bóng hồng khiêu vũ giữa ngọn lửa hận thù...
Tác giả: BảoNhinèツ
Cổ đại;Báo thù
Trong cái bóng tối u ám bao trùm lấy Tử Cấm Thành, một bản bi kịch đẫm máu đang dần hé mở. Tiếng kèn truy điệu ai oán vang lên, báo hiệu sự ra đi đột ngột của Hoàng thượng, để lại một khoảng trống quyền lực mênh mông. Ngay trong lúc tang thương bao trùm, mưu đồ phản loạn của Hoàng tử Ngụy Minh bùng lên như một cơn bão dữ, xé toạc bức màn hòa bình mỏng manh. Cùng lúc đó, những đạo quân Hung Nô hùng mạnh từ phương Bắc tràn xuống như thủy triều đỏ, nhấn chìm mọi sự kháng cự, reo rắc nỗi kinh hoàng và tàn phá lên khắp nơi. Dân chúng lầm than, đói kém, nhìn mảnh đất thân yêu bị giày xéo, nhìn những người thân yêu ra đi trong tuyệt vọng.
Giữa cảnh hỗn loạn tột cùng, hoàng tộc tan hoang, chỉ còn lại Hoàng hậu Vân Sương uy nghiêm nhưng ẩn chứa nỗi sầu bi vô hạn, cùng ba mươi hai phi tần và bốn mươi chín công chúa lớn nhỏ, nương tựa vào nhau như những chiếc lá mong manh giữa cơn bão tố, cố gắng bảo vệ mảnh đất cuối cùng còn sót lại. Tiếng binh đao rền vang không ngớt, quân Hung Nô với sức mạnh cuồng bạo đã tổng tấn công vào cổng thành. Trưởng công chúa Hòa Ninh, với đôi mắt sáng rực lửa căm thù, ẩn chứa một nỗi sợ hãi sâu sắc, dẫn đầu mười hai tỷ muội và một trăm năm mươi chín cung nữ, lao ra tuyến đầu như những đóa hoa dại kiên cường nhất.
"Tỷ muội chúng ta, dù thân nữ nhi yếu đuối, cũng sẽ không bao giờ lùi bước!" Hòa Ninh gầm lên, giọng nói lạc đi giữa tiếng gào thét, tiếng binh khí va chạm. Những thanh kiếm bạc lấp lánh dưới ánh chiều tà, những chiếc cung ngà được kéo căng đến cực điểm, ánh lên trong màn khói bụi mịt mù và những tia máu văng tung tóe. Họ chiến đấu với tất cả sức mạnh, với tất cả lòng căm phẫn, nhưng trước sức mạnh hung tợn của những chiến binh Hung Nô, sự phản kháng của nữ nhi nhanh chóng bị nghiền nát.
"Cứu... cứu chúng ta với!" Tiếng kêu thất thanh, thê lương vang lên khi những cánh tay sắt lạnh lẽo, đầy cơ bắp bám chặt lấy vai các nữ nhi, kéo họ ngã xuống trong đau đớn.
Ngay trong khoảnh khắc sinh tử ấy, một âm thanh vang vọng, sắc lạnh như lưỡi kiếm xuyên thủng màn đêm hỗn loạn, vang lên giữa chiến trường nhuốm máu: "Cạch!"
Hoàng hậu Vân Sương, với vẻ đẹp trang nhã, thanh tao giờ đây nhuốm màu bi thương và kiên cường, cùng với các hoàng phi, phi tần, bước ra khỏi hậu cung. Gương mặt họ tuy phờ phạc nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự quyết tâm sắt đá, sự cam chịu một cách cao quý và một tình mẫu tử thiêng liêng, mãnh liệt. Họ nhìn thấy các công chúa bé bỏng, những niềm hy vọng cuối cùng của triều đại, sắp bị quân thù giày xéo, ô nhục.
