Tĩnh lặng
Tác giả: Ca Trường
Sáng rồi.
Tôi mở mắt ra, ánh sáng len vào qua khe cửa. Căn phòng im lặng đến mức tôi nghe thấy hơi thở của mình. Tôi không ghét ánh sáng, nhưng tôi muốn buổi tối dài thêm một chút nữa. Bóng tối khiến tôi thấy dễ chịu hơn. Khi đêm đến, mọi thứ biến mất, không ai nhìn tôi, không ai hỏi han hay phán xét. Tôi được phép tồn tại mà không cần trả lời điều gì.
Ánh sáng luôn khiến tôi thấy trần trụi, như thể mọi suy nghĩ trong đầu đều bị bóc trần ra. Tôi không muốn nhìn thấy bản thân trong gương, cũng không muốn nghe tiếng người gọi tôi dậy. Tôi muốn ở lại trong khoảng mờ ấy, nơi tôi không phải là ai, nơi chẳng ai biết tôi đang sống hay đang dần tan đi.
Tôi không biết mình là người ít nói hay nói quá nhiều. Có những lúc tôi muốn nói ra mọi điều trong lòng, nhưng khi mở miệng, tôi lại thấy mình câm lặng. Không phải tôi sợ, chỉ là tôi biết chẳng ai hiểu. Có lẽ tôi chỉ muốn nghe tiếng của chính mình, để chắc rằng tôi vẫn còn ở đây, vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Ngoài kia, tiếng chim hót và tiếng bước chân xa dần. Thế giới vẫn tiếp tục. Còn tôi vẫn nằm đây, giữa ánh sáng và bóng tối, không biết mình thuộc về đâu.
Tôi ngồi dậy, căn phòng vẫn yên lặng như cũ. Không có gì thay đổi. Mọi thứ đều đứng yên, như thể thời gian cũng mệt mỏi và từ chối tiến thêm một bước. Tôi nhìn quanh, những bức tường trắng nhợt nhạt không có hình bóng nào phản chiếu lại tôi.
Cánh cửa khẽ mở.
Một giọng nói vang lên, nhẹ nhưng đủ để xé toang sự tĩnh mịch:
“Dante à, con thức rồi à?”
Tôi quay đầu lại. Người đứng đó mỉm cười. Tôi biết khuôn mặt ấy. Ý thức nói với tôi rằng đó là mẹ. Nhưng trái tim tôi im lặng, không đáp lại, không thừa nhận. Như thể linh hồn tôi đang đứng cách xa thân thể này, chỉ lặng lẽ nhìn mà không cảm thấy gì.
Tôi không biết phải gọi người đó là gì.
Có lẽ là mẹ.
Cũng có thể chỉ là một người lạ.
Người ấy nói điều gì đó, tôi không nghe rõ, hay có thể là tôi không muốn nghe. Môi tôi muốn cử động, nhưng không có âm thanh nào được tạo ra. Tôi chỉ đứng nhìn, vô nghĩa, trống rỗng.
Tôi biết người ấy yêu tôi. Nhưng cái “yêu” ấy giống như ánh sáng kia, quá sáng, khiến tôi chỉ muốn nhắm mắt lại. Tôi muốn bóng tối hơn, nơi không ai hỏi, không ai kỳ vọng, không ai gọi tên tôi.
Người đó bước đi. Cánh cửa khép lại.
Âm thanh duy nhất còn lại là nhịp tim tôi, chậm và nặng nề.
Tôi lại một mình.
Và tôi nhận ra, có lẽ cô đơn không phải là bị bỏ lại, mà là khi ta ở giữa thế giới và vẫn không cảm nhận được gì.
Cánh cửa đã đóng.
Tôi ngồi lặng nhìn khoảng trống nơi người ấy vừa đi khỏi. Không gian vẫn như cũ, nhưng dường như điều gì đó đã rời khỏi căn phòng này — có lẽ là một phần của tôi.
Tôi không biết tại sao lại thấy mệt dù chưa làm gì cả. Mỗi hơi thở đều nặng nề, như kéo theo hàng ngàn suy nghĩ rối rắm. Tôi tự hỏi mình là ai. Là đứa con họ gọi mỗi sáng, hay chỉ là một cái bóng mang tên Dante?
