nó rơi ra , suy nghĩ rối mời lúc nãy chỉ còn vài câu tự duy in sâu vào tâm trí nó là gì thì chỉ duy biết . Em dơ điện thoại lên khung cảnh yên bình nhưng lại quen thuộc đến lạ
NM: nhớ chứ viên pha lê giữa hoàng hôn, có lẽ nó ko còn nưa nhỉ.
Anh nói khẻ vì cái thứ anh nhắc đến là tình yêu giữa ánh hoàng hôn của 5 năm trước
Duy: ko còn thì bù đắm đc ko,anh về nước đc ko nhật minh
NM: đc
Sao câu nói đó màng hình đen kịch trả còn tiếng hay hình ảnh nào cả . Duy nặng chịu nhìn vào màng hình điện thoại mà thở dài chắc mây giờ ko còn hai lựa chọn ngang trái mà là hố sâu nuốt lấy duy vì duy chược chân ngả xuống thiệt rồi . Em đi lại chỗ quang anh đang ngồi , anh như một đứa trẻ cầm lấy bông hoa mà vẻ lên đất hai chữ số phập em nhìn anh trong thầm lặng
Qa: // nhìn em // em nói xong rồi đúng ko // mắt đỏ heo //
Em ngồi cùng anh dựa đầu vào vai quang anh cố tìm nơi tựa vào cố níu kéo một hơi ấm đang trước mắt
Qa: anh ấy sẽ về đúng ko // ngắm nghía bông hoa //
Duy: 10 ngày , quang anh cho em 10 ngày được ko
Qa: nếu em muốn giúp anh cho anh ấy những ngày cuối cùng là đc // cố cười//
Cả hai nhìn theo từng bông bồ công ánh bay lên theo gió nhẹ nhàng lước đi , lước qua ánh sáng cuối ngày ánh hoàng hôn hiện rỏ lên ửng lên giữa cả hai rực đỏ như vết máu đang chảy ra từng vết thương của tâm tư của cả hai . Ánh lực hồng dần tắc lịm cả hai ngồi dậy cùng nhau bước đi về lê lết thân thể đang vụng nát ở tâm cản,nỗi buồn nó cứ mơ hồ bước đi cùng cả hai bước đi trên con đường về nhà. Anh và em lên xe chiếc xe lao đi ko nhanh cũng ko chập ánh đèn lề đường lước qua khuông mặc của cả hai ko khí ảm đạp , ko ai một câu như bao ngày thờ gian nhẹ nhõm ngày nào bây giờ chỉ còn sự thật chắn giữa cả hai . Em lấy lon bia ra cả hai cũng đã về đến nhà canh nhà hôm nay ko nhộp nhịp tiếng chêu đùa của anh lời bất lực từ em, sự dỗ dành từ anh và sự thờ ơ chấp nhận là lời xin lỗi của anh nhưng ấm áp đến lạ tiết là chỉ còn là ngày hôm qua,hôm kia bây giờ lòng cả hai nặng lề như một cơn bão tuyết ám lên vết xước cứ nghĩ là nhẹ nhưng bút giá đến tâm can
Em bước vô phòng tắm ngâm mình vào bồn tắm làng nước ấm áp chuyền đến cơ thể duy làm cậu nhẹ đi thư thả hưởng thụ lấy từng làng hơi nhẹ nhàng sưởi ấm tâm hồn đang đứng giữa bão tuyết. Ở ngoài quang anh nằm ngục xuống bàng ủ rủ ngồi vào bàn làm việc chăm chú vào công việt anh đã bỏ từng vài năm trước , nhưng ko được lâu anh lại mật lại dòng tin nhắn của mình và Nhật Minh
Nội dung trong đó ( ngắn): ( tin nhắn này đã vài năm trước)
Đoạn tin 7 năm trước.🗨️ NM: quang anh anh có người yêu rồi này
🗨️ Qa: anh tui cũng có người yêu rồi ư hình đâu cho em coi
🗨️ NM: anh còn chưa giám chụp hình , ngại ch ết
🗨️Qa: anh sở quá cơ biểu tả cho em xem đi
🗨️NM: cậu ấy có một nụ cười rất đẹp như ánh Dương cậu ấy dễ thương hoạt bác , nhìn cậu ấy thôi cũng ấm lòng
🗨️Qa: em tưởng anh đang tả thiên thần đấy // gửi mặc cười// chừng nào cưới kêu thằng em này về nha
🗨️NM: mày đấy làm ít thôi
Đoạn tin 6 năm trước
🗨️NM : // gửi cho anh một hình ảnh // đẹp ko
🗨️Qa: anh vẻ ai vậy
🗨️NM : hờ hửng , anh vẻ bạn nhỏ đấy nhưng em ấy ko cho anh vẻ toàn mặc
🗨️Qa: đẹp lắm
🗨️NM : mày đấy nó đi rồi đừng có mà lụy quài ko yêu mày đừng níu kéo mày cũng biết sự thật rồi
🗨️Qa:// gửi dấu like//
Đoạn tin nhắn 5 năm trước
🗨️NM: anh chia tay rồi
🗨️Qa: tại sao tình yêu hai người rất tốt.
