🪻Mưa rơi tí tách trên ô cửa kính quán cà phê, nhưng giọt nước mắt của July còn lạnh hơn. Chiếc ghế đối diện trống rỗng. Lời chia tay của Haruki vẫn còn vang vọng.
🪻Cô bé July nhắm mắt lại. Trong đầu hiện lên hình ảnh một chiếc ô màu xanh, che chở cô khỏi cơn mưa mùa hè năm đó. Một khoảnh khắc ấm áp đã vụt bay.
🪻"Đủ rồi," July thì thầm, giọng nói như tiếng chuông gió vỡ tan. Cô mở chiếc hộp nhỏ đựng những kỷ vật, rồi từ từ đóng nó lại. Không phải quên, chỉ là cất đi.
🪻July đứng dậy, ánh nhìn không còn dán vào chiếc ghế trống. Cô nhìn thấy bóng mình phản chiếu mờ ảo trên tấm gương lớn. Chỉ có một mình cô.
🪻Bên ngoài, phố xá vẫn nhộn nhịp. Một chú mèo tam thể nhỏ nép mình dưới mái hiên, mắt nhìn July tò mò. Sự sống vẫn tiếp diễn, dù có thiếu đi một người.
🪻July bước đi chậm rãi. Cô bé nhận ra mùi hương của đất ẩm và lá cây bị mưa gột rửa thơm đến lạ. "Thế giới không vì mình mà ngừng quay," cô nghĩ.
🪻Cô dừng lại ở cửa hàng tiện lợi. Mua một lon nước ngọt vị dâu tây yêu thích, vị ngọt và mát lạnh xoa dịu cổ họng đang khô khan vì khóc.
🪻July ngồi trên chiếc ghế đá ở công viên vắng người. Cô mở lon nước ngọt. Tiếng 'xì xì' quen thuộc vang lên, như một lời chào mừng từ chính mình.
Cô bé lấy điện thoại ra, không phải để xem tin nhắn cũ, mà là để lên lịch học một lớp làm gốm mà cô đã ấp ủ từ lâu. Bàn tay run rẩy, nhưng trái tim lại ấm lên.
Trăng khuyết hiện ra sau đám mây. July mỉm cười. Nước mắt không phải là dấu chấm hết, mà là dấu phẩy cho một câu chuyện mới. Câu chuyện của riêng cô, vẫn đang tiếp diễn
💮July_chan🌸