Tiệm Tạp Hóa “Chuyện Lạ Lắm Luôn”
Ở cuối con hẻm nhỏ có một tiệm tạp hóa tên nghe thôi đã thấy… lạ: “Chuyện Lạ Lắm Luôn”.
Người quản lý là anh Tí — dân trong xóm gọi là Tí “Ngố”, vì không hiểu sao làm gì cũng sai nhưng vẫn… cười tươi như được mùa xoài.
Một sáng nọ, bà Ba vào mua chai nước tương.
Bà nghiêm giọng:
– Cho tui chai “Nam Dương”!
Anh Tí tròn mắt, quay ra cửa hét lớn:
– Ê, Nam Dương ơi! Có người kiếm kìa!!
Cả tiệm im phăng phắc, chỉ nghe tiếng mèo kêu “meo” như cười.
Bà Ba thở dài:
– Trời ơi là trời, tui nói chai nước tương Nam Dương chứ không phải người!!
Anh Tí gãi đầu, cười hì hì:
– À, dạ… tại cái tên nghe giống thằng bạn cũ quá, tưởng nó ghé!
---
Chiều đến, có cô bé học sinh ghé mua cây bút.
Anh Tí hỏi:
– Bút mực hay bút chì?
– Dạ, bút bi ạ.
– Bút bi? Ờ, vậy bút bi là… bi làm bằng nhựa hay bằng sắt?
Cô bé đứng hình, nghĩ 5 giây rồi bỏ đi.
Anh Tí lại tự nhủ:
– Chắc con bé học Toán kém, hỏi câu dễ vậy mà không trả lời được.
---
Hôm sau, ông chủ tiệm đến kiểm tra.
– Tí, sao bảng giá lại ghi “Mì gói – 3 bịch tặng 1… cục nợ”?
Tí tỉnh bơ:
– Dạ, tại hôm qua khách mua 3 bịch mì xong chưa trả tiền. Em nghĩ chắc là khuyến mãi thêm “cục nợ”.
Ông chủ suýt ngất.
Nhưng điều kỳ lạ là, tiệm tạp hóa “Chuyện Lạ Lắm Luôn” vẫn đông khách.
Người ta đến mua không chỉ vì đồ rẻ, mà vì ai cũng được tặng kèm một tiếng cười.
---
Người ta nói “Cười là liều thuốc tốt nhất”, mà anh Tí chính là… dược sĩ của cả khu phố.
---
Cuộc Đối Đầu Với Khách Hàng “Siêu Đỉnh”
Một ngày đẹp trời, tiệm “Chuyện Lạ Lắm Luôn” bỗng xuất hiện một vị khách mới — chị Hường, người nổi tiếng “nói nhanh hơn Google Translate đọc tốc độ x2”.
Chị bước vào, nói một lèo:
– Em ơi cho chị 2 chai dầu ăn, 3 gói bột ngọt, 5 cây kem, 1 chai nước rửa chén loại hương chanh mà không chua, không cay, không mùi, không dính, không trơn nha em!
Anh Tí đứng hình 5 giây, rồi cười tươi như nắng hạn gặp mưa rào:
– Dạ, chị nói lại được không, để em… bật chế độ ghi âm.
Chị Hường trố mắt:
– Ghi âm chi?
– Dạ, em tính về nghe lại rồi… chép ra từ từ. Tiệm em chưa update phần “dịch tốc độ cao”.
---
Trong khi đó, bé Na – học sinh hàng xóm – lại ghé mua snack.
Na cầm bịch snack hỏi:
– Anh Tí, cái này hết hạn chưa?
Tí đáp tỉnh bơ:
– Chưa đâu, chị nhìn đi, chữ “HSD” là “Hết Sức Dễ thương” á!
Na cười ngất, về kể khắp xóm.
Từ đó, khách nào cũng hỏi:
– Anh Tí ơi, cái này HSD chưa?
Và anh đều trả lời:
– Hết Sức Dễ thương luôn nha!
---
Chiều hôm đó, anh Tí thử sáng kiến mới: gắn chuông cửa để báo khách vào.
