Tôi nhớ như in cái đêm hôm đó. Trời tối đen như mực, không có một vì sao, và không có cả tiếng côn trùng. Sự im lặng đến ghê người bao trùm khu rừng. Thằng Tèo, bạn thân của tôi, đã thách tôi đi vào đó, nhưng tôi biết, cậu ta đã bỏ rơi tôi ngay khi tôi lạc. Càng đi sâu, tôi càng lạc. Gọi thằng Tèo, nhưng chỉ có tiếng lá khô xào xạc dưới chân.
Sợ hãi, tôi cứ đi mãi, và cuối cùng, tôi tìm thấy một ngôi nhà hoang. Cánh cửa gỗ ọp ẹp, bật tung ra như một tiếng thở dài. Bên trong, mùi ẩm mốc, mùi đất, và một mùi tanh nồng nặc đến khó tả xộc thẳng vào mũi. Đói và mệt, tôi quyết định trú tạm cho đến sáng. Căn nhà lạnh lẽo, những cơn gió luồn lách qua các khe hở, rít lên từng hồi như tiếng ai đó đang khóc.
Tôi cuộn mình trong góc phòng, đắp thêm vài tấm lá và một mảnh gỗ. Có lẽ vì tôi quá nhỏ và ẩn mình quá kỹ nên tôi không bị phát hiện. Tôi ngủ thiếp đi nhưng trước đó, tôi có nghe một tiếng huýt sáo. Âm thanh đó cứ văng vẳng trong đầu tôi, nhưng nó không phải một giai điệu, mà là một tiếng thì thầm, một lời mời gọi của một ai đó đã khuất.
Sáng hôm sau, tôi mở mắt. Một tia sáng mỏng manh từ trần nhà hắt xuống. Tôi ngước lên, và một gương mặt trắng bệch, đôi mắt trợn ngược và miệng há hốc hiện lên lơ lửng ngay phía trên đầu tôi. Đôi mắt ấy không hề vô hồn, nó đang nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nói điều gì đó. Tôi hét lên, chạy như bay ra khỏi căn nhà. Vừa chạy vừa khóc, tôi lao vào lòng mẹ khi thấy cả nhà tôi và dân làng đang tìm kiếm mình.
Tôi kể lại câu chuyện nhưng không ai tin. Mẹ tôi vỗ về: "Chắc con mơ thôi."
Nhưng tôi không ngừng khóc. Nước mắt cứ rơi mãi. Cuối cùng, để tôi yên lòng, cả làng đành đi theo tôi quay lại căn nhà hoang. Họ đi trước, còn tôi nấp sau, run rẩy. Khi bước vào bên trong, một tiếng la thất thanh vang lên, và tất cả mọi người đều ùa vào xem. Đúng là có một cái xác ở đó!
Ngay lập tức, một người lớn đã gọi cảnh sát. Họ đến rất nhanh, phong tỏa khu vực và dùng những dải băng màu vàng để giăng khắp căn nhà. Một người đàn ông cao lớn, mặc đồng phục, tiến lại gần tôi. Gương mặt anh ta nghiêm nghị, ánh mắt dò xét, nhưng khi nhìn vào tôi, nó lại dịu đi một chút.
"Cháu ngủ ở đây từ hôm qua đúng không? Người này mới chết hôm qua thôi, vậy cháu có thấy ai ra vào đây không?"
Tôi lắc đầu, nhưng trong đầu tôi lại hiện lên âm thanh lạ tôi nghe thấy trước khi ngủ.
"Là... một tiếng... huýt... huýt... sáo," tôi nói, giọng run rẩy. "Một bài... một bài hát... 'Giai điệu của tình yêu'!"
Vừa dứt lời, mọi thứ trước mắt tôi bỗng xoay tròn. Tiếng huýt sáo đó lại vang lên, nhưng lần này nó rõ hơn bao giờ hết, như đang phát ra từ chính xác chết. Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, trước khi mọi thứ chìm vào màn đêm. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh, kim truyền đang cắm vào tay. Vị cảnh sát vẫn đứng đó, bên cạnh mẹ tôi.
"Bây giờ cháu đã bình tĩnh lại chưa?" ông ấy hỏi. "Chú sẽ hỏi cháu một câu nữa thôi, rồi cháu có thể nghỉ ngơi. Cháu có chắc chắn đó là tiếng huýt sáo không?"
"Cháu... cháu chắc chắn..."
Vị cảnh sát nhìn tôi đầy hoài nghi. "Được rồi, cháu cứ nghỉ ngơi."