Nhật Minh gửi cho quang anh một tờ bệnh nán ung thư và thêm một bệnh nữa glocom
🗨️Qa: anh nói giối đúng ko đừng làm người ta buồn đợi anh
🗨️NM : quang anh anh ko thể gặp em ấy nói lời chia tay
Còn rất nhiều đoạn tin từ cả hai những hình ảnh hỏi thăm những câu chuyện vui vẻ từng tình cảm của Nhật Minh và dấu thích lời chêu đùa thâm phục của quang anh sự quang tâm của cậu cho quang anh cho mối tình tan vỡ của anh . Thời gian ấy anh đang bên mĩ làm một chủ tịch nhưng ảnh vẫn chưa lộ mặc chỉ có gia đình ko còn ai biết thêm gì về anh của quá khứ, thời gian tàn nhẫn thấy đỗi một con người lòng của anh đã đóng lại nên tính cách khác lạ lại bắt đầu hình Thành nên chúng ta mới thấy một quang anh ăn chơi trò chơi dậm nát tình yêu của anh .
Anh nhìn vào màng hình thở dài trong nỗi buồn day dứt,day dứt khi biết mình yêu người anh trai mình yêu nhất day dứt khi mình là làm duy buồn , một câu hỏi trong đầu anh" Mình có đang chọn đúng hay là bước sau tình yêu vốn không thuộc về mình " . Một lúc sao duy cũng bước ra anh thì đi đâu rồi trên bàn có một tin nhắn trên điện thoại của em " ăn tối đi duy" , em nhìn vào và tắc đi giờ em chỉ muốn những lời hỏi thăm quan tâm của anh chưa bao giờ xuất hiện và mình chưa bao giờ rung động thì bây giờ tất cả trả trái ngang như bây giờ , em ra ban công ngắm nhìn phố giá sáng rực ngoài kia mà chầm tư cầm chặn chiếc điện thoại . Đang chầm ngâm thì tiếng điện thoại vang lên
📱
An : hi cả nhà
BK: anh hai
Duy: sao điện có gì ko ?
Kiều: sao hờ ngững vậy em bé ,tụi này quang tâm em bé quá trời
AK: anh hai lại buồn đúng ko vui lên
Duy: ko có gì đâu mọi người ko cần lo// lại ghế ngồi //
Kiều : tụi này hiểu quang anh kể cho tụi tao hết rồi
AK: trái đất tròn thật anh có mối tình ngang trái
BK: giờ anh tính sao anh có định rời hỏi cuộc hôn nhân này quay lại với nhật minh hay ko
An: tao thấy quang anh hay nhật minh ai cũng tốt giờ phải làm theo trái tim của duy thôi
Kiều : ừm
Duy: cảm hơn mọi người tao lo đc chỉ là ko nở làm mà thôi
Kiều: mẹ nghe dương nói ngày mai nhật Minh về nước
Duy: cậu ấy bị ung thư// giọng buồn//
Bk: thì ra là vậy anh ấy có chữa trị chưa anh
Duy: gia đoạn cuối còn 10 ngày tao chỉ biết ...
An : duy cố lên , tao nói này khóc thì khóc đi
Kiều : tụi này ko muốn mày kiềm lại
AK: anh hai anh cứ khóc đi
Bk: mạnh mẽ quá ko tốt đâu anh hai
Duy hạnh phúc lắm vì sao bao nhiêu nỗi buồn thì vẫn có người bên cậu an ủi cậu
Duy: cảm ơn mọi người thôi tao đi ngũ
An: giờ cười một cái đi tao vẫn thích duy cười hơn
Kiều : ko cười là ko cho đi ngũ
Duy bật cười vì sự hâm dọa đáng yêu của hai người bạn của mình , rồi em cũng tắc chiếc điện thoại đi nằm trên giường cậu ôm lấy bức tranh của nhật Minh và con gấu mà quang anh mua cho mình cậu ôm chặn cử tưởng ngày mai thôi tất cả sẽ bỏ cậu mà rời đi . Màn đêm bao lấy thân thể cuộn vào chăn ôm lấy hai báo vật quý giá cuộc đời mà khóc thút thít chỉ trong một ngày thôi cứ tưởng đáy biển bên trong của duy chưa bao giờ chàn nhưng bây giờ nó lại nức lên nước tràn mờ mi . Em khóc cho những ngày chờ đợi khóc cho sự rung động của mình khóc cho sự lựa chọn , tiếng khóc cứ giăng giẵng bên màng đêm tất cả mạnh mẽ của em nó ch ết thật rồi ,đôi mắt bắt đầu đỏ lên nhưng tiếng khóc vẫn chưa giức thì tự dưng tiếng cửa cách vang lên ánh đèn lấp vấp hiện lên tiếng khóc của em cũng dần diệu xuống để lại một khoảng lặng , anh bước vào đóng cửa lên giường, quay lại ko muốn đối mặc với duy ko còn cái ôm như bao ngày nữa . Cứ nghĩ vậy em đã hết khóc nhưng dòng nước mắt vẫn chãy dài trên má ko phát ra tiếng được ,một lúc .
Duy: // bất ngờ //
Qa: // ôm lấy em từng đằng sao // em thất hứa rồi // ôm em chặn hơn// duy nói khóc phải Gẩn Đầu Mà
Anh cố nói to một tí cho em nghe đc dù bây giờ tất cả đều lặng thinh
Qa: em lại thất hứa duy lừa dối anh,em khóc trong bóng tối
Anh để người duy quay sang bên mình mặc đối với mình ngạc dòng nước mắc trên má và ôm lấy em vào lòng lấy hơi ấm của mình ôm lấy em
Qa: duy ngoan ko khóc em khóc anh buồn lắm , duy từng nói khóc phải ngẩn đầu sao, nhưng nếu có khóc thì dựa vào anh, anh khóc cho em anh đau là đc mà duy
EDN