"Dừng lại!" Hoàng hậu Vân Sương cất tiếng, giọng nói vang vọng, uy nghiêm nhưng chứa đầy nỗi tuyệt vọng. "Các ngươi muốn gì, hãy nói ra. Chúng ta, những người phụ nữ này, những người mẹ, người thê, sẽ thay thế các con gái của chúng ta để phục vụ các ngươi."
Một vị tướng Hung Nô, với bộ râu quai nón rậm rạp, đôi mắt rực lên tàn bạo và nụ cười khinh khỉnh, vang lên đầy chế giễu. "Hoàng hậu? Ngươi tưởng lời nói yếu ớt của ngươi có thể ngăn cản bước tiến của ta sao? Chúng ta đến đây là để chinh phục, để thôn tính!"
"Chúng ta đã lớn tuổi, không còn đủ sức lực hay sự quyến rũ để làm các ngươi hài lòng như các công chúa còn non nớt," Hoàng hậu Vân Sương tiếp tục, giọng bà run rẩy nhưng từng lời nói đều đanh thép. "Nhưng chúng ta có kinh nghiệm, có sự hiểu biết về cách làm vừa lòng đàn ông. Hãy để các con gái của ta được yên. Chúng ta sẽ thay phiên nhau phục vụ các ngươi. Chúng ta chỉ xin các ngươi đừng làm hại đến sự trong trắng của chúng. Các ngươi muốn gì cũng được, làm nô tì, làm kỹ nữ bán nghệ không bán thân, hay bất cứ điều gì khác, chúng ta đều đồng ý."
Các phi tần, hoàng phi khác cũng đồng loạt bước lên phía trước, cúi mình một cách trang nhã, dù trong lòng họ là nỗi đau xé lòng. "Xin các ngài thương xót cho các tiểu thư. Chúng tôi nguyện làm mọi thứ các ngài muốn, chỉ cần các tiểu thư được bình an."
"Thật là một lời đề nghị đầy hấp dẫn và sáng suốt!" Vị tướng Hung Nô gầm lên, tiếng cười vang vọng khắp chiến trường, mang theo sự đe dọa và tàn bạo. "Ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là sự phục tùng thực sự, và giá trị của các ngươi nằm ở đâu!"
Trong khi đó, ở một góc khác của kinh thành đang chìm trong khói lửa chiến tranh, thái tử Ngụy Minh, kẻ đã bị phế truất vì tội mưu phản, đang đối mặt với chính tỷ tỷ ruột của mình, Trưởng công chúa Hòa Ninh. Thanh kiếm bằng thép lạnh lóng của họ va vào nhau loáng xoáng, tóe lửa trong màn đêm u ám.
"Ngụy Minh, ngươi còn muốn gây thêm tội lỗi gì nữa, em trai yêu quý của ta?" Hòa Ninh gằn giọng, ánh mắt nàng vừa giận dữ, vừa xót xa nhìn người em trai mình từng hết mực yêu thương.
"Tỷ tỷ đừng hòng cản ta!" Ngụy Minh gào lên, sự điên cuồng hiện rõ trong mắt. "Đây là cơ hội duy nhất để ta giành lại những gì thuộc về mình, lấy lại ngôi vị mà ta đáng được hưởng!"
Cuộc đấu kiếm diễn ra vô cùng khốc liệt, mỗi đường kiếm đều mang theo sự giằng xé nội tâm và ý chí sinh tử. Cuối cùng, với một nhát kiếm đầy đau đớn, chứa đựng cả sự tuyệt vọng và trách nhiệm, Hòa Ninh đã kết liễu sinh mạng của người em trai mà nàng từng trân trọng nhất. Nước mắt lăn dài trên má nàng, nhưng trong thâm tâm, nàng biết, đó là sự hy sinh cần thiết để bảo vệ những người còn lại, để giữ vững chút hy vọng mong manh cho triều đại.
