Trời đêm đổ mưa, cơn mưa như muốn nuốt chửng cả thành phố. Hà Vy co ro trong chiếc áo mưa rách, ôm túi hàng cuối cùng đến một khu biệt thự xa hoa. Chiếc điện thoại cũ rung lên liên hồi, tin nhắn đòi tiền nhà, nợ viện phí cho mẹ khiến lòng cô nặng trĩu. Cô chỉ biết cố gắng giao xong đơn, mong có thêm vài đồng lẻ.
Cánh cửa mở ra, ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ bên trong. Người đàn ông xuất hiện – cao lớn, ánh mắt sâu thẳm, khí chất lạnh như băng. Anh mặc áo sơ mi đen, cổ áo mở lộ ra vết sẹo mờ. Mùi rượu vang và hương nước hoa đắt tiền hòa vào nhau tạo nên thứ mùi vừa mê hoặc vừa nguy hiểm.
“Cô giao hàng à?” – giọng anh khàn khàn, mệt mỏi.
“Vâng, rượu vang hiệu Chateau 2000, anh đặt lúc chín giờ.”
Cô cúi đầu đưa hàng. Nhưng khi vừa định rời đi, anh loạng choạng ngã xuống.
Hà Vy hoảng hốt đỡ lấy anh. Người đàn ông say mềm, hơi thở phả vào tai cô nóng bỏng.
“Bỏ ra…” – anh khẽ nói, nhưng tay lại vô thức siết chặt lấy eo cô.
Một luồng hơi nóng chạy dọc sống lưng. Trong cơn mưa rả rích ngoài trời, hai con người xa lạ vướng vào nhau trong một sai lầm không thể lường trước.
Sáng hôm sau, Hà Vy tỉnh dậy trong căn phòng lạ lẫm, trống rỗng. Bên cạnh chỉ còn lại tờ séc cùng dòng chữ lạnh lùng:
“Coi như đền bù. Giữ im lặng.”
Cô nhìn tờ giấy, môi run run. Tự tôn cuối cùng bị dẫm nát. Cô xé nát tờ séc, ôm lấy quần áo rời đi giữa cơn mưa tầm tã, để lại phía sau căn biệt thự sáng đèn – và người đàn ông mà cô không bao giờ nghĩ sẽ gặp lại.
Ba tháng sau, Hà Vy đứng ngẩn người trong phòng khám.
“Cô mang thai… ba tháng. Là tam thai.”
Cô suýt ngã quỵ.
“Không thể nào… bác sĩ, cô nhầm chứ? Tôi…”
Bác sĩ mỉm cười, “Không nhầm đâu, chúc mừng cô.”
Ba đứa con. Ba sinh linh nhỏ bé đang sống trong bụng cô. Từng lời nói, từng hơi thở của bác sĩ như nhát dao cắt vào lòng cô. Cô nhớ lại đêm mưa ấy, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu như vực thẳm…
Không biết anh ta là ai, nhưng cô không thể bỏ con. Dù nghèo, dù khổ, cô vẫn quyết giữ.
Còn ở bên kia thành phố, Trịnh Hạo Nam – tổng tài tập đoàn Trịnh Thị – đang ngồi trong phòng họp, lặng lẽ nhìn tờ báo với dòng tiêu đề:
“Tin đồn Tổng tài Trịnh Thị bị vô sinh lan rộng.”
Một cố gắng kìm nén thất bại, anh ném mạnh cốc thủy tinh xuống sàn.
Bác sĩ từng nói anh gần như không còn khả năng có con do chấn thương năm năm trước. Anh đã cam chịu, đã không còn tin vào điều kỳ diệu. Nhưng dường như định mệnh vẫn muốn trêu ngươi anh.
Tin đồn lan nhanh khiến cổ phiếu Trịnh Thị rớt giá. Các cổ đông muốn lật đổ anh. Những người thân cận bắt đầu nghi ngờ, mưu tính phản bội. Giữa sóng gió đó, anh vẫn giữ im lặng – cho đến ngày định mệnh đưa cô quay lại.
Hôm đó, Hà Vy giao đồ ăn đến tòa nhà Trịnh Thị. Khi vừa bước vào sảnh, một nhân viên vô tình va phải khiến nước trái cây đổ lên áo sơ mi của một người đàn ông đi ngang qua. Cô ngẩng lên định xin lỗi thì sững người – gương mặt ấy, ánh mắt ấy… chính là anh ta.