Tôi từng nghĩ nếu ai đó thật sự nhìn vào mắt tôi, họ sẽ thấy bên trong có điều gì đó. Nhưng không, ánh mắt họ chỉ phản chiếu chính họ. Còn tôi, vẫn mờ nhạt, vẫn bị bỏ quên ngay trong sự hiện diện của chính mình.
Tôi đứng dậy, bước lại gần gương.
Khuôn mặt hiện ra — quen thuộc nhưng xa lạ. Tôi nhìn nó thật lâu, mong nhận ra cảm xúc nào đó, một dấu hiệu rằng tôi vẫn là người. Nhưng chẳng có gì. Đôi mắt kia rỗng, không có ánh nhìn, không có linh hồn.
Tôi đưa tay chạm vào gương, lạnh.
Tôi cười khẽ, một nụ cười không có lý do. Có lẽ tôi đã quen với sự trống rỗng này rồi. Có lẽ đây là hình dạng thật của tôi, không buồn, không vui, không giận dữ, chỉ là sự tồn tại không mang ý nghĩa.
Ngoài kia, ánh sáng chiếu vào lần nữa.
Tôi nhìn nó, rồi khép rèm lại. Bóng tối trở lại, nhẹ nhàng bao lấy tôi như vòng tay duy nhất còn ở lại.
Tôi ngồi xuống, lắng nghe sự im lặng.
Tôi không biết đó là sự bình yên hay là kết thúc.
Tôi vẫn ngồi đó, giữa bóng tối quen thuộc.
Không có âm thanh, không có chuyển động. Chỉ có nhịp thở của tôi vang lên nhỏ như sợ làm vỡ sự yên lặng đang bao quanh. Tôi không biết mình đã ngồi bao lâu. Thời gian ở đây không còn hình dạng, nó chỉ trôi qua như một làn khói.
Trong đầu tôi, một giọng nói vang lên.
Không rõ ràng, không thuộc về ai.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Tôi không trả lời.
Giọng nói ấy lại nói tiếp:
“Ngươi trốn mãi trong bóng tối thì có gì thay đổi? Hay ngươi sợ ánh sáng vì không dám nhìn lại chính mình?”
Tôi muốn phủ nhận, nhưng không thể. Có lẽ đúng. Tôi sợ. Tôi sợ nhìn thấy sự thật rằng mình chẳng là gì cả. Tôi không có hướng đi, không có khát vọng, không còn thứ gì để giữ lại. Tôi chỉ tồn tại vì không biết làm sao để biến mất.
Giọng nói im lặng, rồi lại cất lên, dịu hơn:
“Ngươi cô độc không phải vì bị bỏ lại. Ngươi cô độc vì đã bỏ lại chính mình.”
Tôi cúi đầu.
Tôi không biết nên khóc hay nên cười.
Những lời ấy không phải của ai khác, đó là tiếng vọng trong tôi, phần linh hồn mà tôi cố chôn vùi. Tôi muốn thoát khỏi nó, nhưng càng trốn, nó càng gần.
Tôi đứng dậy, mở rèm. Ánh sáng ùa vào, chói lòa. Tôi nhắm mắt lại, thấy rõ hơn bóng tối trong lòng mình. Tôi nhận ra, dù tôi đi đâu, dù tôi trốn trong đêm hay giữa ngày, thứ tôi sợ nhất vẫn ở trong chính tôi.
Tôi thở dài, buông rèm xuống lần nữa.
Phòng lại tối.
Tôi ngồi lại chỗ cũ.
Tĩnh lặng.
Tôi ngồi trong bóng tối thật lâu.
Không còn nghĩ gì nữa. Cảm giác sợ hãi, cô độc, trống rỗng – tất cả đã tan ra, hòa lẫn với không khí. Tôi không biết mình đang sống hay đang chìm xuống, chỉ biết mọi thứ đều yên tĩnh, đến mức tôi có thể nghe thấy sự im lặng của chính mình.
Tôi nhớ giọng nói trong đầu, nó không còn vang lên nữa. Có lẽ vì tôi không còn trốn. Tôi chấp nhận nó như một phần của mình, như cái bóng luôn đi theo dù tôi không muốn nhìn thấy.
