Năm lớp 11, Duy được "tống" lên ngồi ở dãy bàn cuối, sát cửa sổ, bên cạnh Quang Anh. Quang Anh là học sinh giỏi nhất môn Toán, lúc nào cũng khoác chiếc áo sơ mi trắng tinh, mái tóc cắt gọn gàng, và luôn có mùi băng phiến thoang thoảng từ những cuốn sách cũ. Anh ít nói, chỉ cắm cúi vào những phương trình Giải tích phức tạp. Duy thì ngược lại, cậu là dân Văn, thích vẽ vời và thường xuyên quên mang bút. Buổi đầu tiên, Duy đánh bạo gõ vào vai Quang Anh xin mượn bút chì. Quang Anh không quay đầu lại, chỉ đặt mạnh một cây bút chì bấm mới toanh xuống bàn cậu, một cử chỉ vô cảm nhưng lại là khởi đầu cho mọi chuyện.
Sự lạnh lùng bề ngoài của Quang Anh dần tan đi qua những hành động nhỏ nhặt. Sau lần đầu tiên, Quang Anh luôn tự động đặt bút chì lên bàn Duy mỗi khi vào tiết, đôi khi kèm theo một mẩu giấy nhỏ với dòng chữ ngay ngắn: "Đừng làm mất, đồ ngốc."
Kỷ niệm đáng nhớ nhất là một buổi chiều cuối thu, trời đổ mưa phùn rả rích. Duy mải mê phác họa nên bỏ quên chiếc ô ở nhà. Quang Anh, sau khi dọn dẹp xong xuôi, đứng bên cạnh Duy, không nói nhiều. Anh chỉ lấy ra một chiếc ô đen to, rồi kéo nhẹ tay Duy đứng dậy. "Về thôi. Tớ đưa cậu về." Mặc cho Duy lắp bắp giải thích nhà mình ngược đường, Quang Anh vẫn kiên quyết. Dưới chiếc ô đen, mùi băng phiến quyện với mùi đất ẩm và hơi mưa lạnh, khoảng cách giữa họ dường như bị xóa nhòa. "Cậu hay quên quá," Quang Anh giải thích, giọng trầm khàn. "Không đưa về, cậu sẽ bị ốm. Mai tớ lại phải lo tìm bút cho một thằng mũi đỏ sụt sịt." Duy bật cười, đó là lần đầu tiên cậu thấy sự quan tâm của Quang Anh không còn bị bao bọc bởi những con số khô khan nữa.
Càng về cuối cấp, áp lực thi cử càng lớn, đặc biệt là với môn Toán của Duy. Quang Anh bắt đầu dành giờ giải lao để kèm cặp cậu. Một hôm, Quang Anh đưa cho Duy một tờ giấy nháp chi chít công thức. Khi Duy lật mặt sau, cậu thấy một dòng chữ viết bằng nét bút chì sắc nét của Quang Anh, với sự vụng về của người chưa quen bày tỏ cảm xúc: "Duy. Cậu đừng lo lắng quá. Cậu rất giỏi Văn. Và tớ nghĩ... Tớ thích nhìn cậu cười. Cố gắng lên." Duy đỏ bừng mặt, tim đập loạn xạ. Cậu nhìn sang Quang Anh, anh đang cố gắng nhìn ra cửa sổ, nhưng vành tai đã đỏ ửng.
Họ không cần những lời tỏ tình hoa mỹ, không cần những buổi hẹn hò lãng mạn. Thanh xuân của họ là những chiếc bút chì được âm thầm đặt lên bàn, là chiếc ô che chung trong mưa, và là một lời động viên giấu kín trong bài toán khó. Duy cẩn thận cất tờ giấy nháp ấy vào một ngăn riêng, nơi lưu giữ những rung động đầu đời, trong sáng và giản dị như mùi băng phiến còn mãi.