Trịnh Hạo Nam cũng chết lặng. Cô gái nhỏ nhắn với đôi mắt trong veo kia – chính là người phụ nữ đêm mưa ấy.
“Cô… giao hàng?” – giọng anh trầm khàn.
“Vâng… tôi xin lỗi vì…”
Nhưng ánh mắt anh đột nhiên dừng lại nơi bụng cô, nơi đường cong lạ thường ẩn dưới lớp áo mỏng.
“Cô… mang thai?”
Cô sợ hãi, né tránh.
“Phải. Nhưng không liên quan đến anh.”
Anh nheo mắt, giọng trở nên sắc lạnh: “Không liên quan?”
Ngay hôm sau, hai vệ sĩ tìm đến nhà trọ cô, đưa cô đến thẳng văn phòng tổng tài.
Trong căn phòng lạnh ngắt, anh đặt trước mặt cô tờ đơn xét nghiệm ADN:
“Nếu cô không nói, tôi sẽ tự điều tra. Đừng tưởng có thể dùng đứa nhỏ để moi tiền.”
“Tôi không cần tiền.” – cô bật khóc. “Tôi chỉ muốn sinh con bình yên, không làm phiền ai.”
Ba ngày sau, kết quả trả về.
Kết quả: Cha – con trùng khớp 99.9999%.
Trịnh Hạo Nam ngồi im hàng giờ, đôi tay run rẩy. Anh đã tuyệt vọng với việc có con… nhưng giờ, trong bụng người con gái anh từng làm tổn thương, lại là máu thịt của mình – và không chỉ một, mà là ba.
Tin tức lan truyền chóng mặt: “Tổng tài Trịnh Hạo Nam sắp có con!”
Giới truyền thông điên đảo, cổ đông nghi ngờ, nhiều kẻ mỉa mai cho rằng anh thuê người mang thai để che scandal vô sinh. Báo chí vây quanh nhà trọ của Hà Vy, chụp ảnh, tung tin cô là gái bao được trả tiền.
Đêm đó, Hà Vy bị phóng viên bao vây, cô hoảng loạn ôm bụng, nước mắt chan hòa. Giữa lúc hỗn loạn, tiếng động cơ vang lên – chiếc xe đen lao đến, cửa mở, và Trịnh Hạo Nam bước ra.
Anh cởi áo khoác, phủ lên người cô, kéo cô vào lòng, chắn trước hàng chục ống kính.
“Cô ấy là người của tôi. Ai dám động đến cô, tôi kiện đến cùng.”
Câu nói ấy khiến cả giới truyền thông sững sờ. Hôm sau, dòng tít lớn xuất hiện khắp trang đầu:
“Tổng tài lạnh lùng tuyên bố bảo vệ người phụ nữ mang tam thai.”
Kể từ ngày đó, anh đưa cô về biệt thự riêng, thuê bác sĩ, dinh dưỡng viên, vệ sĩ, chăm sóc từng chút. Cô không quen sống trong xa hoa, nhiều lần muốn rời đi nhưng anh cản.
“Em đi đâu? Ở đây an toàn hơn.”
“Anh không cần làm vậy.”
“Anh cần. Em mang con anh, tức là người của anh.”
Mỗi tối, anh đều ngồi bên giường, đặt tay lên bụng cô, khẽ nói:
“Ba bảo bối, ngoan nhé… ba ở đây.”
Ánh mắt anh, giọng nói ấy khiến cô không thể ghét anh nổi.
Nhưng sóng gió chưa dừng lại. Một đêm, khi anh đang họp ở công ty, Hà Vy bị tai nạn. Chiếc xe tải lao tới, cô chỉ kịp ôm bụng nhắm mắt. Khi mở mắt ra, cô đang nằm trong bệnh viện, còn anh – người luôn bình tĩnh trước mọi cuộc họp hàng tỷ đô – giờ đây đang nắm chặt tay cô, đôi mắt đỏ hoe.
“Anh đến muộn… xin lỗi. Anh hứa, sẽ không để ai làm tổn thương em nữa.”
Cuộc điều tra sau đó hé lộ: vụ tai nạn là âm mưu của em trai cùng cha khác mẹ của anh – kẻ đang dòm ngó vị trí chủ tịch. Hắn muốn cô và đứa bé biến mất để đánh sập danh tiếng anh.
