Ngày Thứ Hai
An📞: alo nghe đi bro
Duy📞: gì vậy // giọng mệt mỏi //
An📞: chuẩn bị đồ đi
Duy📞: chi cha đang ở nhà đi đâu mà đi
An📞: // nói một mạch // nha Trang thẳng tiếp nhanh chuẩn bị đi 30 phút tụi tao có mặc lôi đi , ko đc từ chối nhanh ko nói nhiều vậy nha
Duy📞: nhưng tao
Kiều : 📞ko có nhưng đi giải khuâu đi ở đây mệt quá hay mày muốn đi chỗ khác tụi tao chiều hết
Duy📞: // ngậm ngừng // về quê đi , hết muốn ở thành thị rồi mệt lắm // giọng buồn//
An: có mấy ông kia và có nhật minh luôn nha
Duy: ko có quang...
An: ko biết cứ đi nha
All: // tắc cái rụp //
Duy cùng đành chuẩn bị đi xuống nhà chắc sẽ nghĩ vài hôm cho cuộc đi chơi bất ngờ này . Căng nhà trống vắng đến lạ , từ Hôm này hôm quà cậu cứ chờ mãi một bóng hình sẽ xuất hiện để dổ dành vết thương cho mình nhưng nó chỉ còn là quá khứ , hiện tại chỉ còn khúc nhạc u ám ạp đảm bảo trùm xung quanh kể cả cậu . Đang chầm ngâm thì tiếng xe và tiếng của Kiều An vang lên kêu em ra
Duy : //ra ngoài // đến nhanh vậy
An: // cầm đồ cho em // nhanh chứ
Kiều : tụi này ko có vụ giờ giây thun đâu mà lo lên xe thôi
Cả ba ngồi vào xe bên trong là nhật Minh đang cầm lái đằng sao còn một chiếc xe mới tới thì phải
Kiều : đi thôi
Hai chiếc xe lăng bánh , chạy đến nơi bình yên . Em nhìn bên ngoài ánh mắt thẫn thờ suy tư gì đấy nhìn từ chiến xe dòng người lước qua,chiếc xe lao nhanh như đang chạy chốn nơi bộn bề chạm đến nơi, duy có thể nghĩ ngơi như đang ngây thơ ở lúc nhỏ ko vướng đến sự bộn bề và suy tư cho cuộc sống và chính trái tim của mình
NM: // đưa li cà phê cho em // uống đi cho tỉnh táo còn phài tiếng là đến
Duy: cảm ơn // nhận lấy // à anh nhật minh , anh về đây có chịu đựng đc // e ngại gì đấy và cũng nói tiếp // căng bệnh ko làm đau anh sao
NM: có em là hết đau
Duy nhìn anh , ko phải câu nói của nhật minh mà là người bên trong tâm trí của em cũng đã từng nói với em như vậy " có em là hết đau " .
Còn căng bệnh của nhật minh thì , anh cũng đã biết giới hạn của mình nên anh về đây, anh cũng đã uống một viên thuốc cầm cự cho 10 ngày này sao 10 ngày anh sẽ thiếm đi ko có đau đớn và chỉ thấy cả hai hạnh phúc .