Tôi nhận ra, sự yên lặng này không còn đáng sợ. Nó không còn là nơi để tôi trốn, mà là nơi duy nhất tôi có thể tồn tại mà không phải giả vờ.
Ngoài kia, tiếng gió khẽ chạm vào cửa. Ánh sáng vẫn ở đó, mỏng và xa. Tôi không ghét nó, chỉ không cần đến nó nữa. Tôi hiểu rằng dù ngày hay đêm, tôi cũng không khác đi. Cái tên Dante, khuôn mặt, ký ức – tất cả chỉ là vỏ bọc mỏng cho một khoảng rỗng.
Tôi ngẩng lên.
Không còn gì để chứng minh, không còn ai để đợi. Tôi chỉ ngồi đó, lặng yên, nhìn vào khoảng tối đang dần nuốt lấy mọi đường nét xung quanh.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ hơn bao giờ hết –
tôi không cần trở thành ai cả.
Tôi chỉ là sự tĩnh lặng.
Không còn tiếng nói, không còn câu hỏi.
Chỉ là tôi, và bóng tối, cùng tồn tại.
Tôi mở mắt ra.
Đã qua một ngày rồi à.
Mùa đông đã đến, lạnh và tĩnh lặng.
Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn những con đường phủ sương trắng. Mọi thứ mờ đi, giống như một bức tranh không hoàn chỉnh. Tôi nhìn ra xa, cảm nhận sự im lặng dày đặc của mùa đông, và thấy chính mình trong đó. Tôi mờ nhạt, trống rỗng, không cảm xúc, không hình dạng.
Tôi hít một hơi thật sâu, không khí lạnh len vào phổi, đánh thức từng mảnh cơ thể. Lạnh đến mức tôi muốn tan ra, hòa vào mùa đông, trở thành một phần không khí, một phần tĩnh lặng. Tôi không cần áo ấm, không cần che chở. Tôi chỉ muốn được tan biến, để mọi ranh giới biến mất.
Ngoài kia, tiếng gió rít qua các kẽ cửa, kéo theo những âm thanh mờ nhạt của thế giới. Tôi nhìn vào khoảng không vô tận, và thấy yên bình trong cô độc. Không ai ở đây, không ai cần tôi, và tôi không cần ai.
Tôi mở cửa và bước ra ngoài.
Gió mùa đông quất vào mặt, buốt đến tận xương, nhưng tôi không cảm thấy sợ. Tôi không mặc áo ấm, không che chắn. Tôi muốn để cơ thể tan vào cái lạnh này, muốn hòa vào gió và mùa đông đến mức không còn phân biệt mình với thế giới xung quanh.
Từng bước chân in lên tuyết, tôi cảm nhận được sự tĩnh lặng trọn vẹn. Không một tiếng động, chỉ có hơi thở của tôi biến thành khói trắng rồi tan vào không trung. Tôi nghĩ mình sẽ đứng ở đây mãi, giữa mùa đông, giữa im lặng, không cần quay lại, không cần ai tìm kiếm.
Bên tai tôi là tiếng gió, ngoài kia là những tòa nhà mờ nhạt trong sương. Tôi không biết mình đang đi đâu, hay đi để làm gì. Chỉ biết rằng cái lạnh này giúp tôi thấy mình tồn tại, thấy mình còn sống theo cách riêng của mình, tách khỏi mọi sự ràng buộc, khỏi mọi ánh mắt dò xét.
Tôi cười khẽ, một nụ cười nhẹ nhàng, trống rỗng. Không phải vì vui, mà vì tôi hiểu rằng mình đã thực sự tự do, ít nhất là trong khoảnh khắc này, giữa mùa đông và gió lạnh.
Phía xa, bố mẹ tôi chạy đến.
Họ gọi tôi, giọng lạc đi giữa tiếng gió, hốt hoảng và vội vàng. Tôi đứng im, nhìn họ đến gần, cảm nhận sự lo lắng và sợ hãi trong từng bước chân. Họ khoác áo lên người tôi, kéo tôi về phía nhà. Hơi ấm từ tay họ chạm vào da, nhưng không làm tôi thay đổi gì cả. Nó không chạm được vào phần bên trong tôi, phần đã hòa vào mùa đông.