Quân Hung Nô tràn vào thành như một cơn lũ dữ, biến những cung điện lộng lẫy, những khu vườn ngát hương thành chốn địa ngục trần gian. Các công chúa, dù đôi chân vẫn run rẩy vì sợ hãi và mệt mỏi, vẫn cố gắng đứng dậy. Họ cởi bỏ những bộ xiêm y lụa là, mềm mại, những thứ từng là biểu tượng của địa vị, khoác lên mình những bộ chiến bào nặng nề, nhuốm màu khói lửa và mùi sát khí. Họ nắm chặt bất cứ thứ gì có thể trở thành vũ khí trong tay: những thanh kiếm gãy, những ngọn giáo gỗ, thậm chí cả những mảnh vỡ của đồ dùng trong cung.
"Ta thà chết đứng còn hơn sống quỳ nhục nhã!" Một công chúa trẻ, dáng người mảnh khảnh nhưng ánh mắt kiên cường, hét lên, nắm chặt một cây giáo gỗ đã sứt mẻ.
"Vì sự an nguy của các tỷ muội, vì danh dự của hoàng tộc, chúng ta sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!" Những công chúa khác đồng thanh hưởng ứng, dù trong mắt họ là sự tuyệt vọng không thể che giấu. Họ lao vào quân địch như những con thú nhỏ bé đối đầu với bầy mãnh thú, chiến đấu bằng tất cả sức lực còn lại. Tuy nhiên, sức lực của họ nhanh chóng cạn kiệt. Những ngọn giáo gãy vụn, những thanh kiếm tuột khỏi tay. Họ ngã xuống, thân thể mềm oặt như những con cá nằm trên thớt, chỉ còn chờ đợi lưỡi đao tử thần.
Các công chúa bị quân địch bắt giữ. Người thì trở thành nô tì cho các thiếp thất của các đại tướng quân địch, ngày ngày bị sai khiến, hành hạ. Người thì bị ép phải "bán nghệ mua vui", phải trình diễn những tài năng của mình để mua lấy sự sống mong manh. Họ như những đóa hồng kiêu hãnh bị vùi dập giữa ngọn lửa tàn khốc, ngày ngày phải chịu đựng sự nhục nhã, nghe tiếng khóc than, tiếng rên xiết của người thân mà không thể làm gì. Họ là những linh hồn bị xiềng xích, mãi mãi mang theo vết sẹo hằn sâu của một triều đại sụp đổ, của một cuộc chiến tàn khốc, và của sự hy sinh chói lọi, đầy bi tráng của những người phụ nữ đã dùng chính mình để bảo vệ những gì còn lại.
Trong trại giam quân địch, nơi bóng tối của sự nhục nhã và tuyệt vọng bao trùm, câu chuyện bi thương về triều đình suy vong tiếp tục được khắc họa một cách tàn khốc và chi tiết hơn. Ngọn lửa trại bập bùng, hắt những bóng ma lên những khuôn mặt hốc hác, mệt mỏi, tạo nên một bức tranh u ám, nơi tiếng khóc than ai oán vang vọng như một bản nhạc tang thương không dứt.
Trưởng công chúa Hòa Ninh, từ vị thế cao quý, giờ đây bị giam giữ trong một túp lều tồi tàn, số phận an bài là trở thành "vũ nữ" mua vui cho đám tướng lĩnh Hung Nô. Nàng vẫn kiên trì giữ vững lời thề, chỉ dùng tài múa để đổi lấy sự sống mong manh, chứ không bán đi sự trong trắng cuối cùng. Mỗi đêm, khi tiếng nhạc xập xình vang lên, Hòa Ninh bước ra, những động tác múa uyển chuyển như dòng lụa mềm mại, che giấu đi nỗi đau đớn và sự tủi nhục đang gặm nhấm tâm can.