2 tiếng sao trước xe cũng dừng lại , về quê rồi
An: duy dậy đi chúng ta đến rồi này // lây nhẹ em //
Duy: // tỉnh // đến rồi à
Duy bước xuống xe mùi hương sọc thẳng lên mũi làng gió nhẹ nhàng lước qua khuông mặc đang tận hưởng ko khí ở đây mùi hương nhẹ nhàng thanh tao của từng bông lúa ,cỏ cây ánh nắng lấp ló từng tán lá nhẹ nhành đến lạ cậu đang tận hưởng thì quay qua ko phải là nhật minh cũng phải An kiều mà là quang anh đang đứng đó nhìn mọi thứ vẫn chưa nhận ra em hiện diễn thì phải
Qa: // quay qua thấy em // Duy
Duy: quang anh
Anh định lên lại xe thì một giọng nói ngăng lại
NM : gì đây ai cho mày về , chơi thua định bỏ kèo hay gì // cầm đồ đưa anh // bước vô nhà nhanh cho ông đây
Qa: // mĩm cưởng cầm đồ //
NM: còn 5 điều mà em trai // vổ vai anh// duy em cũng ko đc về đâu nha
Tất cả mọi người vào nhà ai cũng vui nhưng chỉ có hai anh kia là ko vui thì phải chắc và bị ngài
NM: đây ở đây có 4 phòng hungan một phòng , duongkieu một phòng , tui ngũ riêng còn phòng cho hai đứa
Qa: em ngũ riêng
Duy: em cũng vậy // hơi cuối mặc //
NM: ai cho , ở đây ai đồng tình cho tụi bây đây dơ tay coi
Im Re
NM: rồi vô phòng thôi // đưa chìa khoá phòng cho cả hai + vảy vảy chìa khoá xe vào phòng //
Cậu biết anh và em ko thể nào mật lại cứ như vậy mà nộng hàng thôi duy giờ như một bé cừu ngoan ngoãn vậy , còn anh ko thể nào bật anh trai tại lời hứa và anh cũng đã vừa thừa ván cờ với anh hai mình nên ko dám nói gì thêm . Cả hai vài phòng cả hai dù rất muốn nói gì đó với nhau nhưng bức tường vô hình quá lớn để họ can đảm bước qua , cứ vậy sự im lặng len lõi , cả hai mỗi người một ngóc cũng trả biết làm gì trời thì nắng cũng ko muốn ra ngoài ở đây thì lạnh lẽo đến lạ
Duy: à quang anh
Qa: gì ❄️* muốn chấm dục sao *
Duy: hôm.. quá ánh sao ko về
Anh thì ko nghĩ em sẽ hỏi vậy khác với gì anh đang nghĩ
Qa:❄️ ở công tỷ đang bận , em có anh nhật minh cần anh làm gì
Duy: anh ấy là anh rể ko nên
Qa: * thì ra chỉ là dai vế * ừm quay lại với anh ấy đi anh lúc lui
Duy: anh từng yêu em đúng ko
Quang anh nhìn em rồi mở cửa định ra ngoài
Qa: //dữ cánh cửa// có và đã từng // ra ngoài //
Em chỉ muốn xác thực anh ấy có yêu mình thật lòng hay ko còn ánh thì đang suy nghĩ mỗi người một suy nghĩ mà . Chiều tối
NM: ra ăn cơm này
All: ngồi vào bàn
Qa: em ko ăn
NM: ngồi xuống nhanh ở đó mà ko ăn // kéo anh lại chỗ duy đang ngồi //
Tiếng vui cười của mọi người trong bữa cơm cũng làm duy nhẹ hơn mà ăn và cười cùng mọi người .
Ngày thứ 3
NM: cầm cái rổ này mấy đứa đi bắt cá thôi
Cả đám tung tăng đằng trước duy nhật minh và Quang Anh đằng sao
NM: * im dữ ra * // ngạc nhẹ gì ấy //
Em thì như bị chược chân
Qa: //đỡ lấy em // có sao ko // quang âm //
Duy: à ko // bất ngờ//
Qa: anh đỡ duy dầm em
NM: // huyết sáo đi qua // vợ ai thì đỡ đi bạn ơi tui ko biết , cầm nhiều đồ quá òi , coi chừng chậc chân nhà
Cậu nói sao là chúng em chận thiệt
Qa: //cõng em lên// ngồi chắc nha .
Đến ruộng
An: duy làm sao vậy
Qa: // đỡ em xuống // bị chậc chân
Kiều: chắc là sau ko bắt cá đc rồi hay này ở trên nghĩ đi đồ ăn tụi này làm xong chỉ cần bắt cá thôi
Duy: // mặc buồn// chán quá đi
An: rán đi
Hùng : đi xuống bắt này mọi người
Dương: đi nè Quang Anh
Qa: tao ở đây coi duy
NM: vậy tụi này xuống nhóm lửa đi nha // đi BC// 👌//
An:👌
Hùng:👌
Kiều:👌
Dương:👌