Chương 1 – Gặp gỡ trong khuôn viên đại học
Bắc Kinh đầu thu, nắng vàng nhạt xuyên qua tán cây, chiếu xuống những con đường lát gạch đỏ trong khuôn viên đại học. Không khí nhộn nhịp, tiếng cười nói vang vọng khắp hành lang giảng đường, xen lẫn tiếng bánh xe vali, tiếng gọi tên bạn bè. Sinh viên ai cũng bận rộn với nhịp sống riêng, nhưng giữa tất cả, có hai con người sắp sửa gặp nhau, và lần gặp gỡ đó sẽ khởi đầu một chuỗi những rung động khó quên.
Trần Lạc Hàn – Alpha, sinh viên năm cuối, kiêu hãnh, điềm tĩnh, gương mặt nghiêm nghị và ánh mắt sâu thẳm khiến người khác phải nể sợ. Anh là con trai duy nhất trong một gia đình danh giá ở Bắc Kinh, được giáo dục hoàn hảo từ nhỏ, tài năng, điềm tĩnh, quyền lực, và cực kỳ lạnh lùng. Dù là Alpha nổi bật, Lạc Hàn chưa từng thực sự mở lòng với ai. Anh thường đi một mình, không cần dựa dẫm, nhưng điều đó không đồng nghĩa anh không quan sát, không để ý đến những gì xảy ra xung quanh.
Còn Dương Thư – Omega, nam sinh cùng khóa, lạnh lùng nhưng rất thông minh. Cậu đến từ một gia đình bình thường, không giàu có hay quyền lực, nhưng thông minh, tự lập và kiên cường. Dương Thư luôn giữ khoảng cách với mọi người, ít nói, tập trung vào học tập và cuộc sống cá nhân. Nhưng chính sự tĩnh lặng ấy khiến cậu trở nên nổi bật theo cách riêng.
Buổi sáng hôm ấy, Dương Thư đang đi dọc hành lang giảng đường, tay ôm chồng sách dày cộp, đầu cúi thấp tập trung vào các ghi chú. Bỗng một bóng người cao lớn bước tới từ phía đối diện. Cú va chạm bất ngờ khiến Dương Thư giật mình, sách rơi lộn xộn xuống sàn.
“Cẩn thận chút,” – giọng trầm lạnh vang lên, vừa nghiêm khắc vừa không giấu nổi sự khó chịu.
Dương Thư ngẩng đầu, và nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Trần Lạc Hàn. Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngưng lại trong hành lang đông người. Cậu khẽ nhíu mày, giọng đều đều:
“Xin lỗi… tôi không cố ý.”
Lạc Hàn cúi xuống nhặt giúp vài cuốn sách rơi vung vãi, bàn tay cao lớn chạm nhẹ vào tay Thư. Một luồng nhiệt kỳ lạ lan tỏa khiến trái tim Omega chợt nhói, và cậu lập tức rụt lại, ánh mắt hơi đỏ.
“Lần sau chú ý hơn,” – Lạc Hàn nói, giọng dứt khoát, nhưng trong ánh mắt, thay vì sự lạnh lùng thường thấy, lại có một tia quan tâm khó nhận ra.
Dương Thư chỉ gật đầu, cúi xuống nhặt nốt những trang giấy rơi, cảm giác vừa bực bội, vừa tò mò len lỏi trong lòng. Chưa bao giờ cậu cảm thấy một Alpha vừa áp lực vừa khiến mình tò mò đến vậy.
Thư viện – nơi âm thầm quan sát
Buổi trưa, Dương Thư tìm đến thư viện, chọn góc quen thuộc để học bài. Bầu không khí yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật sách và gõ bàn phím. Cậu mở sách ra, tập trung, nhưng vô thức cảm giác có ánh mắt quan sát từ phía xa.
Và đúng như dự cảm, Trần Lạc Hàn xuất hiện, bước đi chậm rãi, ánh mắt không rời khỏi Omega. Anh chọn bàn gần đó, đặt laptop xuống, không nói gì, chỉ quan sát.
Một lúc sau, Lạc Hàn lấy từ túi ra một cốc trà hoa nhài, đặt trước mặt Dương Thư:
“Cậu uống đi, tránh bị khàn giọng.”
Dương Thư hơi nhíu mày, định từ chối, nhưng ánh mắt điềm tĩnh và lạnh lùng kia khiến cậu bất ngờ cảm thấy một cảm giác ấm áp khó giải thích. Cuối cùng, cậu chỉ khẽ gật đầu:
“Cảm ơn…”
Khoảnh khắc im lặng giữa hai người kéo dài, nhưng không hề gượng gạo. Trái lại, trong lòng Thư, một sợi dây mỏng manh vừa được buộc nối – không phải tình yêu, nhưng là sự chú ý, sự để tâm mà trước đây cậu chưa từng cảm nhận.
Nhân vật phụ xuất hiện
Ở một góc khác, Minh Kha – nam sinh vui tính, năng động – ngồi cùng Khả Nam – cậu bạn nam tính, dịu dàng nhưng điềm tĩnh. Minh Kha tinh nghịch:
“Này, cậu Thư, nhìn kìa… Lạc Hàn luôn lảng vảng quanh cậu.”
Khả Nam cười khẽ, ánh mắt dịu dàng:
“Chẳng trách cậu Thư hay cau mày… nhưng đúng là Alpha kia khác biệt. Cậu ấy luôn quan sát, nhưng không áp đặt.”
Cả hai vừa trò chuyện, vừa âm thầm quan sát mối quan hệ đang hình thành giữa Lạc Hàn và Thư – như một dự cảm về những bước đầu của một câu chuyện tình phức tạp nhưng đầy rung động.
Sân trường – bước tiến gần hơn
Chiều hôm ấy, gió se lạnh thổi qua sân trường. Dương Thư bước qua sân cỏ, áo mỏng bay theo gió. Bất ngờ, Lạc Hàn xuất hiện bên cạnh, bàn tay chặn gió, ánh mắt chăm chú:
“Cẩn thận, đừng để cảm lạnh.”
Thư đỏ mặt, cúi đầu, đáp nhỏ:
“Tôi biết rồi… cảm ơn.”
Chỉ một hành động nhỏ, nhưng đã làm trái tim Omega khẽ rung động. Cậu tự hỏi: “Tại sao lại quan tâm đến anh ta như thế này? Tại sao tim mình lại nhói lên?”
Kết chương 1
Tối hôm đó, Dương Thư ngồi bên cửa sổ ký túc xá, ánh đèn vàng phủ lên khuôn mặt cậu. Hình bóng Trần Lạc Hàn hôm nay xuất hiện trong tâm trí cậu liên tục, kéo theo một cảm giác vừa khó chịu, vừa ấm áp, vừa tò mò.
Trong phòng riêng, Lạc Hàn dựa người vào ghế da, ánh mắt xa xăm, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn. Anh mỉm cười, tự nhủ:
“Omega nhỏ… cậu thực sự khác biệt. Tôi sẽ kiên nhẫn từng bước, để cậu nhận ra tôi không giống bất kỳ ai khác.”
Và thế, cuộc gặp gỡ đầu tiên đã tạo nên một sợi dây mỏng manh kết nối hai con người, mở đầu cho hành trình từ đại học, đến công việc, đến tình yêu và gia đình sau này – một mối quan hệ vừa lạnh lùng, vừa ngọt ngào, vừa đầy thử thách