"Công chúa Hòa Ninh, nhan sắc của nàng thật tuyệt vời, khiến ta không thể rời mắt," một viên tướng Hung Nô với giọng nói trầm khàn, đầy dục vọng, vang lên giữa tiếng cười ha hả man rợ. "Nhưng chỉ múa thôi thì chưa đủ để thỏa mãn ta. Hãy đến đây, để ta được chiêm ngưỡng vẻ đẹp thực sự của nàng."
Hòa Ninh lạnh lùng đáp trả, đôi mắt vẫn ánh lên sự kiêu hãnh: "Tướng quân, nô tỳ đã nói rõ, nô tỳ chỉ múa để mua vui, không dám làm trái ý ngài. Xin ngài hãy rộng lòng tha thứ."
Sự khước từ của nàng, thay vì khiến gã tướng lĩnh buông tha, lại càng khơi dậy sự giận dữ và thú tính trong hắn. Gã nhếch mép cười nham hiểm: "Ngươi nghĩ ngươi có quyền lựa chọn sao? Ở đây, ta là luật. Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ cho ngươi nếm trải hậu quả."
Đêm đó, bầu không khí trong trại giam trở nên ngột ngạt bởi hơi men và dục vọng. Đại tướng quân của quân địch, với ánh mắt si mê cuồng loạn, mang đến một chén rượu tẩm thuốc mê. Hắn tiến lại gần Hòa Ninh, người đang cố gắng giữ khoảng cách an toàn, với nụ cười nham hiểm.
"Công chúa yêu quý, đêm nay ta có một món quà đặc biệt dành cho nàng," hắn nói, giọng điệu đầy ẩn ý. Hòa Ninh, cảnh giác, từ chối món quà nguy hiểm. Nhưng với sự xảo quyệt, gã đã tìm cách ép nàng uống cạn chén rượu độc.
Khi thuốc bắt đầu ngấm vào cơ thể, Hòa Ninh cảm thấy cơ thể mình dần mất kiểm soát, ý thức chao đảo. Nàng cảm nhận được sự tiếp cận ghê tởm của tên tướng quân, nhưng tiếng kêu cứu nhỏ bé của nàng đã bị nhấn chìm trong cơn mê sảng. Đúng lúc đó, Tứ công chúa Nhược Lan, người luôn âm thầm quan sát và lo lắng cho tỷ tỷ, đã dũng cảm lao vào căn lều.
"Không! Tha cho tỷ tỷ tôi!" Nhược Lan hét lên, giọng nói vang vọng sự tuyệt vọng và quyết tâm. Nàng nhìn thấy tỷ tỷ đang dần mất đi ý thức, nhìn thấy tương lai đen tối đang ập đến.
"Nhược Lan, muội làm gì vậy?" Hòa Ninh thều thào, giọng nói yếu ớt.
"Tỷ tỷ, muội xin lỗi," Nhược Lan nói, nước mắt tuôn rơi. "Nhưng muội không thể để tỷ phải chịu đựng nỗi nhục này. Muội sẽ thay tỷ tỷ."
Dù biết rõ hậu quả khủng khiếp, Nhược Lan vẫn kiên quyết thay thế tỷ tỷ mình, đối mặt với sự khát khao bệnh hoạn của tên tướng quân. Đêm đó, tiếng khóc than thê lương của Nhược Lan vang vọng khắp trại giam, xé tan màn đêm tĩnh lặng. Nàng đã hy sinh sự trong trắng, sự thanh khiết của mình để bảo vệ cho người tỷ mà nàng yêu thương hơn cả bản thân.
Trong một góc khuất của trại giam, Hoàng hậu Vân Sương cùng bảy mươi lăm cung nữ và hai mươi tám công chúa còn sống sót, co ro trong sợ hãi tột cùng. Họ ôm chặt lấy nhau, cố gắng bịt chặt tai để không nghe thấy tiếng khóc thét đau đớn của Nhược Lan, để không phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng mà họ biết rằng mình không thể làm gì để ngăn cản. Nỗi bất lực, sự tủi hổ, và nỗi sợ hãi bủa vây lấy họ, biến họ thành những bóng ma sống trong thế giới của sự tàn bạo.