Tôi nhìn vào mắt họ.
Ánh mắt ấy đầy thương yêu, nhưng tôi không nhận ra mình trong đó. Tôi trở thành người xa lạ trong chính gia đình mình. Họ vẫn coi tôi là con, nhưng tôi không còn là con của họ. Tôi là một kẻ đi qua mùa đông, đi qua mọi ràng buộc, đi qua cả tình thương mà không cần đến nó.
Tôi nở một nụ cười.
Một nụ cười thật sự, không gượng gạo.
Không phải vì tôi hạnh phúc, mà vì tôi hiểu rằng mình đã tìm thấy chỗ đứng của mình không phải trong vòng tay của bố mẹ, mà trong sự tĩnh lặng và lạnh giá của mùa đông.
Họ nhìn tôi, không hiểu. Tôi cũng không hiểu họ nữa.
Mùa đông bao phủ, gió lạnh thấm sâu vào cơ thể, và tôi cảm thấy bình yên. Lần đầu tiên, tôi thấy tự do thật sự giữa sự xa lạ và cô độc.
Tôi đứng giữa sân, gió thổi từng cơn lạnh đến tận xương, nhưng tôi không rùng mình. Tôi nhận ra rằng mình không còn muốn tìm hơi ấm của ai hay cái nhìn thương xót từ ai nữa. Mọi thứ quanh tôi đều xa lạ, và tôi đã trở thành một phần của mùa đông, của sự tĩnh lặng.
Trong đầu tôi vang lên những suy nghĩ mơ hồ, không phải lời nói, mà là những câu hỏi không cần trả lời. Tôi là ai? Tôi sống để làm gì? Tất cả đều không quan trọng. Mỗi hơi thở, mỗi bước chân giữa tuyết trắng, tôi cảm thấy mình tồn tại, nhưng không cần bất cứ mục đích nào. Tôi thấy rõ ràng rằng tự do không phải là thoát khỏi người khác, mà là thoát khỏi chính những ràng buộc trong tâm mình.
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu hơi lạnh. Nó xuyên qua da thịt, qua tim, đến tận linh hồn. Tôi để mọi lo lắng, mọi thương yêu, mọi kỳ vọng tan đi trong gió. Tôi không còn sợ. Tôi không còn cần. Tôi chỉ là tôi, hòa cùng mùa đông, hòa cùng sự tĩnh lặng mà tôi đã tìm kiếm từ lâu.
Không còn ai, không còn gì ngoài tôi và gió, tôi nhận ra rằng đây chính là nơi mình thuộc về. Không phải ở trong căn phòng ấm áp, không phải trong vòng tay của ai, mà ở giữa lạnh giá và im lặng tuyệt đối.
Tôi ngồi xuống giữa tuyết trắng, cho phép cơ thể và tâm hồn hòa tan vào mùa đông. Không còn sợ, không còn mong chờ, không còn những ràng buộc hay câu hỏi chưa trả lời. Tôi nhận ra rằng tự do thật sự nằm trong sự tĩnh lặng, trong khoảnh khắc mà tôi không còn bị chi phối bởi bất cứ ai hay bất cứ điều gì.
Gió lạnh quét qua, cuốn đi tất cả những dư âm của quá khứ và những bóng dáng thân thuộc. Tôi để cho chính mình tan vào mùa đông, không còn phân biệt mình và thế giới xung quanh. Mỗi cơn gió như một lời nhắc rằng tồn tại không cần chứng minh, và cô độc không phải là thất bại mà là sự lựa chọn.
Tôi cười khẽ, một nụ cười không thuộc về niềm vui hay nỗi buồn. Nó chỉ là nụ cười của sự nhận thức: tôi tồn tại theo cách của riêng mình, giữa tĩnh lặng và lạnh giá. Không ai ở bên, không ai gọi tên, không ai hiểu — và tôi không cần họ hiểu. Tôi chỉ cần chính mình, và mùa đông này.
Tôi nhắm mắt lại, để bản thân chìm hoàn toàn vào sự tĩnh lặng.
Và trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình thật sự tự do.