Ai ngờ gắn ngược, thành ra khách ra thì reng, khách vô thì im.
Kết quả: cả buổi sáng anh đứng chào… mấy người đi ngang đường.
Còn khách thật sự thì vào mua xong tự tính tiền rồi… tự thối lại, vì anh tưởng họ chưa tới.
---
Tối đến, ông chủ lại đến kiểm tra, thở dài:
– Tí ơi, sao hôm nay doanh thu tăng mà quầy trống trơn?
Anh Tí tự hào đáp:
– Dạ, em nghĩ chắc tại khách họ… quá tin tưởng!
Ông chủ:
– Tin tưởng đến mức “mua xong không trả tiền” hả?!
Cả tiệm im lặng 2 giây, rồi cùng cười rần rần.
Anh Tí gãi đầu:
– Thì ít ra… ai cũng vui mà anh!
---
Kết:
Tiệm “Chuyện Lạ Lắm Luôn” tiếp tục nổi tiếng khắp vùng.
Người ta bảo:
“Vô đó mua gì không biết, chứ ra là phải cười rớt quai hàm.”
---
Nhân Viên Mới — “Bá Đạo Trên Từng Hạt Muối”
Sau bao ngày “tấu hài solo”, anh Tí Ngố cuối cùng cũng có đồng đội mới — anh Bơ, sinh viên mới ra trường, tự tin tuyên bố:
> “Em từng làm ở siêu thị lớn, nên mấy chuyện bán hàng là chuyện nhỏ!”
Anh Tí hí hửng:
– Ờ ngon rồi, có người phụ!
Rồi hai anh bắt đầu ca trực đầu tiên cùng nhau.
---
Tình huống 1: Khi khách hỏi… giá trứng
Bà Năm ghé tiệm, hỏi:
– Trứng gà nhiêu dzậy con?
Anh Bơ tự tin trả lời:
– Dạ… để em bóc thử coi size rồi tính giá ạ.
Bà Năm trố mắt:
– Bóc trứng thiệt luôn hả con?!
Anh Tí chen vô cười:
– Dạ thôi bà, trứng mà bóc là nó thành món khác liền á!
Cả tiệm cười ngất, còn anh Bơ thì đỏ mặt như trứng luộc chín.
---
Tình huống 2: Dán nhãn “có tâm”
Anh Bơ được giao nhiệm vụ ghi nhãn cho sản phẩm.
Khi anh Tí kiểm tra thì thấy:
“Muối i-ốt – ăn vừa thôi, mặn lắm.”
“Dầu ăn – trơn trượt, cẩn thận tay!”
“Bánh quy – không quyến rũ nhưng ngon!”
Anh Tí thở dài:
– Em ơi, dán kiểu này khách tưởng mình viết nhật ký chứ không phải bán hàng á!
---
Tình huống 3: Hệ thống “báo trộm thông minh”
Bơ thấy tiệm nhỏ không có máy quét mã vạch, bèn sáng tạo:
– Em gắn chuông ở cửa, ai vô mà không nói “Xin chào” thì em kêu “Báo động!”
Chiều đó, có ông cụ đi vào im lặng.
Bơ hét lên:
– BÁO ĐỘNG!!!
Ông cụ giật mình đánh rơi cây gậy, tưởng bị cướp.
Anh Tí chạy lại, vừa cười vừa dỗ:
– Dạ không sao đâu cụ, tụi con chỉ… thử hệ thống bảo mật thôi ạ.
---
Tối đến, ông chủ tới, nhìn thấy cảnh hai anh lau sàn mà còn hát remix “Tạp hóa là nhà, khách là ba, giá cả thì má... ơi rẻ quá”, chỉ biết lắc đầu:
– Hai đứa tụi bây đúng kiểu… bán lời nhiều hơn bán hàng.
Anh Tí nháy mắt:
– Dạ, lời ở đây là lời cười đó anh!
---
Kết:
Từ ngày có thêm Bơ, tiệm “Chuyện Lạ Lắm Luôn” chính thức được dân mạng gọi là:
“Tạp hóa giải trí — vào mua đồ ra vui như trúng số.”
Hết.