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh còn chưa kịp ló dạng, Nhược Lan đã hoàn toàn kiệt quệ, cả về thể xác lẫn tinh thần. Sự tra tấn và nhục nhã đã biến nàng từ một công chúa xinh đẹp, tràn đầy sức sống thành một cái bóng ma vật vờ, không còn nhận ra chính mình. Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm được nữa, trong một khoảnh khắc bùng lên ý chí tự do cuối cùng, Nhược Lan đã chạy đến lan can của tầng lầu cao nhất trong trại giam.
"Hãy giải thoát cho ta!" Nàng hét lên, giọng nói lạc đi trong gió. Rồi, nàng gieo mình xuống, kết thúc cuộc đời đầy bi kịch bằng một cái chết thảm khốc. Thân thể nàng rơi xuống đất, tan nát không còn nguyên vẹn, một cảnh tượng kinh hoàng ám ảnh tất cả những ai còn sống sót.
Nhưng sự tàn bạo của quân Hung Nô không dừng lại ở đó. Chúng đã nhặt lấy thi thể của Nhược Lan, không một mảnh vải che thân, treo nó lên cổng thành như một chiến lợi phẩm, một lời cảnh báo đe dọa, một biểu tượng của chiến thắng và sự khinh bỉ đối với kẻ bại trận. Cảnh tượng đó khắc sâu vào tâm trí của tất cả những ai còn sống sót, là lời nhắc nhở tàn khốc về số phận nghiệt ngã mà họ đang phải đối mặt, về sự hy sinh cao cả nhưng đầy bi thương của một công chúa đã dùng chính mạng sống của mình để bảo vệ danh dự của gia tộc .
cảnh điêu tàn đổ nát của kinh thành vẫn còn đó , khi tiếng khóc than vẫn còn vương vấn đâu đó, số phận nghiệt ngã lại tiếp tục giáng xuống An Hương Quận Chúa. Nàng, người từng mang trên mình dòng máu hoàng tộc cao quý, giờ đây rơi vào cảnh ngộ còn bi đát hơn cả những người tỷ muội trước đó. Bị bắt làm nô tì cho một đại tướng quân Hung Nô, An Hương Quận Chúa bị giam cầm trong một cuộc sống địa ngục, nơi vỏ bọc nô tì chỉ là lớp màn che đậy cho sự hành hạ, nhục nhã không ngừng.
Ngày qua ngày, An Hương Quận Chúa phải chịu đựng sự tàn bạo của chủ nhân mới. Nàng bị hành hạ đến mức thân tàn ma dại, sống dở chết dở, từng hơi thở đều mang theo sự đau đớn. Cái vỏ bọc "thông phòng" mà gã đại tướng quân áp đặt lên nàng không chỉ là sự sỉ nhục về thể xác mà còn là đòn giáng mạnh vào tâm hồn cao quý. Nàng trở thành món đồ chơi tiêu khiển, bị giày vò không thương tiếc, từ đêm này sang đêm khác, trong sự câm lặng tuyệt vọng.
"An Hương, ngươi thật là một con rối biết đi," gã đại tướng quân khét tiếng tàn bạo cười khẩy, ánh mắt rực lên vẻ đắc thắng và bệnh hoạn. "Nhưng ngươi không biết điều gì sẽ xảy ra với những con rối không nghe lời đâu."
Giọng nói của gã như lưỡi dao cứa vào trái tim non nớt của An Hương. Nàng cố gắng chống cự, cố gắng giữ lại chút phẩm giá cuối cùng, nhưng sức lực đã cạn kiệt, chỉ còn lại sự sợ hãi và tuyệt vọng. Những vết thương trên thân thể nàng ngày càng chồng chất, từ những vết bầm tím cho đến những vết bỏng rát.