Sau ngày vui vẻ đó, cơ thể tôi bắt đầu yếu dần.
Một cơn sốt kéo đến âm ỉ, nóng ran trong đầu và lan khắp cơ thể.
Mỗi lần nhắm mắt, tôi có cảm giác linh hồn như tách ra khỏi xác, trôi lơ lửng trên không gian mờ nhạt.
Tôi nhìn chính mình nằm đó, bất động, mà không còn cảm giác sợ hãi hay đau đớn.
Mọi thứ xung quanh quay cuồng, nhưng tôi không chống cự, chỉ để cơn sốt diễn ra, để cơ thể và tâm hồn tự trải qua.
Cơn sốt khiến tôi mệt mỏi và lặng lẽ hơn.
Thời gian trôi qua mờ nhạt, mỗi ngày như một khoảng không gian tách rời thực tại.
Tôi không nhận ra mình trong gương, không còn biết bản thân là ai, hay mình thuộc về đâu.
Linh hồn tôi như lơ lửng bên ngoài cơ thể, nhẹ nhàng và tự do hơn khi còn tỉnh táo.
Tôi không tìm kiếm gì, cũng không trốn chạy gì. Tôi chỉ để mọi thứ diễn ra, để bản thân trôi giữa thực tại và khoảng trống của riêng mình.
Cơn sốt dịu dần.
Một buổi sáng, tôi mở mắt ra và thấy bên ngoài, cây cỏ và hoa đang sinh sôi nảy nở. Mọi thứ tràn đầy sức sống, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu qua từng tán lá. Nhưng tôi không thuộc về chúng. Tôi vẫn tách biệt, vẫn đứng ngoài dòng chảy của cuộc sống.
Tôi chỉ ngồi đó, quan sát mà không tham gia, hít thở sự trong lành, cảm nhận nhịp sống của thiên nhiên mà không bị cuốn vào nó.
Một cảm giác thanh thản lan tỏa, không vì niềm vui, không vì lý do gì cả, chỉ đơn giản là sự tồn tại tĩnh lặng.
Lần đầu tiên, tôi không còn cố gắng hay chống cự. Tôi chấp nhận chính mình, chấp nhận khoảng trống mà tôi đang sống.
Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn thế giới chuyển động mà không cần bước theo.
Hoa nở, cỏ xanh, ánh sáng chiếu qua từng nhánh cây, nhưng tôi chỉ quan sát. Không ai gọi tên tôi, không ai cần tôi, và tôi cũng không cần ai.
Trong đầu tôi vang lên những suy nghĩ mơ hồ, không lời nói, chỉ là nhận thức về bản thân và sự tồn tại. Tôi là ai? Tôi sống để làm gì? Nhưng mọi câu hỏi đều mờ nhạt, không quan trọng. Tôi chỉ cảm nhận sự hiện hữu của mình, giữa sự sống đang lan tỏa mà không hề chi phối tôi.
Gió lạnh thổi qua, xuyên qua cơ thể và tâm hồn tôi. Tôi để mọi lo lắng, mọi ràng buộc, mọi tình cảm tan biến theo nó. Tôi không còn bị chi phối, không còn trốn chạy. Tôi chỉ là tôi, hòa vào sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Không còn đau đớn, không còn sợ hãi, không còn mong chờ.
Tôi ngồi giữa ánh sáng dịu dàng của buổi sáng, giữa cỏ cây hoa lá đang nảy mầm, nhưng tôi không cần bước theo chúng. Tôi không còn thuộc về mùa đông hay mùa xuân, không còn là người hay linh hồn.
Tôi chỉ còn tĩnh lặng.
Một khoảng không giữa thế giới, chứng kiến mọi thứ trôi qua mà không bị cuốn theo. Mỗi hơi thở, mỗi nhịp tim, tôi cảm nhận sự thanh thản không vì lý do gì, chỉ là sự tồn tại thuần khiết.
Tôi nhắm mắt lại.
Gió thổi qua, ánh sáng chiếu xuống, và tôi cảm nhận rằng đây là nơi tôi thực sự thuộc về. Không ai, không gì, chỉ có tôi và tĩnh lặng.
Và lần đầu tiên, tôi thấy yên bình tuyệt đối.
HẾT