Hạo Nam không nói gì, chỉ một câu: “Dọn sạch hắn khỏi tập đoàn.”
Sau vụ đó, anh càng bao bọc cô hơn. Cô không được ra ngoài một mình, không được ăn đồ lạ, thậm chí mỗi đêm anh đều kiểm tra cửa sổ, cửa chính. Sự lạnh lùng ngày nào giờ biến thành dịu dàng đến khó tin. Anh học nấu ăn, pha sữa, thậm chí tập massage cho bà bầu.
“Anh không cần làm thế…”
“Anh không làm thì ai làm? Em là người phụ nữ của anh.”
Ngày sinh đến, trời lại đổ bão, sấm chớp vang dội. Cô đau đến toát mồ hôi, còn anh – tổng tài từng khiến cả giới kinh doanh khiếp sợ – lại luống cuống như đứa trẻ.
“Em mệt quá…”
“Không sao, anh ở đây. Nhìn anh, Vy.”
Tiếng khóc vang lên, ba tiếng nối tiếp nhau. Hai trai, một gái.
Anh bật khóc, ôm cả ba đứa nhỏ vào ngực, hôn lên trán cô:
“Cảm ơn em… vì đã mang phép màu đến cho anh.”
Tin tức lan ra, cả thế giới kinh doanh chấn động: người đàn ông bị đồn vô sinh giờ có ba con cùng một người phụ nữ. Các cổ đông quay lại nịnh bợ, đối thủ ghen tức, còn anh chỉ nói một câu:
“Không cần quan tâm họ nghĩ gì, chỉ cần mẹ của con tôi hạnh phúc.”
Một năm sau, biệt thự Trịnh Gia luôn tràn ngập tiếng cười. Tổng tài lạnh lùng giờ hóa thành ông bố bỉm sữa chính hiệu. Anh dậy sớm pha sữa, bế con, thậm chí thay tã giữa lúc gọi điện với đối tác quốc tế.
“Bé Thiên ngoan nào, để ba buộc tóc cho con nhé.”
“Bé Long, không được giật cà vạt ba!”
Hà Vy nhìn cảnh ấy, bật cười mà nước mắt lăn dài. Cô từng nghĩ anh chỉ thương con, không thương mình, nhưng anh luôn chứng minh điều ngược lại.
Cô bị cảm, anh hủy mọi cuộc họp để về nhà.
Cô mệt, anh bế lên giường, đắp chăn, nấu cháo.
Cô giận dỗi, anh im lặng ngồi cạnh, chờ đến khi cô chịu nói chuyện mới thôi.
Có lần cô hỏi nhỏ: “Anh không sợ người ta nói em là kẻ hạ đẳng à?”
Anh cười nhẹ, ôm lấy cô, giọng khàn khàn: “Nếu không có em, anh đã không có gì. Em là báu vật của anh, Vy.”
Ba năm sau, ba đứa nhỏ lớn lên – nghịch ngợm, thông minh, mỗi đứa giống anh một phần. Người ta bảo, Trịnh Hạo Nam giờ không còn là tổng tài lạnh lùng nữa, mà là người đàn ông yêu vợ nhất thành phố.
Mỗi khi ai đó hỏi bí quyết giữ vị trí vững vàng giữa thương trường đầy máu, anh chỉ mỉm cười, nhìn về phía Hà Vy và ba đứa nhỏ đang cười đùa ngoài sân:
“Bí quyết à? Là có người để mình sợ mất.”
Bên ngoài, hoàng hôn nhuộm vàng bầu trời. Gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng cười trong trẻo của ba thiên thần nhỏ. Hà Vy tựa đầu vào vai anh, khẽ nói:
“Nếu ngày đó anh không say rượu…”
Anh siết chặt tay cô: “Thì anh đã không gặp được phép màu đời mình.”
Tổng tài từng bị đồn vô sinh, lạnh lùng, tàn nhẫn, giờ lại là người đàn ông dịu dàng nhất thế gian.
Và cô gái shipper nghèo năm xưa – người từng bị khinh rẻ, bị xé nát tự trọng – giờ là vợ của anh, mẹ của ba đứa con, và là điều quý giá nhất mà cả đời anh không dám đánh mất.