"Đừng... đừng làm vậy với con!" An Hương nức nở, giọng nói yếu ớt gần như không nghe thấy. "Con xin ngài, tha cho con!"
Nhưng sự van xin của nàng chỉ càng khiến gã tướng quân thêm phần thích thú. Hắn sai người hầu mang đến một bát nước sôi nóng hổi, rồi đích thân tạt vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Nửa khuôn mặt của An Hương lập tức bị biến dạng bởi những vết bỏng sâu hoắm, da thịt bong tróc, chảy mủ và bốc mùi hôi thối. Nàng gào lên trong đau đớn tột cùng, nhưng tiếng kêu của nàng nhanh chóng bị át đi bởi tiếng cười man rợ của kẻ hành hạ.
Vợ của gã đại tướng quân, một người đàn bà độc ác và ghen tuông, thường xuyên tìm cách hành hạ An Hương. Nàng ta xem An Hương như một cái gai trong mắt, một sự sỉ nhục đối với địa vị của mình. Bát nước sôi kia chỉ là một trong vô số những hành động tàn bạo mà An Hương phải gánh chịu. Toàn thân nàng giờ đây chi chít những vết sẹo lồi lõm, một nửa khuôn mặt bị phá hủy hoàn toàn, miệng nàng bỏng rát đến tận bàn tay vì cố gắng ngăn cản dòng nước sôi đang lan rộng. Mùi hôi thối từ những vết thương lở loét, chảy mủ, chảy máu liên tục khiến nàng như một sinh vật ghê tởm.
Trong những ngày tháng cuối đời, khi sự sống dần rời bỏ thân xác tàn tạ, An Hương Quận Chúa chỉ còn giữ lại được một chút ý thức mong manh. Nàng nhìn thấy Mẫu Phi Ngọc Hương, người từng là niềm an ủi duy nhất của nàng, đang đau đớn nhìn con gái mình trong tình cảnh bi thương.
"Mẫu Phi... con xin lỗi..." An Hương thều thào, giọng nói gần như không còn. Nước mắt lăn dài trên những vết sẹo của nàng. "Con xin lỗi vì đã không thể phụng dưỡng người chu đáo. Nhưng người đừng buồn con. Sự hy sinh này của con, con tin chắc rằng sẽ có ích."
Nàng cố gắng đưa bàn tay đầy sẹo của mình lên, nắm lấy bàn tay run rẩy của Mẫu Phi. "Người... hãy thay con gửi lời đến Trưởng tỷ. Nói với tỷ ấy rằng... con yêu tỷ ấy. Và con cũng rất xin lỗi... vì những sai lầm trẻ con của con trước kia."
An Hương còn muốn nói thêm nhiều điều, muốn bày tỏ hết nỗi lòng của mình, muốn trăn trối những lời cuối cùng cho gia tộc đã suy vong. Nhưng sức lực đã hoàn toàn cạn kiệt. Nàng nhắm mắt lại, nhưng đó không phải là sự nhắm mắt thanh thản. Đôi mắt nàng mở hé, ánh nhìn mờ đục hướng về phía xa xăm, như vẫn còn vương vấn một điều gì đó chưa thể buông bỏ. Miệng nàng, dù bị bỏng nặng, vẫn cố gắng hé mở như muốn nói thêm một lời nào đó, nhưng tất cả chỉ còn lại tiếng rên rỉ yếu ớt.
Trong khi đó, Hoàng hậu Vân Sương và những người phụ nữ còn sống sót khác, chỉ còn lại khoảng bảy mươi lăm cung nữ và hai mươi tám công chúa, chỉ biết co ro trong góc tối của trại giam. Họ bịt chặt tai, cố gắng không nghe thấy tiếng rên xiết đau đớn của An Hương, cố gắng không để hình ảnh tàn khốc của nàng ám ảnh tâm trí mình. Nỗi sợ hãi và sự bất lực bao trùm, biến họ thành những bóng ma sống, chờ đợi một số phận còn tồi tệ hơn. Câu chuyện của An Hương Quận Chúa là minh chứng rõ ràng nhất cho sự tàn bạo vô nhân đạo của quân Hung Nô, là một vết sẹo hằn sâu vào lịch sử, nhắc nhở về những nỗi đau và sự hy sinh thầm lặng của những người phụ nữ trong thời kỳ loạn lạc.
Giữa cảnh hoang tàn đổ nát, Hoàng hậu Vân Sương, người phụ nữ đã cố gắng dùng cả sinh mạng và phẩm giá để bảo vệ gia tộc, giờ đây chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt. Bà ngồi lặng lẽ trong góc phòng lạnh lẽo, đôi mắt nhìn trân trối vào khoảng không vô định, nơi những ký ức về một thời vàng son giờ chỉ còn là những mảnh vỡ vụn vặt.
"Vân Sương hoàng hậu , người đã làm tất cả những gì có thể rồi... " một giọng nói dịu dàng vang lên, đó là tiếng của Mẫu phi Ngọc Hương, người đã chứng kiến tất cả sự tàn khốc. "Nhưng định mệnh đã an bài, chúng ta không thể chống lại nó."
Hoàng hậu Vân Sương khẽ lắc đầu, nước mắt tuôn rơi như những hạt ngọc trai rơi trên nền đất hoang tàn. "Con đã không thể bảo vệ được ai, Mẫu Phi. Con đã để những đứa con của mình phải chịu đựng những nỗi tủi nhục mà một người mẹ không bao giờ muốn chứng kiến."
Bà nhớ lại hình ảnh con gái đầu lòng, Hòa Ninh, người đã dũng cảm chiến đấu, người đã phải hy sinh em trai mình để bảo vệ tỷ muội. Rồi đến Nhược Lan, người đã lấy thân mình thay tỷ muội chịu nhục, và cuối cùng là An Hương, người đã bị tra tấn đến chết trong sự khốn cùng. Mỗi cái tên, mỗi hình ảnh đều là một nhát dao đâm vào trái tim bà.
"Ta chỉ ước gì," Hoàng hậu Vân Sương thì thào, giọng nói lạc đi trong tiếng gió rít qua những ô cửa vỡ, "ước gì ta có thể cùng các con mình ra đi ngay từ đầu. Sống trong cảnh này, nhìn thấy tất cả những điều này... nó còn đau đớn hơn cả cái chết."
Mẫu Phi Ngọc Hương ôm chầm lấy bà, cố gắng an ủi, nhưng lời nói lúc này trở nên vô nghĩa trước nỗi đau quá lớn. Họ biết, tương lai phía trước chỉ còn là bóng tối, là sự tồn tại mong manh trong tay kẻ thù.
Trong khi đó, những công chúa còn sống sót, dù đã chứng kiến và trải qua vô vàn đau thương, vẫn phải tiếp tục tồn tại trong cái gọi là "sự sống" dưới sự kiểm soát của quân Hung Nô. Họ bị buộc phải làm những công việc nặng nhọc, bị đối xử tàn tệ, và luôn sống trong nỗi sợ hãi thường trực.
Công chúa Cẩm Nhung, một trong những người trẻ tuổi nhất, luôn tự hỏi về ý nghĩa của sự sống sót. "Tỷ ơi," nàng thì thầm với người tỷ gái đang ngồi cạnh, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ và nỗi ám ảnh, "tại sao chúng ta còn sống? Sống để làm gì khi tất cả những gì chúng ta yêu thương đều đã mất hết?"
Người tỷ gái, công chúa Bích Thủy, khẽ vuốt mái tóc rối bời của em. "Tỷ không biết, Nhung à. Có lẽ, đó là để chúng ta ghi nhớ. Ghi nhớ về những gì đã xảy ra, ghi nhớ về cha mẹ, về những người tỷ muội đã hy sinh. Có lẽ, đó là để chúng ta không bao giờ quên."
Nhưng ký ức đôi khi lại là một gánh nặng quá lớn. Mỗi tiếng cười vang lên từ trại lính Hung Nô, mỗi ánh mắt tàn bạo của những kẻ chiến thắng, đều khiến họ co rúm lại trong sợ hãi. Họ nhìn thấy những người lính Hung Nô bàn tán về chiến công, về những "chiến lợi phẩm" họ thu được, và họ biết, mình chỉ là một trong số đó.
"Hôm qua, ta nghe chúng nói về việc sẽ chọn một vài người trong chúng ta để 'chuẩn bị cho lễ mừng chiến thắng'," Bích Thủy nói, giọng đầy lo lắng. "Ta không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng ta cảm thấy sợ hãi."
Những lời nói đó càng làm gia tăng nỗi sợ hãi trong lòng các công chúa. Họ biết, sự tàn bạo của quân địch không có giới hạn. Liệu có còn một tia hy vọng nào cho họ, hay tất cả chỉ là sự kéo dài nỗi đau trước khi đến hồi kết bi thảm?
Lời Trăn Trối Cuối Cùng Của Hoàng Hậu: Ngọn Lửa Hy Vọng Cuối Cùng
Trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, Hoàng hậu Vân Sương đã dồn hết chút sức lực còn lại để viết những lời trăn trối cuối cùng, không phải cho kẻ thù, mà cho thế hệ tương lai, cho những ai có thể tìm thấy những dòng chữ này. Bà không còn hy vọng vào sự giải cứu, nhưng bà vẫn tin vào sức mạnh của sự ghi nhớ và sự phản kháng.
"Hỡi những ai còn sống sót sau cơn bão tố này," bà viết, nét chữ run rẩy nhưng đầy quyết tâm, "đừng bao giờ quên những gì đã xảy ra. Đừng để sự tàn bạo này bị lãng quên. Chúng ta đã chiến đấu, chúng ta đã hy sinh, không phải để nhục nhã, mà là để giữ lại chút phẩm giá cuối cùng. Hãy ghi nhớ tên của những người đã ngã xuống, hãy nhớ về sự dũng cảm của những người đã chiến đấu. Và nếu có một ngày, con cháu của chúng ta có thể đứng lên đòi lại công lý, hãy để những lời này là ngọn lửa soi đường cho họ."
Bà viết về sự phản bội của Ngụy Minh, về sự tàn ác của quân Hung Nô, về sự hy sinh cao cả của những người con gái. Bà không cầu xin lòng thương hại, mà bà đòi hỏi sự công bằng, đòi hỏi sự tưởng nhớ.
Cuối cùng, Hoàng hậu Vân Sương đã trút hơi thở cuối cùng, bên cạnh bà là Mẫu Phi Ngọc Hương, người đã đồng hành cùng bà trong suốt những tháng ngày đen tối nhất. Bà ra đi thanh thản, mang theo nỗi đau và sự bất lực, nhưng cũng mang theo niềm tin mãnh liệt vào sự vĩnh cửu của ký ức và hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn.
Những công chúa còn lại, dù trong nỗi tuyệt vọng, vẫn cố gắng gìn giữ những lời trăn trối của Hoàng hậu. Họ biết, đó là di sản cuối cùng của triều đại, là ngọn lửa hy vọng cuối cùng trong bóng đêm dày đặc. Dù tương lai có ra sao, họ sẽ không bao giờ quên. Và có lẽ, chính sự ghi nhớ đó, chính ngọn lửa âm ỉ trong trái tim họ, sẽ là mầm mống cho một sự phục hưng nào đó, dù là trong tương lai xa xôi. Bi kịch của hoàng gia không chỉ là sự sụp đổ của một triều đại, mà còn là lời nhắc nhở về sức mạnh của ý chí con người, về sự kiên cường bất khuất ngay cả trong hoàn cảnh bi thảm nhất.